Dung Tư Lam cong miệng lên:, Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ!
I’m sor¬ry! Doãn Tiêu Trác nhấn mạnh, nói bằng tiếng Anh xem ra dễ nói hơn tiếng Trung một chút...
Lại vẫn bẹt miệng, Tôi nghe không hiểu!
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tiếng Nhật? Tiếng Tây Ban Nha? Tiếng Pháp? Tất cả đều được Doãn Tiêu Trác mang ra nói một loạt, làm cho Dung Tư Lam cực kỳ kinh hãi, sau đó anh trực tiếp đóng một con dấu lên che kín môi cô...
Doãn Tiêu Trác cười thầm, rốt cuộc đã tìm được cách trị cô rồi!
Đóa Nhi thì che mắt cười hì hì không ngừng, Con không trông thấy cái gì hết!
. . . . . .
Ngày hôm sau, Dung Tư Lam được nghênh đón Bùi Trọng - trợ lý cao cấp của Doãn thị, một con người trong truyền thuyết, là lãnh đạo trực tiếp của Thanh Thanh. Cô từng nghe Thanh Thanh khen ngợi anh ta một cách quá mức, vô số lần, có khả năng khôn khéo, đối đãi cấp dưới rất hòa nhã.
Được vị đại nhân vật này viếng thăm, Dung Tư giật mình kinh hãi không ít. Cô cho là mình làm trái với hợp đồng lao động của Doãn thị, đồng thời lại sợ chuyện của mình làm ảnh hưởng đến công tác của Thanh Thanh. Không dễ gì cô mới xin được chỉ tiêu làm công nhân lao động giản đơn này, đây là do Thanh Thanh lấy cho cô. Vốn dĩ cô dự định xin cho kẻ đại sắc lang kia, về sau không có cách nào khác nên cô mới tự mình đi, ai bảo cô bị thất nghiệp cơ chứ...
Đúng rồi, còn cả người làm đốc công kia nữa, ông ta là người tốt, đã đặc cách tuyển cô. Cô ngàn vạn lần mong sao ông ta đừng bị mất công việc này bởi vì đã giúp cô!
Cho nên, cô quyết định đánh đòn phủ đầu. Bùi Trọng vốn dĩ là người luôn đối đãi với mọi người rất hòa nhã, chắc hẳn nghe cô nói chuyện anh ta sẽ không đến nỗi nào!
Trợ lý Bùi, về chuyện tuyển dụng người lần này là do ngoài ý muốn thôi, tại bản thân tôi đã không để ý đến việc công ty quy định chỉ tuyển chọn nam công nhân, cho nên tôi đã gây chuyện phiền toái. Chuyện này không có liên quan gì đến Thanh Thanh và người đốc công kia. Trợ lý Bùi, nhất định anh có thể nhìn rõ mọi việc, không lạm sát kẻ vô tội chứ? Sao cô cảm thấy như mình đang diễn kịch vậy nhỉ? Nói được một nửa cô quyết định im miệng.
Bùi Trọng cũng không hiểu, Chẳng lẽ Dung tiểu thư cho ta rằng tôi là Bao Thanh Thiên sao?
Ặc? Dung Tư Lam vuốt vuốt mái tóc, nở nụ cười ngây ngô: Không, anh không phải là Bao Thanh Thiên, là Bùi thanh thiên! Cho nên thế này, thanh thiên đại nhân, có trách nhiệm gì cứ để tôi gánh chịu là được rồi, không cần phải làm liên luỵ đến những người khác! Anh nói đi, phải bồi thường hết bao nhiêu tiền? Chỉ đề nghị anh nói rõ trước, vì tôi cũng không có nhiều tiền lắm!
Bùi Trọng thật sự không hiểu ra làm sao nữa, thần tượng của anh – người đứng đầu Doãn thị sao lại để ý tới một người phụ nữ như vậy chứ? Công trường của công ty gặp chuyện không may cô lại còn muốn chủ động bồi thường tiền sao? Bản thân cô bồi thường nổi sao? Anh ho nhẹ vài tiếng, Theo tôi phỏng đoán không chắc chắn lắm, phải mất khoảng hai ngàn vạn gì đó!
Hả? Dung Tư Lam gần như té xỉu, Xin... xin hỏi hai ngàn vạn... có mấy số 0 vậy? Trong cuộc sống của mình, cô chưa từng gặp con số lớn đến như vậy, cho nên thoáng cái, lời nói ra thành líu lưỡi...
Bảy số! Bùi Trọng trả lời dứt khoát.
Nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy, hai ngàn tệ cũng không thể có được? Vẻ mặt Dung Tư Lam như đưa đám.
Bùi Trọng cười thành tiếng, rốt cục anh đã hiểu được rồi, chuyện hai người bọn họ đang nói không phải là một chuyện!
Chuyện là thế này, Dung tiểu thư. Đối với chuyện vừa xảy ra, công ty của chúng tôi rất xin lỗi, về phần vấn đề bồi thường đương nhiên sẽ có người đứng đầu công ty đứng ra chịu trách nhiệm xử lý. Còn cô cũng không cần bồi thường cho công ty chúng tôi bất kỳ cái gì hết, bởi vì công ty của chúng tôi đã tuyển chọn cô làm công nhân lao động trái pháp luật. Anh trịnh trọng giải thích với cô.
Oa! Thật sự thế sao! Thế thì tốt quá! Không cần phải bồi thường tiền nữa rồi! Vậy thì Thanh Thanh cũng không việc gì nữa rồi? Sẽ không phải chịu trách nhiệm liên đới nữa rồi! Cô vui vẻ kêu to.
Cô là bạn thân của Thanh Thanh sao? Nhất thời hai mắt anh tỏa sáng.
Không có chuyện gì, rất tốt cực kỳ tốt! Thái độ của anh tốt hơn, Dung tiểu thư, hôm nay tôi đại diện cho người đứng đầu Doãn thị đặc biệt xin lỗi cô.
Dung tiểu thư, tất cả mọi phí tổn cô nằm viện, còn cả tiền bồi dưỡng sau khi cô xuất viện và chi phí tuyển chọn sai công nhân đều do công ty của chúng tôi gánh chịu, khoản chi phí này là hai mươi vạn, không biết có đủ hay không, nếu không đủ đề nghị cô cho ý kiến lại. Còn nữa, xét thấy cô không khỏe, không phù hợp với công việc ở công trường, cho nên công ty đã điều cô đến tổng bộ, sắp xếp cho cô vị trí làm thư ký, cô có thể tuỳ chọn thời gian đến làm.
Dung Tư Lam cầm tờ chi phiếu ngây dại cả người. Wow, hai mươi vạn! Còn cả công việc mới! Thật sự là quá tốt! Khoảng cách đến số tiền cần có cho chi phí chữa bệnh của Đóa Nhi đã gần hơn rất nhiều! Thật sự là trong họa được phúc mà! Nếu có thể, cô tình nguyện hàng ngày đều bị nhà ở đập trúng người.
(Lúc này Doãn Tiêu Trác, người đứng đầu Doãn thị đang ngồi ở văn phòng CEO đột nhiên hắt hơi một cái. Anh âm thầm buồn bực, ai đang nguyền rủa mình vậy?)
Bùi Trọng thấy thần sắc ngơ ngác của cô, cho rằng cô chưa hài lòng với quyết định này, liền nói Xin hỏi Dung tiểu thư cảm thấy như thế nào? Có phải là bồi thường còn thiếu không? Chúng tôi có thể trả thêm. Công việc mới nếu không hài lòng thì xin cô cứ nói, cũng có thể đổi được.
Dung Tư Lam vội vã lắc đầu, cô cũng không phải là người không biết tốt xấu: Không có không có, rất tốt, chỉ là tôi đang rất vui thôi!
Bùi Trọng cười, anh chưa từng gặp người nào lại đơn thuần như vậy. Người khác nghe thấy có thể được thêm tiền không biết sẽ còn chặt đẹp một đao như thế nào, những chuyện này trở về nên nói lại với Doãn thiếu thôi! Vậy là tốt rồi! Xin hỏi Dung tiểu thư, khi nào thì cô có thể đi làm được?
Ngày mai! Ngày mai tôi có thể! Dung Tư Lam ước gì mỗi ngày đều có công việc để cô có thể đi làm, như vậy có thể được nhận tiền lương, bệnh của Đóa Nhi có thể được chữa trị nhanh thêm một chút.
Ngày hôm sau, bộ phận sắp xếp nhân sự của tổng bộ Doãn thị liền xuất hiện một cô gái có vẻ mặt thanh tú, mặc chiếc váy liền áo màu trắng.
Xin chào! Xin hỏi ở đây ai là Tổng giám Thẩm ạ? Bùi Trọng đã nói cho cô biết, cô đến bộ phận sắp xếp nhân sự tìm Tổng giám Thẩm Nhược Trần, cô ấy là thư ký chuyên trách của anh. Vì vậy, cô mới nhìn cô gái xinh đẹp, có cách ăn mặc hợp thời trang kia hỏi thăm Tổng giám Thẩm.
Cô gái ăn mặc thời thượng kia quét mắt liếc cô một cái: Xin hỏi, cô có hẹn trước không?
Tới làm còn phải hẹn trước? Dung Tư Lam chưa từng nghe qua, lắc đầu, Không.
Thực xin lỗi, tổng giám đang họp, không gặp người không hẹn trước. Cô gái ăn mặc thời thượng dùng tay ra hiệu mời về.
Dung Tư Lam liền giải thích, Nhưng mà tôi là...
A, Dung tiểu thư, cô đã đến rồi! Vừa vặn Bùi Trọng xuất hiện, Không tìm được Tổng giám Thẩm sao?
Dung Tư Lam lắc đầu, Tôi không có hẹn trước.
Ngốc quá! Cô phải hẹn trước làm gì chứ? Bùi Trọng kéo cô qua người bên cạnh, Đây là Tổng giám Thẩm, từ nay về sau cô đi theo anh ta là có thể làm được hết!