Đêm dài tĩnh lặng, chỉ có một mình hắn, tiếng hít thở đều đều, tiếng tim đập, dường như trên thế giới này chỉ còn một mình hắn mà đúng là chỉ có mình hắn. Hắn đi lên tầng, không đi tới gian phòng của mình mà lại bước tới mở cửa gian phòng Tô Lạc, hắn đặt chiếc cặp xuống, một người nằm trên giường lớn, nơi này thật lạnh lẽo, bụng của hắn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng. Hắn đói bụng, thực sự rất đói, nhưng hắn lại nghĩ muốn nằm ở đây. “Cục cưng, có phải con đang rất hận cha phải không, hận cha không để cho con được sinh ra,” Hắn nhìn nhìn tay mình, đột nhiên cơn đau dạ dày ập tới, hắn đưa tay ôm lấy bụng, trên trán lấm tám mồ hôi không ngừng chảy xuống. “Cục cưng, đây là con trừng phạt cha sao, cục cưng, cha không thể không nằm mơ về con, không biết khi con lớn lên sẽ như thế nào, giống cha hay giống mẹ đây…” Duệ Húc đau đớn ngồi dậy, thân hình to lớn co lại trên giường lớn, Tô Tử Lạc đã từng ngủ ở đây. “Mẹ…” Bao Bao đột nhiên khóc lớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo Tô Lạc, lông mi dài đẫm nước, “Mẹ, Bao Bao đau đau…” gương mặt hồng lên vì khóc. Tô Lạc vội vàng ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, cục cưng khóc khiến cô đau lòng. “Cục cưng, nói ẹ con đau ở đâu?” Bao Bao vừa khóc, cô cũng muốn khóc theo, Bao Bao lắc đầu, ôm cổ cô cọ mặt mình vào. Thiếu Triết nghe thấy tiếng Bao Bao khóc cũng đẩy cửa đi vào, quần áo mới thay được một nửa, chiếc cà vạt vẫn đang ở trên cổ. Hắn ôm Bao Bao từ trong lòng Tô Lạc, gương mặt đỏ rực vì khóc, Thiếu Triết đưa tay vuốt nhẹ lưng nó, “Bánh Bao Nhỏ, nói cho cha nghe làm sao con khóc?” Bánh Bao Nhỏ ngước đôi mắt ngập nước nhìn Thiếu Triết, “Cha, Bao Bao muốn ăn kem kem.” Tô Lạc khẽ thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, như vậy là không có chuyện gì, vừa rồi, Bánh Bao Nhỏ đúng là hù chết cô. “ŧıểυ quỷ này, thiếu chút nữa là hù chết cha con rồi,” Thiếu Triết đưa tay nhéo nhéo cái má phúng phính của Bao Bao, cái đứa nhỏ này đúng là khắc tinh của hắn mà, Bánh Bao Nhỏ bật cười khanh khách, lại không ai biết, vừa rồi, Bao Bao thực sự bị đay, chỉ là hiện tại hắn còn quá nhỏ, không thể giải thích được cảm giác của mình, đau thì bảo đau, không đau thì bảo không đau. Bạch Thiếu Triết đặt đầu Bao Bao vào bả vai mình, chuẩn bị đưa hắn đi ăn kem, tên ŧıểυ tử này, tính tình rất xấu, nếu không cho nó ăn, buổi tối sẽ không ngủ được. “Thiếu Triết, anh thật chiều nó,” Tô Lạc khẽ lắc đầu một, cái tính cách ngang ngược này, tám phần là do Thiếu Triết tạo ra. “Nó là con anh, anh không chiều nó thì chiều ai. Bảo bối, con nói xem có phải không?” Hắn đùa ŧıểυ quỷ đáng yêu trong lòng, Bánh Bao Nhỏ giống như vị quan nhỏ, hai tay ôm cổ Thiếu Triết, “Cha không chiều Bao Bao, cưng chiều ai…” Tô Lạc có chút dở khóc dở cười, đứa bé này mới có hai tuổi đã bị mọi người làm cho hư rồi. Trong bệnh viện, bác sĩ từ từ gấp lại quần áo ướt đẫm mồ hôi của hắn ra, Duệ Húc mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung, hắn không biết mình đã đi tới đây bằng cách nào, chỉ biết, mình thực sự đau sắp chết rồi, đau muốn điên lên rồi. “Người này, anh phải chú ý chứ, bệnh của anh cần phải để ý đến cơ thể thật kĩ, đã đau thành như vậy, phải sớm tới đây chứ?” Bác sĩ nói vài câu không hài lòng với hắn. Duệ Húc thản nhiên nhìn về phía trước, không biết đôi mắt đó đang chứa đựng những gì, gương mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh. Hắn không nói gì, cũng không có gì để nói. “Anh này, anh còn nhớ hai năm trước không? Anh cũng đau như thế này, thiếu nữa thành xuất huyết dạ dày,” bác sĩ cúi đầu nhìn thoáng qua gương mặt Duệ Húc, ngoài trừ gương mặt tuấn mĩ khiến gây ấn tượng với người khác, còn có một màn kia, để cho hắn nhớ mãi không quên. “Vâng…” Duệ Húc khẽ lên tiếng. “Khi đó, cô gái kia thật vất vả mới đưa được anh tới đây,” Duệ Húc khẽ híp mắt lại, hắn biết, là Trữ San đưa hắn tới, có lẽ cũng bởi vì chuyện đó mà hắn luôn bỏ qua nhường nhịn những việc cô đã làm. “Lúc đó, người cô gái kia rất nhỏ, lại có thể cõng anh trên lưng, anh này, anh có thể không biết, là cô ấy cõng anh tới đây đấy, tôi không biết một người phụ nữ gầy yếu như thế lấy đâu ra sức mạnh lớn như thế để làm chuyện như vậy, ngay cả đàn ông sức dài vai rộng cũng khó mà có động lực để làm, vậy mà cô ấy lại làm được, thực sự làm được.” Duệ Húc khẽ mím môi, nói thật, những lời bác sĩ nói hắn một chút cũng không tin, hắn thật sự rất khó tưởng tượng ra, Trữ San ăn mặc như vậy, đeo giày cao gót còn giám cõng hắn, nghĩ thôi cũng thấy vô lý rồi, không phải cô sẽ lừa gạt hắn cô bị trẹo chân rồi bắt hắn cõng sao. “Anh này, sao anh lại có vẻ không tin tôi?” Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt Duệ Húc có chút giễu cợt. Duệ Húc không nói gì, chỉ trầm mặc, không phải hắn không tin, mà hắn không dám tin tưởng vào hiện thực mà mình đoán ra. “Chuyện này là sự thật đó,” bác sĩ lại lên tiếng, chuyện như vậy cũng khiến người khác khó mà tin được. “Cô gái kia, bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, người cô ấy vừa nhỏ vừa gầy, tóc dài tới đây, là màu đen, không hề nhuộm.” Bác sĩ đưa tay đặt trên bả vai, “Cô ấy tuy không xinh đẹp lắm, lúc đó còn có chút chật vật nữ nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái, nhất định cô ây là một cô gái tốt… Cô ấy…” Hắn còn chưa nói hết, liền có cảm giác, tay của mình bị một người dùng sức kéo lại. “Anh này, đừng có cử động, chảy máu rồi,” bác sĩ vội ngồi xuống bên cạnh Duệ Húc, chiếc kim truyền trên tay trái hắn bị bung ra, chảy máu rồi, hắn không có cảm giác đau sao? Duệ Húc cúi đầu nhìn thấy máu, trong chớp mắt liền giựt chiếc kim ra, bác sĩ không khỏi kêu lên một tiếng, bác sĩ đã gặp rất nhiều bệnh nhân không chịu phối hợp để chữa trị nhưng chưa từng gặp ai lại tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy. “Vừa rồi anh nói cái gì?” Duệ Húc đưa tay nắm chặt bả vai bác sĩ, cả người hắn bắt đầu đau, tim cũng đau. Hắn luôn cho rằng người đó là Trữ San, vì sao một chút bóng dáng của Trữ San cũng không có, tất cả đều là bóng dáng của một người phụ nữ khác. Chẳng lẽ, ngay từ đầu, hắn đã sai rồi.