Anh vỗ nhẹ khuôn mặt béo mập nhỏ bé của Đóa Nhi, “Đóa Nhi, ngoan, tạm biệt chú! Chú sẽ đến thăm cháu!”
“Chú, bye bye!” Đóa Nhi giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy, một giọt lệ cuối cùng rớt xuóng.
Dung Tư Lam vẫn nhìn Doãn Tiêu Trác, cho đến khi anh cạch một tiếng đóng cửa lại, trong lòng cô đột nhiên chấn động, cửa này giống như loảng xoảng trong lòng cô, rung động đến đau, sau đó cảm giác ê ẩm bắt đầu bành trướng trong ngực...
“Này...” Cô đuổi theo ra một bước, rồi lập tức ngừng lại, anh không phải ai cả, chẳng qua chỉ là khách qua đường ở nhờ nhà cô, luôn phải đi, có cần gì phải giữ lại? Hơn nữa, ngay cả anh là người tốt hay người xấu cô cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ, anh không phải người xấu?
Cô nhìn một xấp tiền trên bàn trà, hình như số lượng rất nhiều, trên ghế sa lon còn một gói quần áo to, cô mở ra xem, giá trên nhãn mác đắt đến hù chết người!
Cô bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc anh là ai? Sao đi ra ngoài một chuyến lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự là ăn trộm? Nhưng mà...
Cô thở dài, nhớ lại mấy buổi tối được yên bình trong lòng anh, cô thà rằng tin tưởng anh không phải...
“Mẹ...” Đóa Nhi nhút nhát kéo tay Dung Tư Lam, “Đóa Nhi có thể ăn đồ gì đó chú mua không?”
Dung Tư Lam tỉnh lại từ trong trầm tư, cô cảm thấy kỳ quái, không phải Đóa Nhi rất thích Tiêu Trác sao? Lúc anh đi, sao tâm tình của con bé đã khôi phục lại rồi, cô ngồi xổm xuống cười nói, “Đóa Nhi, con quên chú nhanh như vậy, chỉ nhớ ăn gì đó?”
Đóa Nhi giơ thẻ trong tay, tràn đầy tự tin nói, “Chú nói chú sẽ đến thăm con!”
Dung Tư Lam cười, trong lòng hơi ê ẩm, bèo nước gặp nhau, ai còn nhớ ai? Nhưng mà, cô không muốn làm cho Đóa Nhi thất vọng, không thì cho đứa nhỏ một mơ ước, một hy vọng đi! Lời này ai nói? Cô hơi nhíu mày, sao lại nhắc lại lời sói háo sắc nói!
Đứa bé dễ quên, ăn hải sản lập tức đã quên vẻ u sầu khi Doãn Tiêu Trác rời đi.
Dung Tư Lam bỏ toàn bộ quần áo Doãn Tiêu Trác không mang đi cùng với quần áo mình mua cho anh vào trong tủ, cười khổ một tiếng, gì mà mua cho con trai ông chủ siêu thị sát vách? Rõ ràng mua theo số đo của anh, Trịnh Tử Bang vẻn vẹn cao hơn cô một cái đầu, vóc dáng như vậy ăn mặc được quần áo số lớn thế sao?
Thôi, lần sau đưa cả cho anh đi! Cô đóng cửa tủ lại, rồi lại đột nhiên hoảng sợ, chẳng lẽ cô còn thấp thỏm mong chờ gặp lại anh lần nữa sao?
Doãn Tiêu Trác thong dong rời khỏi sân nhà Dung Tư Lam, luôn tự hỏi mãi, quyết định về nhà. Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề!
Tùy tiện bắt một chiếc taxi đi công ty, vừa vặn gặp Bùi Trọng cầm cặp công văn đi ra từ tòa nhà công ty, trông thấy Doãn Tiêu Trác xuất hiện ở cửa thủy tinh xoay tròn đối diện, miệng mở to như miệng ếch.
Đầu Doãn Tiêu Trác vô tình so sánh với cái kia, vẻ mặt ra vẻ rộng rãi, đeo thêm kính mắt, mắt chữ A mồm chữ O, hiển nhiên không phải là con ếch bự bị dọa đến ngốc sao?
“Tổng giám đốc...!!!” Bùi Trọng lập tức kích động lao đến, cánh cửa xoay tròn xoay tít một vòng, anh bị quay ngược về.
Khóe miệng Doãn Tiêu Trác hơi run rẩy, cố gắng nhịn cười sắp phụt ra, trong công việc cậu ta khôn khéo có thừa, sao hành động lại ngốc không chịu nổi vậy!
“Bùi Trọng!” Anh giận tái mặt gọi cậu ta lại, trong mắt đã khôi phục lạnh như băng.
Mệt mỏi quá! Anh đột nhiên bật ra ý nghĩ này, hay đang thoải mái trong nhà Dung Tư Lam, muốn cười thì cười, muốn giận thì giận.
Hừ! Sao còn nghĩ đến Obasan kia! Anh cau mày lắc đầu, muốn quăng cô từ trong đầu ra ngoài.
Mồ hôi nhỏ giọt từ trán Bùi Trọng, sau đó xoay một vòng theo cánh cửa xoay tròn, cuối cùng thành công đứng trước mặt Doãn Tiêu Trác, hai tay dang ra, giống tư thế định ôm Doãn Tiêu Trác, nhưng trước Doãn Tiêu Trác mặt đen, tay anh lúng túng dừng lại giữa không trung trong giây lát, sau đó hạ xuống hai bên hông, “Tổng giám đốc, cuối cùng anh đã trở lại, tôi còn tưởng rằng...” Sau khi nói xong, ánh mắt sau lớp kính sáng ngời trong suốt.
“Cho rằng cái gì? Đã cho rằng tôi đã chết? Cậu rất hy vọng tôi chết sao?” Mặt Doãn Tiêu Trác đen như mây đen trên trời, tư thế sấm sét sắp sửa vang dội.
Một tầng khí lạnh vô thức bò lên sau lưng Bùi Trọng, giọng nói cũng run rẩy, “Cái đó, nào có, không phải...”
Doãn Tiêu Trác bước dài vào sảnh chính tập đoàn Doãn thị, hoàn toàn không để ý tới Bùi Trọng đầy mồ hôi sau lưng anh, trong lòng lại âm thầm buồn cười, có lẽ trong sinh hoạt của anh, việc vui lớn nhất chính là tra tấn Bùi Trọng đi!
Trong sinh hoạt của anh, gần như chỉ có Bùi Trọng mới chính là người thân cận nhất, hai người dốc sức làm việc lớn, khiến tập đoàn Doãn thị xuất hiện sôi nổi chưa từng có.
Thì ra trong cuộc sống, bọn họ trở thành bạn tri kỷ, đạt thành nhận thức chung, cùng tiến cùng lùi, không phản bội như vậy.
Hai người tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, lên tầng cao nhất tòa nhà Doãn thị, Bùi Trọng đột nhiên gọi anh lại, “Tổng giám đốc...”
“Hả?” Anh thuận miệng lên tiếng, tiếp tục đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, cái đó... Ông cụ ở bên trong.” Bùi Trọng nhắc nhở anh, để cho anh chuẩn bị tốt bị giáo huấn.
Doãn Tiêu Trác thoáng định thần, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng quen thuộc của ông cụ ở bên trong.
Anh đẩy cửa ra, ông cụ đang vùi đầu vào trong đống tài liệu rất lớn, từng đám tóc đen nhánh trở nên hoa râm từ khi nào? Trong chân mày nhíu lại có bao nhiêu gió sương mưa tuyết? Trong lòng anh dâng lên đau thương, hoặc cho rằng bản thân quá tùy hứng rồi.
Ông cụ đột nhiên ho khan, ho đến mặt đỏ bừng, ông cụ vốn bị bệnh viêm phế quản mãn tính, ho một cái thì không chịu được, đưa tay cầm chén trên bàn, lại trống không.
Đảo mắt một ly giấy đựng nước xuất hiện trước mắt ông.
Ông nhận lấy, ngẩng đầu lên, ly giấy lại rơi trên mặt đất.
“Tiêu nhi!” Ông cụ bị kích động, lại ho khan kịch liệt một trận.
Trong lòng Doãn Tiêu Trác mềm nhũn, vỗ lưng ông, nói khẽ: “Cha, con không sao!”
Một hồi lâu, ông cụ mới ngừng ho khan, trong giọng nói thiếu nghiêm khắc như lúc trước, “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Ôi, cha đã không có Mân nhi, không thể không có thêm con!”