Trong lòng Kham Thanh Dư cảm xúc vui sướng âm thầm dâng lên, có thể nói đây là một tin tức tốt với anh, vội vàng nói, Tư Lam, anh là bác sĩ, nếu có cái gì cần phải giúp đỡ em cứ nói, anh nghĩ anh đủ sức giúp em.
Cám ơn anh! Dung Tư Lam cũng không nhận ra ý tại ngôn ngoại (ý khác của câu nói) trong câu nói của anh, cô chỉ biết, bệnh của Đóa Nhi không phải chỉ cần có bác sĩ là đủ ...
Từ bệnh viện đi ra, mặt mũi Doãn Tiêu Trác tràn ngập mây mù. Đóa Nhi vòng bàn tay bé nhỏ mũm mĩm mềm mại qua cổ của anh, đột nhiên một tràng những tiếng kêu ùng ục từ trong bụng Đóa Nhi phát ra tới, Doãn Tiêu Trác mới nhớ ra là bọn họ cũng vẫn chưa ăn cơm.
Đóa Nhi, con đói bụng rồi sao không nhắc cha ? Anh dịu dàng hỏi.
Đôi mắt Đóa Nhi đen láy như hai hạt nhãn (nguyên văn: như hai chấm sơn), chớp chớp mấy cái: Cha vừa mới giận dữ, mỗi lần cha mẹ cãi nhau cha đều giận dữ, Đóa Nhi sợ. . . . . .
Trong lòng Doãn Tiêu Trác mềm nhũn: Không phải là cha và mẹ cãi nhau, chỉ là vì ba thấy mẹ con cứ liều mạng để kiếm tiền như vậy nên cha mới tức giận, tiền quan trọng đến như vậy sao?
Cha, cha có rất nhiều tiền sao? Đóa Nhi ngẩng đầu lên hỏi.
Doãn Tiêu Trác hơi trầm ngâm một lát sau đó gật gật đầu: Có thể nói là tạm được!
Khó trách! Mẹ thường nói kẻ có tiền thường không biết người không có tiền khổ thế nào, cho nên nhất định là cha không biết mẹ khổ.
Mẹ không sai, mẹ của tiểu Minh cũng không sai, bởi vì mẹ và cha là người một nhà! Cho nên mẹ tiểu Minh cứ tìm cha là có thể có tiền rồi! Doãn Tiêu Trác không biết nên giải thích với Đóa Nhi như thế nào, chuyện đó cực kỳ khó nói, không thể chỉ nói mấy câu là xong, đành nói mấy câu vong vo để giải thích về chuyện này.
A ..., con hiểu rồi, cha và mẹ là người một nhà! Đóa Nhi cố ý kéo dài giọng, nói.
Doãn Tiêu Trác nhíu mày lại, anh cảm thấy sao mình giống như bị rơi vào bẫy của cô nhóc này! Nhưng mà, nếu như Dung Tư Lam đã quyết liều mạng để kiếm tiền như vậy cũng không phải cách, có lẽ anh thật sự có thể giúp cô!
Không ngờ xe đã đi tới Hải dương cung, Doãn Tiêu Trác mở cửa xe nắm bàn tay nhỏ bé của Đóa Nhi đi vào nhà hàng. Không phải lần đầu tiên nhân viên phục vụ tiếp đãi hai người bọn họ, nên đưa bọn họ vào vị trí thường ngồi rất ân cần, sau đó đưa menu cho bọn họ.
Đóa Nhi chọn những món cô bé thích nhất tôm hùm nhồi thịt và gan ngỗng sốt hoa quả, Doãn Tiêu Trác không có khẩu vị nên chỉ gọi tùy tiện chút cơm.
Khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên còn bưng theo một phần đồ ngọt: Xin chào tiên sinh, đây là món quán chúng tôi làm để tặng cho người bạn nhỏ đây, nếu như không thích khẩu vị này thì có thể đổi.
Đóa Nhi vội vã nói, Không cần đâu, cám ơn! Tôi thích ăn thứ này!
Nhân viên phục vụ không kiềm chế được khen cô bé một câu, Thực láu lỉnh! Tiên sinh, con gái của ngài thật đáng yêu!
Con gái của ngài? Doãn Tiêu Trác nhướng nhướng mày, xưng hô thế này... Cũng không tệ lắm!
Đóa Nhi, cha đi toilet, con tự ăn nhé, đừng có chạy lung tung! Anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Đóa Nhi đang tranh thủ ăn đồ ngọt mình, cũng không ngẩng đầu lên, nói: Vâng! Cha đi nhanh về nhanh nhé!
Doãn Tiêu Trác rời đi không bao lâu, đột nhiên có một người té ngã ở bên cạnh chỗ ngồi của cô bé.
Cô bé càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là một cụ già đang ôm lấy ngực vẻ rất đau đớn.
Ông ơi! Ông ơi! Ông làm sao vậy? Cô bé nhảy xuống chỗ ngồi, muốn dùng thân thể nho nhỏ đỡ ông dậy, tuy nhiên cô bé chỉ phí công vô ích.
Dấu hiệu rõ ràng cho thấy bệnh tim của ông đang phát tác. Ông cụ thở hổn hển vẻ đau đớn, chỉ vào phía ngoài xe: Đi, đi ra xe ở ngoài kia, giúp ông lấy thuốc, ông để ở trên xe... trong một cái túi màu đen!
A! Cháu biết rồi! Đóa Nhi cầm chìa khóa xe rồi chạy ra bên ngoài.
Lúc này đã có nhân viên phục vụ và mấy người khách đỡ ông cụ lên ghế ngồi, nhưng mỗi một lần di chuyển, có thể nói đều làm cho công cụ như bị tra tấn.
Đến đây! Đến đây! Ông ơi, thuốc đến đây! Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Đóa Nhi nhét viên thuốc vào trong miệng ông cụ, ông cụ không chờ lấy nước để uống đã nuốt luôn viên thuốc xuống, viên thuốc khô khốc mức nghẹn ở cổ họng.
Ông ơi! Uống nước! Một cốc nước còn ấm được đưa tới bên miệng ông cụ.
Chậm rãi uống hết cốc nước vào bụng, rốt cục ông cụ cũng đã chậm rãi thở được, nhịp thở dần dần cũng đều đặn hơn, mọi người thấy không có việc gì nữa liền tản đi.
Ông ơi, ông khá hơn chút nào không? Đóa Nhi kề sát mặt vào trên mặt bàn nhìn mi tâm ông cụ đang từ từ giãn ra.
Rốt cục ông cụ cúi đầu xuống cô bé con đã cứu mình, mi tâm giãn ra, chậm rãi nở nụ cười: Khá lắm! Cám ơn cháu, cô bạn nhỏ!
Ông ơi, ông đã ăn cơm chưa? Không bằng chúng ta cùng cùng ăn nhé? Đóa Nhi ngây thơ hỏi.
Ông cụ không khỏi sinh ra hứng thú đối với cô bé này, vừa hào phóng, nhanh nhẹn đáng yêu, như một cô công chúa nhỏ. Khi lớn lên nhất định cô bé sẽ trở nên đặc biệt xinh đẹp. Huống chi, cô bé lại lại người cứu mạng ông, ông cũng nên mời cô bé và người nhà của cô bé cùng ăn bữa cơm, liền đồng ý, Được! Vậy hôm nay bữa cơm này do ông mời nhé!
Không đâu! Như vậy sao được! Đóa Nhi kêu lên, Hãy để cho cha cháu mời khách! Sao có thể để cho ông phải trả tiền được chứ?
Cha cháu cũng tới sao? Đang ở đâu? Ông cụ nhận ra cô bé con này nói chuyện rất có ý tứ.
Cha cháu đi toilet rồi ! Đóa Nhi nhìn chung quanh, đột nhiên chỉ vào phía trước vui sướng kêu lên: Kia rồi! Cha cháu kia rồi !
Ông cụ nhìn theo tay cô bé chỉ, vẻ tươi cười trên mặt liền cứng lại.
Doãn Tiêu Trác vừa đến nhìn thấy người trước mặt, trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người. . . . . .
Đóa Nhi đường như phát hiện cái gì, nhìn trái nhìn phải: Ông, cha , hai người quen biết nhau sao?
Doãn Tiêu Trác lúng túng vỗ nhẹ lên đầu Đóa Nhi, Con nói gì vậy? Đương nhiên là cha và ông quen biết nhau chứ! Ông và cha là người một nhà mà?
Đóa Nhi suy nghĩ kỹ trong chốc lát, mới hiểu được, Hoá ra là vậy, ông là cha của cha!
Tốt nhất là con hãy nói rõ cho ta biết chuyện này là thế nào! Ông cụ tức giận đến dựng râu trừng mắt. Cái thằng con xấu xa này, bảo nó kết hôn nó không chịu, hiện giờ thì tốt rồi, còn lôi đâu ra một đứa bé này nữa!
Cha! Có một số việc có thể về nhà rồi hãy nói có được hay không? Doãn Tiêu Trác không muốn giải thích gì với cha mình trước mặt Đóa Nhi.