“Tôi sẽ giúp Ôn thị làm tiếp hợp đồng vốn là của tôi, cũng chắc chắn Ôn thị sẽ không bị tổn thất, anh cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không những thế sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế tổng tài.” hắn gõ gõ ngón tay của mình, gương mặt anh tuấn như khắc, lông mày hình kiếm, môi mỏng khẽ nhếch lên, nháy mắt, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo.
Vũ Nhiên trợn trừng mắt, trên mặt thể hiện rõ sự khó hiểu.
Lê Duệ Húc đâu phải là người dễ nói chuyện như vậy, hắn là người ăn tươi nuốt sống những người cùng ngành, hắn đâu phải là người tốt như vậy, nếu hắn tốt như vậy thì hôm nay Vũ Nhiên, hắn cần phải ngồi đây sao.
“Điều kiện của anh là gì?” Ôn Vũ Nhiên đặt bản kế hoạch lên bàn, dường như hắn đã sớm có kế hoạch rồi, cho nên kế hoạch mà hắn bỏ công sức ra làm cũng không còn tác dụng nữa.
“Quả nhiên thông minh.” Lê Duệ Húc lạnh lùng cười, “Tôi chỉ có một việc, muốn anh kết hôn với Tề Trữ San, sau khi kết hôn sẽ không được nɠɵạı tình, cả đời cũng không thể li hôn.” hắn nhếch môi mỏng, giống như một quả bom, ném xuống mấy câu nói.
Ôn Vũ Nhiên không có phản ứng, hắn đang nói gì, hắn có biết hắn đang nói gì không?
Lê Duệ Húc ngồi lại trên ghế làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Ôn Vũ Nhiên, tất cả những gì hắn tính toán đều không sai, bây giờ cũng sẽ không sai, người con gái ở trong lòng hắn, cho dù đòi hỏi cao tới đâu, hắn cũng sẽ đáp ứng.
“Tôi…” Mặt Vũ Nhiên tối lại, hai chữ từ chối, rất muốn nói ra nhưng khi mở miệng lại không thể nói, trong đầu hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ của Lạc Lạc, sau lại là gương mặt khóc lóc của mẹ hắn, người mẹ luôn bị một người phụ nữ khác ức hiếp, còn có chính hắn, cuộc sống của hắn với người phụ nữ kia và người anh trai của hắn.
Hắn phải lựa chọn thế nào đây, hắn biết hắn muốn gì, hắn muốn Tử Lạc, cô gái hắn muốn đi cùng cả cuộc đời, vị trí tổng tài của Ôn thị hắn cũng cần, nếu không, hắn không thể cho hai người phụ nữ hắn yêu nhất hạnh phúc, mẹ của hắn, người kia chính là Lạc Lạc của hắn.
Bây giờ, hắn phải lựa chọn, hắn nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn.
Mất đi vị trí tổng tài, nhà của hắn cũng sẽ không còn là nhà, còn có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Lạc sao? Nếu đông ý, hắn lại bị trói buộc bỏi hôn nhân, không chỉ nói hắn, Tử Lạc là người thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Cô ấy sẽ không làm người thứ ba. Sẽ không bao giờ. Lựa chọn của hắn, dù là thế nào, kết quả, cũng là… Mất đi Tử Lạc.
“Thời gian của tôi có hạn, Ôn Vũ Nhiên, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây.” Lê Duệ Húc đặt hai tay trên bàn làm việc, trên mặt bàn còn có rất nhiều văn kiện cần xem, thời gian một ngày, hắn hận không thể biến thành ba ngày, hắn đã Vũ Nhiên quá lâu rồi.
Ôn Vũ Nhiên mở mắt, nở nụ cười đau đớn, hắn còn có thể lựa chọn cơ hội khác sao?
“Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao anh lại làm như vậy?” Hắn có cảm giác, đây là một âm mưu, vì hắn mà đã bố trí âm mưu, chỉ đợi hắn từng bước từng bước bước vào.
“Nguyên nhân, anh không cần biết, anh chỉ cần làm theo nhưng gì tôi nói.” Đôi mắt màu trà càng trở lên lạnh lẽo.
“Anh chỉ cần đồng ý làm theo, tất cả sẽ được giải quyết.” Lê Duệ Húc lãnh đạm nói.
Hai ánh mắt nhìn nhau, bọn hắn đều dựa vào đối phương mà tìm ra đáp án.
Tất cả, dựa theo vẫn mệnh, là ai đi lệch khỏi quỹ đa͙σ, là ai đã sai lầm…