Người Cầm Quyền

Chương 956: Chỉ đâu đánh đâu

Trước Sau

break
Khi Vương Lập Bình còn đang bận rộn, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, y ngẩng đầu lên nhìn, lại chính là Trưởng phòng Tổng hợp 2 Vưu Thuỵ Tường.

- Trưởng phòng Vưu, mau vào đi.

Vương Lập Bình nhiệt tình nói.

Vưu Thuỵ Tường lại mang nụ cười khiêm tốn, nói:

- Thư ký Vương, không làm phiền anh làm việc.

Tuy Vương Lập Bình bây giờ đã là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, nhưng ở văn phòng Tỉnh uỷ ông vẫn còn có chức vụ cụ thể, cho nên Vưu Thuỵ Tường chỉ có thể xưng hô là Bí thư.

Hai người đều là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng Vưu Thuỵ Tường cũng biết, đừng nói bản thân y chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng, cho dù là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, Giám đốc sở, thì cũng chỉ có thể khách khí hơn đối với Vương Lập Bình mà thôi. Hơn nữa bây giờ y đang muốn cầu cạnh Vương Lập Bình, cho nên thái độ lại càng phải tốt hơn, giống như cấp dưới đối với cấp trên vậy.

Tuy Vương Lập Bình cũng hiểu được tình cảnh của Vưu Thuỵ Tường, nhưng vẫn thể hiện rất khách sáo, vội vàng pha trà cho Vưu Thuỵ Tường.

- Thư ký Vương không cần khách sáo, tôi chỉ tới để xem thử chỗ anh có gì cần giúp đỡ không.

Vưu Thuỵ Tường nắm tay nói.

Vương Lập Bình rót trà xong, nói:

- Tôi cũng vừa mới đến, có rất nhiều chuyện cũng chưa quen lắm. Muốn nói bận, cũng hơi bận, nếu nói không bận, dường như cũng không có việc gì cụ thể phải làm. Trưởng phòng Vưu làm việc ở văn phòng thời gian cũng không phải ngắn nữa, mong Trưởng phòng Vưu chỉ bảo nhiều cho người anh em này.

Vưu Thuỵ Tường cười khổ một lát, rồi nói:

- Thư ký Vương, anh đi theo Bí thư Hàn, đâu có đến lượt tôi chỉ điểm đâu. Vẫn là Thư ký Vương, sau này mong chiếu cố nhiều hơn.

Trước đây Vưu Thuỵ Tường vẫn luôn tìm cơ hội để để lộ một chút suy nghĩ của mình, nhưng Vương Lập Bình cũng không hề đáp lại, điều này khiến Vưu Thuỵ Tường lại càng lo lắng hơn. Cho nên lần này y đến lấy cái cớ xem thử có cần giúp đỡ gì nữa hay không để tìm hiểu thử.

Vương Lập Bình khẽ động lòng, liền nói:

- Sắp mở hội nghị tổ lãnh đạo công tác nông thôn toàn tỉnh, bây giờ tôi cũng chưa biết thông tin gì nhiều. Lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi phải tìm một chút tài liệu có ích, nhất thời cũng không biết phải tìm ở đâu. Không biết Trưởng phòng Vưu có kiến nghị gì hay không?

Như thế vừa tiết kiệm được thời gian, mặc khác, lại cũng là một khảo nghiệm của Vương Lập Bình đối với Vưu Thuỵ Tường.

Thật ra đối với Vương Lập Bình mà nói, vấn đề của Vưu Thuỵ Tường chỉ là một vấn đề nhỏ. Y thậm chí không cần nói với Hàn Đông, cũng có thể khiến cho tương lai của Vưu Thuỵ Tường tốt hơn một chút. Nhưng bây giờ y cũng cần quan sát một chút, xem thử xem người này có đáng để giúp đỡ hay không.

Vưu Thuỵ Tường nhìn thấy tập tài liệu dày mà Vương Lập Bình để ở trên bàn, nói:

- Nếu Thư ký Vương đã hỏi, thì tôi xin nói, nếu có gì không đúng, mong Thư ký Vương chỉ điểm.

Vương Lập Bình mỉm cười nói:

- Không sao, cứ tuỳ tiện nói đi.

Vưu Thuỵ Tường suy nghĩ một chút, y cảm thấy bây giờ Hàn Đông vừa mới ngồi lên ghế Phó bí thư Tỉnh uỷ, cần tìm được sự đột phá trong công việc. Mà Hàn Đông lại rất coi trọng công tác nông thôn, bây giờ Vương Lập Bình bỗng nhiên bảo y nói, thì y nên nói nhiều vấn đề hơn, nên nói đến những hiện tượng không tốt. Còn về phần nên xử lý như thế nào, lại là việc của bản thân Hàn Đông. Còn nói về thành tích, còn đến phần y nói sao. Dù sao các loại báo cáo tổng kết lúc nào cũng tuỳ tiện tìm ra được, chắc chắn Hàn Đông cũng không cần tìm hiểu những thứ này.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Vưu Thuỵ Tường liền biết nên nói như thế nào rồi. Y cũng từng tiếp xúc với những việc như thế này, biết được một chút liên quan, bây giờ đương nhiên sẽ nói ra tất cả những gì y biết.

- Mấy năm nay, thành phố Kha Thành vì sự phát triển của kinh tế nông thôn, đã làm rất nhiều hạng mục công tác. Năm trước đã mở rộng trồng cây ăn quả ra toàn thành phố, năm ngoái lại thúc đẩy trồng cây dược liệu. Đầu năm nay, lại bắt đầu làm đất trồng rau. Theo quy hoạch của thành phố chúng ta, ba cơ sở trồng trọt này, tạo thành thế ba chân vạc, lần lượt phát triển, đối với sự phát triển kinh tế nông thôn cũng có tác dụng thúc đẩy. Nhưng dường như nông dân không phối hợp lắm, cho nên mới có trường hợp người dân thường xuyên đến tỉnh kêu oan. Sau đó sau khi lãnh đạo phê bình bọn họ, người đến kêu oan đã ít hơn rất nhiều. Nhưng tôi nghe nói, mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết…

Vương Lập Bình vừa nghe, vừa cầm bút lên ghi lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng:

- Vưu Thuỵ Tường này, cũng là một người cơ trí. Bây giờ Phó bí thư Hàn đang tìm điểm đột phá, vấn đề của thành phố Kha Thành này cũng không nhỏ. Bây giờ mặc dù cũng không có người nào đến tỉnh kêu oan, có lẽ sau khi bọn họ bị tỉnh phê bình, bức ép, nên mới như vậy…

Sau đó Vương Lập Bình lại căn cứ vào những tình hình mà Vưu Thuỵ Tường nói để hỏi thêm một số vấn đề, trong lòng đã có được suy nghĩ rõ ràng.

- Trưởng phòng Vưu dường như hiểu rất rõ về công việc ở cơ sở nhỉ?

Vương Lập Bình cảm thán nói.

Vưu Thuỵ Tường vừa nghe, liền nói:

- Đúng vậy, tuy tôi không làm việc ở cơ sở, nhưng mấy năm nay cũng chú ý thu thập những tin tức ở cơ sở, khi rảnh rỗi thì quan tâm một chút, có lẽ sau này có thể dùng đến được.

Vương Lập Bình nghe ra được y đang tỏ rõ quyết tâm y muốn đi xuống cơ sở làm, liền nói:

- Trưởng phòng Vưu quả thật là một người có tâm, bây giờ trong vấn đề phân công cán bộ, phía tỉnh đều rất coi trọng những người có kinh nghiệm cơ sở.

Vưu Thuỵ Tường vui mừng trong lòng, gật đầu, bộ dạng sầu khổ nói:

- Thư ký Vương nói đúng, những nhân viên công tác trong các cơ quan của tỉnh, có rất nhiều người rất muốn đến cơ sở để rèn luyện. Nhưng cơ hội lại có hạn, mọi người đều phải tranh thủ.

Vưu Thuỵ Tường nói:

- Thật ra không giấu gì Thư ký Vương, tôi cũng đã từng cạnh tranh rồi, nhưng lãnh đạo cảm thấy tôi chuẩn bị còn chưa đủ, cho nên không cho tôi xuống cơ sở.

- Nếu còn có cơ hội thì sao?

Vương Lập Bình cười hỏi. Nếu Vưu Thuỵ Tường đã nói rõ ràng như vậy rồi, thì y cũng không giả ngốc nữa.

Vưu Thuỵ Tường trong lòng kinh ngạc, nghĩ thầm Vương Lập Bình cuối cùng cũng mở miệng rồi. Chỉ cần Vương Lập Bình nói, việc của y nhất định sẽ không có vấn đề gì nữa.

- Nếu có cơ hội như vậy, tôi đương nhiên muốn đến cơ sở để rèn luyện, nhưng cũng không biết nên đi đến đâu mới tốt nữa.

Vưu Thuỵ Tường nói. Y cũng không muốn đến một nơi quá kém cỏi, nếu không, y cũng không cần phải khép nép đến đây nhờ cậy Vương Lập Bình rồi,

- Còn phải nhờ Thư ký Vương quan tâm giúp đỡ nhiều.

- Trưởng phòng Vưu không cần khách sáo, tôi làm gì có năng lực đó?

Vương Lập Bình nói,

- Nhưng thân là một người bên cạnh lãnh đạo, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, thì cũng nên làm.

Y cũng cẩn thận phân tích rồi, tiu Vưu Thuỵ Tường là Trưởng phòng phòng 2, nhưng khi Ngô Thì Hi đi cũng không có sắp xếp gì cho Vưu Thuỵ Tường, mà để cho y tự sinh tự diệt, có thể thấy được Vưu Thuỵ Tường không được coi là thân tín của Ngô Thì Hi. Ngoài ra Vưu Thuỵ Tường cũng làm việc trong văn phòng thời gian không ít nữa, cũng hiểu khá rõ về tình hình ở văn phòng, nhất là người ở phòng 2, có lẽ y là người hiểu rõ nhất. Bản thân y là thư ký của Hàn Đông, nên tận dụng mọi khả năng để tìm hiểu về tình hình văn phòng, đồng thời sau này việc hắn nắm giữ phòng 2 cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu có được sự giúp đỡ của Vưu Thuỵ Tường, thì bản thân hắn cũng có thể ít tốn sức hơn nhiều.

Tình hình bây giờ, thu nhận Vưu Thuỵ Tường để y dùng, là việc đơn giản nhất rồi, cũng không tốn bao nhiêu công sức, cớ sao lại không làm chứ?

Hơn nữa, Vưu Thuỵ Tường bây giờ có thể nói là đã cùng đường, cầu xin đến y rồi. Y giúp gã, cũng xem như đưa cho gã một ngọn lửa ấm giữa mùa đông, có thể gây một món nợ ân tình lớn. Mặt khác dùng Vưu Thuỵ Tường, lại có thể tỏ rõ cho những người khác thấy, trong phương diện dùng người, Hàn Đông không có cái nhìn quá phiến diện, mà chủ yếu là nhìn nhận về mặt năng lực.

Bởi vậy đây là một công nhiều việc, cho nên trong lòng Vương Lập Bình đã có chủ ý, quyết định giúp Vưu Thuỵ Tường một tay.

- Cảm ơn Thư ký Vương.

Trong lòng Vưu Thuỵ Tường cảm động không thôi. Tuy Vương Lập Bình không nói rõ ràng, nhưng thái đỗ đã rất rõ ràng rồi, vậy tiền đồ của y cũng không đến nỗi quá đen tối nữa. Còn bản thân y nhân cơ hội lần này, dần dần dựa vào Vương Lập Bình, thì trong tương lai cũng có ích.

Vốn dĩ là một nhân viên phục vụ cho Phó bí thư Tỉnh uỷ Ngô Thì Hi, Vưu Thuỵ Tường có niềm tin tràn đầy về tương lai của y. Đáng tiếc trong quá trình tiếp xúc, y lại không có được sự tín nhiệm của Ngô Thì Hi. Đồng thời y cũng phát hiện Ngô Thì Hi mặc dù là cán bộ cấp Thứ trưởng, nhưng thực tế lại rất nhỏ mọn, hễ không cẩn thận là sẽ đắc tội với y. Sở dĩ y bị vứt bỏ, chủ yếu cũng do không cẩn thận mà nói lỡ lời. Chỉ vì trước mặt Ngô Thì Hi, y tỏ vẻ tán thưởng công tác xây dựng nông thôn mới của thành phố Ninh Hải, đã khiến Ngô Thì Hi trầm mặt mất nửa ngày, thái độ sau đó cũng không cần phải nói nữa.

“Xem ra, đi theo đúng lãnh đạo là điều quan trọng nhất. Một lãnh đạo như Ngô Thì Hi, không đi theo cho rồi, nói không chừng sau này lại còn có vấn đề gì nữa. Nếu có thể đi cùng một lãnh đạo như Hàn Đông, thì mới là tốt nhất. Đáng tiếc bản thân mình lại không có cơ hội như vậy nữa, bây giờ chỉ có thể nắm chặt nhánh cỏ cứu mạng là Vương Lập Bình mà thôi.”

Vưu Thuỵ Tường cảm thán nghĩ.

Chương 956-2: Chỉ đâu đánh đâu

Nhóm dịch: BachKhiet

Nguồn: Mê Truyện

Đợi sau khi Vưu Thuỵ Tường đi rồi, Vương Lập Bình lấy tài liệu về thành phố Kha Thành xem một chút, sau khi thấy hoàn toàn trùng khớp với những gì Vưu Thuỵ Tường nói, y liền biết nên làm thế nào rồi.

Đưa tay nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, Vương Lập Bình vội vàng thu dọn tài liệu, sau đó đứng lên, đi về phía văn phòng làm việc của Hàn Đông.

Lúc này Hàn Đông cũng đang đi ra. Bình thường nếu không có việc gì, hắn sẽ đúng giờ về nhà, điều này Vương Lập Bình biết rất rõ.

Đi thang máy xuống lầu dưới, Lưu Thiết Quân đã lái xe qua đó đợi rồi.

Tuy rằng khu nhà ở của Tỉnh uỷ cách đó không xa, nhưng mọi người sẽ không đi bộ về nhà, mà đều ngồi xe riêng để về nhà.

Hàn Đông đã đổi thành một chiếc xe Audi A6. Đối với xe cộ, Hàn Đông cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần an toàn là được rồi. Vốn dĩ Trưởng ban thư ký Đằng Ngọc Long còn chuyên môn báo cáo việc này với Hàn Đông, vốn dĩ định cấp cho Hàn Đông một chiếc Audi A8, nhưng Hàn Đông đã từ chối rồi. Tuy Hàn Đông biết Bí thư Tỉnh uỷ Hà Vĩnh Thành ngồi xe Audi A8, thực ra cũng chỉ là nhãn hiệu mà thôi, nhưng hắn phải kiên trì lập trường của hắn, cho dù người khác có nghĩ thế nào mặc họ.

Đến một vị trí như bây giờ, Hàn Đông phải kiên trì với nguyên tắc của mình. Tuy trong toàn tỉnh, xe công vụ quan tâm đến nhãn hiệu là điều rất bình thường, không có nhãn hiệu mới là không bình thường. Nhưng Hàn Đông lại không coi trọng người khác nhìn mình như thế nào, với Hàn Đông, Audi A6 đã rất tốt rồi.

Trước khi tan sở, Hàn Đông đã liên lạc với Lã Nhạc, cô đoán chừng phải chín giờ tối mới đến được thành phố Biện Châu, văn phòng Thành uỷ thành phố Ninh Hải phái người đưa đến. Vợ của Phó bí thư Tỉnh uỷ chuyển nhà, phía thành phố đương nhiên phải ra mặt.

Hàn Đông quay về lầu tám của Tỉnh uỷ, nhìn thấy nhân viên phục vụ mà trước đó Vương Lập Bình đã chọn thay cho hắn. Đây là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt thanh tú, khoảng bốn mươi tuổi, mặt hơi tròn, sức hấp dẫn cũng không tệ.

- Chào Phó bí thư Hàn, tôi là Miêu Tuệ San, sau này tôi sẽ phục vụ cho anh, mong anh chỉ bảo bất cứ lúc nào.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Ha ha, chị Miêu không cần lo lắng, sau này làm phiền chị rồi.

- Đó là điều nên làm mà.

Miêu Tuệ San nói.

Là một nhân viên công tác phục vụ cho lãnh đạo Tỉnh uỷ, Miêu Tuệ San đương nhiên không phải mang thân phận nhân viên công vụ. Nhưng cô làm việc ở phòng Hậu cần văn phòng Tỉnh uỷ cũng khá lâu rồi, làm việc cũng không tồi, cho nên vẫn làm mãi cho đến bây giờ. Lần này cô là một trong ba người được đề cử đến cho Vương Lập Bình chọn, cô cũng rất vui mừng.

Tuy bản thân cô cũng không có tiền đồ gì, nhưng cũng hy vọng qua sự nỗ lực của mình, mà tạo được một cơ hội tốt cho con trai cô. Con trai cô đang học Đại học, năm sau sẽ tốt nghiệp rồi, nó học chuyên ngành Văn thư, nếu sau này có thể lọt vào mắt một lãnh đạo nào đó, vậy thì tốt rồi.

Thực ra Hàn Đông cũng có thể dẫn theo nhân viên phục vụ riêng của hắn đến, đến lúc đó tiền lương đương nhiên có thể do phòng Hậu cần văn phòng Tỉnh uỷ chi trả. Nhưng bà dì ở thành phố Ninh Hải, lại không chịu xa nhà. Nhất thời Hàn Đông cũng không tìm được người phù hợp, cho nên đành chấp nhận người mà phòng Hậu cần sắp xếp.

Thông qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Hàn Đông cảm giác Miêu Tuệ San này cũng là người rất biết bổn phận, hơn nữa cũng quét dọn nhà cửa sạch sẽ, nên hắn cũng rất hài lòng.

Lúc này Miêu Tuệ San đã pha một ly trà đến, chính là trà Long Tĩnh mà Hàn Đông yêu thích. Có lẽ trước đó Vương Lập Bình đã dặn dò cô kỹ càng rồi.

Vương Lập Bình giới thiệu tình hình nhà ở cho Hàn Đông một lúc, liền cáo từ.

Hàn Đông gọi y lại nói:

- Lập Bình, nhà ở của cậu và Thiết Quân đã sắp xếp xong chưa, người trong nhà sắp xếp như thế nào?

Vương Lập Bình cười nói:

- Phía văn phòng đã sắp xếp ổn thoả rồi. Còn về trong nhà, tôi dự định một thời gian nữa sẽ đón vợ qua đây, bạn gái của Thiết Quân cũng chuẩn bị đến Biện Châu tìm việc rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Thế này đi, cậu hỏi Thiết Quân đi, xem bạn gái cậu ấy muốn tìm công việc như thế nào. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, cậu giúp cô ấy một chút.

Tuy Lưu Thiết Quân cũng là người Hàn Đông tín nhiệm, nhưng tương đối mà nói, Vương Lập Bình giỏi trong việc tìm các mối quan hệ hơn, cho nên tất cả những mối quan hệ phức tạp phía sau, đều giao cho Vương Lập Bình giải quyết.

Nghe Hàn Đông dặn dò, trong lòng Vương Lập Bình cảm thấy rất ấm áp.

Vương Lập Bình đi rồi, Hàn Đông liền vào phòng khách xem ti vi.

Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Miêu Tuệ San nhanh chóng đi nghe máy, nói được mấy câu, rồi che ống nghe nói:

- Phó bí thư Hàn, là bảo vệ gọi đến, nói có một người tên là Hầu Khôn dẫn theo một vài người đến…

Hàn Đông cười nói:

- Hầu Khôn là anh họ tôi, kêu bảo vệ cho vào đi.

Nói ra thân phận của Hầu Khôn, là để Miêu Tuệ San nhớ kỹ, sau này không phải xin chỉ thị của hắn nữa.

Không lâu sau, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đã đến.

Đi cùng với hai người họ, còn có vợ của họ.

Vợ của Hầu Khôn – Hoàng Tiểu Anh làm ở Viện kiểm sát Biện Châu, còn vợ Trịnh Đồng – Châu Phi Khiết là một giáo viên, cũng vừa mới chuyển đến, làm việc trong một trường Trung học ở Biện Châu.

Tuy Hoàng Tiểu Anh và Châu Phi Khiết đều đã gặp Hàn Đông mấy lần, nhưng trước mặt Hàn Đông,hai người cũng còn chút câu nệ. Hai gia đình, tuy đối với những người bình thường mà nói, cũng đã không tồi rồi, nhưng so với một nhân vật lớn như Hàn Đông, thì còn cách quá xa. Vừa nghĩ đến Hàn Đông chính là cháu nội của ông cụ Hàn, trong lòng hai người tràn đầy cảm giác ngưỡng mộ. Huống hồ bây giờ Hàn Đông đường đường là Phó bí thư Tỉnh uỷ, là cán bộ cấp Thứ trưởng, cho dù là cha của các cô, trước mặt Hàn Đông, cũng phải rất kính nể rồi.

- Hai người không có việc gì làm, thì đi làm cơm đi cũng được, tối nay chúng tôi phải uống với Hàn Đông vài chén mới được.

Hầu Khôn cười ha hả nói. Trước mặt Hàn Đông, y thể hiện cũng rất thoải mái.

Trong thời gian này, Hầu Khôn làm việc ở sở Công an tỉnh cũng không tồi. Thời gian trước Giám đốc sở Công an Điền Vĩnh Ba hạ đài, Giám đốc sở mới tên là Dương Thế Băng, quan hệ đối với Hầu Khôn cũng không tồi, cũng đã tiến hành điều chỉnh thí điểm trong công việc của y, để y quản lý một trung đoàn giao thông.

Cùng với việc Bí thư Tỉnh uỷ Tào Hoành Vị bị điều đi, Hà Vĩnh Thành lên làm Bí thư Tỉnh uỷ, Hàn Đông làm Phó bí thư Tỉnh uỷ, Hầu Khôn cảm giác thái độ của Dương Thế Băng đối với y cũng khách sáo hơn nhiều. Y đương nhiên hiểu rõ điều này có nguyên nhân từ đâu, dù sao Dương Thế Băng có thể ngồi ở vị trí Giám đốc sở Công an, là do Tào Hoành Vị ra sức ủng hộ. Nhưng bỗng nhiên Tào Hoành Vị bị điều đi, Dương Thế Băng liền mất đi một chỗ dựa lớn nhất. Mà Bí thư Tỉnh uỷ bây giờ - Hà Vĩnh Thành, chỉ sợ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Giám đốc sở Công an, luôn tìm cơ hội để điều y đi. Trong tình hình như vậy, Dương Thế Vinh chắc chắn sẽ vội vàng tìm kiếm một chỗ dựa mới.

Hoàng Tiểu Anh và Châu Phi Kiệt vào phòng bếp giúp làm cơm rồi, Hàn Đông cùng Hầu Khôn, Trịnh Đồng liền bắt đầu nói chuyện.

Trịnh Đồng và Hầu Khôn một người ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, một người ở sở Công an tỉnh, đều là những phòng ban khá nhạy bén về tin tức. Thông qua bọn họ Hàn Đông cũng nắm được một số tin tức có ích.

- Ngày hôm qua, Uỷ ban nhân dân thành phố Kha Thành đã bị hơn một trăm người bao vây, bọn họ vận động cảnh sát chống bạo động, thật không dễ dàng gì mới dẹp được đám đông đó, nghe nói đã bắt khoảng một trăm người.

Hàn Đông vừa nghe, chau mày hỏi:

- Sao thế, những người đó là ai, sao lại phải bao vây Uỷ ban nhân dân thành phố?

Hầu Khôn nói:

- Còn không phải là một số nông dân sao. Có lẽ cũng vào đường cùng rồi, nên mới nghĩ ra cách này. Nghe nói huyện Hà Sơn thúc đẩy trồng hoa quả, nông dân tập trung vốn, kết quả không những việc triển khai trồng hoa quả không thành công, mà tiền của mọi người cũng bị lỗ hết, biến thành cây ăn quả trồng trên mặt đất, biến thành phân bón nằm trong đất. Những người nông dân đó chỉ muốn lấy lại tiền mồ hôi nước mắt, nên đến tìm phía huyện làm loạn không biết bao nhiêu lần, thậm chí những lãnh đạo ở huyện cũng không dám làm việc ở văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện. Nghe nói họ đều phải thuê phòng ở Nhà khách Hà Sơn để làm việc hết.

Trịnh Đồng nói:

- Về tình hình ở thành phố Kha Thành, Uỷ ban Kỷ luật cũng nhận được rất nhiều thư tố cáo. Tuy nhiên đã điều tra vài lần rồi, nhưng lại không tra được kết quả cục thể gì.

Hàn Đông hút một hơi thuốc, nói:

- Như vậy thì thật không được.

- Ha ha, thành phố Kha Thành là ổ của Ngô Thì Hi, những vấn đề bên trong chắc chắn không ít.

Hầu Khôn cười âm hiểm, nói:

- Có cần cho gã một vố đổ luôn không?

Hàn Đông trừng mắt nhìn y, tức giận nói:

- Cậu cho rằng bây giờ là lúc nào rồi, còn đi tiêu diệt thổ phỉ à? Nhưng vấn đề của thành phố Kha Thành, chắc chắn rất nghiêm trọng, không thể bỏ mặc không quan tâm. Qua một thời gian nữa tôi phải đến các nơi quan sát một chút, các cậu có tài liệu gì, thì tìm cho tôi một ít.

- Ha ha, điều này anh yên tâm, chúng tôi biết anh nhất định sẽ không ngồi nhàn rỗi, cho nên đã bắt đầu chuẩn bị rồi, đến lúc đó anh chỉ đâu chúng tôi sẽ đánh đó. Ha ha, để cho mấy người kia nếm mùi uy phong của mấy anh em ta một chút.

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc