“Này” một bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai cô, vỗ một cái khá mạnh, người Tử Lạc khẽ lắc một chút, khí lực người này cũng thật lớn a, cũng may là thân thể gầy yếu của cô còn chưa ôm mặt đất a.
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Một cô gái đi lại trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nhìn thấy vẻ mặt xuân sắc của cô, có cần phải như vậy không a, cô gái nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt cũng mỉm cười, nhìn thấy cô say xưa ngắm nhìn vòng trang sức trên tay, cảm giác như chiếc vòng này có thể ăn vậy, nhưng chiếc vòng này đâu thể ăn a, sao lại có thể nhìn đắm đuối thế chứ?
“Không có gì.” Da đầu Tử Lạc khẽ run lên, tiếp tục phô tô tài liệu trong tay, nhưng khóe môi của cô lại luôn cong cong.
“Còn nói là không có gì, mặt hồng như vậy, nhất định là đang nhớ Ôn Vũ Nhiên phải không?” Cô gái này nhất định không buông tha cho Tử Lạc, rõ ràng là đang nhớ đến bạn trai của mình, phản ứng của cô lại giống như ŧıểυ bạch thỏ, thật sự khiến người khác không thể nói được gì.
Mặt Tử Lạc đỏ tía tai, quả nhiên là, cô đã thấy gương mặt đỏ tới tận mang tai của Tử Lạc, Tử Lạc vẫn giống như hồi còn đi học, thực dễ dàng đỏ mặt, hiện tại đàn ông đỏ mặt đã không nhiều, phụ nữ đỏ mặt cũng sẽ không nhiều a.
“Cái gì đây, đáng giận, Lạc Lạc, cậu có phải hay không rất dễ bị bắt nạt a, cậu tới đây là để thực tập chứ không phải làm những việc linh tinh này.” cô gái nhìn thấy trước mặt Tử Lạc một đống thứ đồ, liền hiểu ra, cô lại bị nhờ vả nhiều việc. Chỉ biết bắt nạt Tử Lạc, tính cách như một con cừu nhỏ. Một ngày nào đó, Tử Lạc sẽ bị bọn hắn khiến ệt chết.
Những người này thực sự là vô nhân tính.
“Tình Tình, không phải đâu, nhưng việc này là mình sẵn lòng làm, cậu cũng biết mình không biết cái gì cả, cũng lại không thông minh, hơn nữa, như vầy tốt lắm, có thể học được rất nhiều thứ, cậu xem, bây giờ tớ đã tốt hơn trước rất nhiều.” Tử Lạc lắc lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, tính tình cô vốn đã tốt bụng, hơn nữa, làm nhiều một chút cũng sẽ tiêu mỡ nha.
Đường Tình liếc mắt nhìn cô một cái, dùng ngón tay chỉ vào trán của cô, “Tính cách này của câu, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta hại chết.” Tử lạc chỉ mỉm cười, cô vốn đơn giản như vậy, cũng thích đơn giản, như vậy không tốt hay sao?
Cô cầm lên một bức tranh vẽ, ngắm nhìn từng đường văn hoa tinh tế, không biết là nét bút của ai, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, bá đa͙σ và khoa trương, nhất là về màu sắc, màu đen cùng màu xanh đậm, đều là màu u ám, lại phối thêm nhưng đường nét màu vàng kim tôn lên vẻ quý phái không gì sánh bằng.
Cô mở trang kế tiếp, ở trước mắt xuất hiện một cái tên, Lê Duệ Húc.
Cô thích những thiết kế như vậy, lần đầu tiên, đối với cái tên xa lạ này cảm thấy tò mò, không biết người này như thế nào, lại có thể vẽ ra một thứ hoàn mĩ như vậy.
Ánh mắt của cô hơi cong lên, khóe môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, một nụ cười như gió lướt qua, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Đường Tình có chút xem thường cô, cô gái này lại ngẩn người vì cái gì vậy a, bức tranh này có cái gì để xem chứ, cô dựa người vào chiếc tủ bên cạnh, khó mà những giây phút thảnh thơi hưởng thụ như vậy, tốt nhiệp, tự hồ nụ cười của cô càng ít đi.