Người Cầm Quyền

Chương 180: Vấn đề điện (1+2)

Trước Sau

break
Thứ Sáu ngày 20 tháng 6, Hàn Đông tổ chức một hội nghị, tiến hành tổng kế về tình hình hội nghị Thu hút đầu tư do Ủy ban nhân dân Tỉnh tổ chức.

Tham gia hội nghị có các vị cán bộ trung tầng trở lên, còn có tất cả nhân viên công tác của Phòng thu hút đầu tư.

Trong cuộc họp, Hàn Đông cố ý khen ngợi Phạm Văn Phương, nói cô toàn tâm toàn ý lo lắng cho công tác, loại tinh thần này đáng để mọi người học tập .

Hàn Đông nói:

- Thông qua hội nghị thu hút đầu tư lần này, chúng ta xác định được hai doanh nghiệp. Tổng vốn đầu tư là hai mươi mốt triệu. Coi như là hoàn thành một phần năm mục tiêu nhiệm vụ. Tuy nhiên, mọi người phải tiếp tục cố gắng, bảo đảm hoàn thành mục tiêu năm nay. Đối với xí nghiệp mới tiến vào Khu công nghiệp, Phòng quản lý phải làm tốt công tác phục vụ, phải xác định tuyển chọn người đặc biệt theo dõi phục vụ, vì bọn họ cung cấp lợi ích lớn nhất.

Tất cả mọi người tham dự hội nghị, đều ngồi nghiêm chỉnh. Khi Hàn Đông nói chuyện, còn nghiêm túc ghi chép. Lần này, chuyện đề danh Hàn Đông làm Phó chủ tịch huyện bị Thành ủy phủ định, khẳng định trong lòng hắn đang tức giận. Lúc này nếu bị hắn bắt được nhược điểm khẳng định sẽ không tốt.

Chuyện giữa Hàn Đông và Tiết Nhân Nghĩa đã sớm được khơi lại. Lời đồn được truyền ra khác hẳn với sự thật. Có người nói bởi vì Hàn Đông bất mãn với vị trí Tiết Nhân Nghĩa đã bố trí trong buổi triển lãm, trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng đã phẫn nộ đánh một cục u trên đầu Tiết Nhân Nghĩa.

Cũng có người liên hệ chuyện Lăng Tụ Giai với Hàn Đông. Người đó nói bởi vì Lăng Tụ Giai chèn ép Hàn Đông, mới bị chỉnh tới như vậy. Bằng không, vì sao Tiết Nhân Nghĩa bị xử phạt không bao lâu, Lăng Tụ Giai cũng rơi đài theo!

Đương nhiên, phần lớn mọi người đối với cách nói này chỉ cười nhạt, cho rằng nếu Hàn Đông có năng lực lớn như vậy, còn có thể đến địa phương như huyện Phú Nghĩa này sao.

Hội nghị kết thúc, Hàn Đông giữ Âu Đạo Khôn, Diêu Trì Minh lại, nói:

- Phó chủ nhiệm Âu, Phó chủ nhiệm Diêu. Qua một thời gian quan sát, tôi cho rằng Cốc Cương vẫn xứng đáng với chức vụ này. Công tác của Phòng quản lý rất quan trọng, cũng không thể không có Trưởng phòng. Các anh thấy sao?

Âu Đạo Khôn gật đầu nói:

- Ừ, tôi cho để Cốc Cương đảm nhiệm Trưởng phòng Quản lý cũng thích hợp.

Diêu Trì Minh lại đi sau Âu Đạo Khôn một bước, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng chỉ có thể đi theo nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ nhiệm Hàn. Quả thật phải sớm quyết định người làm Trưởng phòng quản lý.

Trước kia, hai người đều là tâm phúc của Tiết Nhân Nghĩa. Chẳng qua Âu Đạo Khôn được sủng ái hơn mà thôi. Hiện tại Tiết Nhân Nghĩa đánh nhau với Hàn Đông bị rơi xuống, hai người đều đang tìm chỗ dựa vững chắc mới. Cũng không dám đắc tội với Hàn Đông.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cứ quyết định như thế đi.

Sau đó, Hàn Đông gọi Cốc Cương tới, nói:

- Sau khi Đảng uỷ thảo luận, quyết định bổ nhiệm anh làm Trưởng phòng Quản lý. Hy vọng anh bắt tay vào làm tốt công tác của Phòng quản lý, thực sự nâng cao chất lượng công tác, đặc biệt là những xí nghiệp mới vào, phải làm tốt các công tác phục vụ tương quan, để bọn họ có thể mau chóng thuận lợi xây dựng nhà máy.

Cốc Cương vô cùng cảm kích. Mấy ngày trước, Hàn Đông còn nói anh ta không cần gấp, anh ta nên an tâm chuẩn bị làm. Không thể tưởng tượng được, nhanh như vậy Hàn Đông đã đối phó giúp anh ta. Trước kia, anh ta ở Cục Thống kê, thật vất vả mới lên đến cấp Phó tổ. Hiện giờ mới đi theo Hàn Đông mấy ngày, liền tiến lên phía trước một bước.

- Cám ơn Chủ nhiệm Hàn. Tôi sẽ cố gắng làm tốt mọi việc.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, đi làm Văn phòng làm thủ tục cần thiết đi.

Nhìn Cốc Cương đầy cảm kích bước ra ngoài, trên mặt Hàn Đông lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Để người đi theo bên cạnh mình cũng không ngừng tiến bước, như vậy mới có thể tập trung được càng nhiều người ở bên mình, mới có được nền tảng tốt.

Dù sao năng lực một người có lớn, cũng không có khả năng chuyện gì cũng tự mình làm.

- Chủ nhiệm Hàn.

Phạm Văn Phương gõ cửa tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn chu ra.

Hàn Đông cười nói:

- Chuyện gì nữa vậy? Ai lại chọc cô tức giận sao?

Trước đây Hàn Đông cũng không đặc biệt chú ý Phạm Văn Phương như thế. Nhưng từ sau khi cô vì kéo đầu tư, uống bảy chung rượu đế, Hàn Đông cảm thấy rất có thiện cảm với cô. Thật ra cũng không nhiều người có thể làm được như vậy.

Phạm Văn Phương nói:

- Hôm nay, người của Tập đoàn Dược phẩm Lợi Đạt tới Phú Nghĩa.

Hàn Đông hiểu, cô vẫn còn nhớ người ta à.

- Ha hả, đến cũng đã đến rồi. Ngược lại, chúng ta phải xem cuối cùng bên đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

- Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Tổng giám đốc Du kia chính là một kẻ lừa đảo.

- Ừ, một ngày nào đó kẻ lừa đảo sẽ bị trừng phạt. Cô cứ mỏi mắt mong chờ đi.

Phạm Văn Phương tủi thân rời đi rồi, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho La Khải Bản. Nhờ vậy, hắn biết tuần tới Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang chuẩn bị công bố ra ngoài. Đến lúc đó sẽ thu thập thông tin về dự định của các đơn vị. Cuối tháng sẽ được chứng thực xuống.

- Anh Đông, lần trước anh nói về tình hình Phú Nghĩa, tôi cảm thấy rất có hy vọng. Các anh làm tư liệu đưa ra những ưu điểm bên anh. Đến lúc đó tôi sẽ nhờ ba tôi giúp cho. Chắc không có gì vấn đề.

Cha La Khải Bản là La Lập Thanh là Chánh văn phòng Ủy ban Kế hoạch tỉnh, khẳng định quan hệ với lãnh đạo Ủy ban Kế hoạch không tồi. Có ông ta nói giúp, ít nhất về phương diện Ủy ban Kế hoạch tỉnh hẳn là không có gì trở ngại.

Hàn Đông cảm ơn La Khải Bản, lập tức gọi điện thoại gọi Đặng Học Vinh lên, nói:

- Trưởng phòng Đặng, Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang sắp lập chi nhánh công ty ở tỉnh Tây. Trước mắt có ba cơ sở sản xuất. Tôi quyết định cố gắng tranh thủ một cái. Mục tiêu của chúng ta là cơ sở sản xuất số 1. Bởi vì kèm với nó còn có một phòng nghiên cứu. Nếu có thể kéo nó đến Khu công nghiệp, tương lai, sẽ có tác dụng thúc đẩy đối với các phương diện ở Phú Nghĩa chúng ta.

Lúc này Đặng Học Vinh mới hiểu được nguyên nhân vì sao lúc trước, Hàn Đông bảo mình thu thập tu liệu về phương diện hóa chất của huyện Phú Nghĩa. Anh ta có chút nghi hoặc nói:

- Chủ nhiệm Hàn, sao bên Ủy ban nhân dân vẫn chưa có tin tức liên quan đến việc này vậy?

Hàn Đông nói:

- Đến thứ hai tin tức này mới được chuyển đến. Hôm nay là thứ sáu. Như vậy chỉ còn có hai ngày. Anh phải nhanh chóng điều chỉnh lại tư liệu. Một khi tin tức này được công bố, chúng ta phải đi Thục Đô.

- Được, tôi sẽ đi chuẩn bị.

Đặng Học Vinh có chút kích động nói. Hàn Đông có thể sớm biết về tin tức đáng chú ý này, khẳng định là Ban quản lý có thể kéo đầu tư tới vài mét. Viện nghiên cứu đầu tư cũ, ra sức thêm tre ngói cũng có thể khiến lòng người phấn chấn à.

Giữa trưa, trên đường Hàn Đông đi đón Kiều San San, hắn mua một bó hoa hồng.

- Ừ, thơm quá à.

Kiều San San cầm hoa hồng, to vẻ ngây ngất.

Ngày hôm qua, tin tức Lăng Tụ Giai bị bắt giam được truyền đến. Thoáng cái tâm tình Kiều San San cũng tốt hơn rất nhiều. Chuyện đã như vậy, chắc cha mình sẽ không ép mình qua lại với Lăng Tĩnh Nhiên nữa.

- Xét thấy anh rất có thành ý, em quyết định cho anh cơ hội.

Kiều San San mỉm cười nói.

Hàn Đông sửng sốt, hỏi:

- Cơ hội gì?

Kiều San San liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái.

- Cho anh cơ hội theo đuổi em à, ha hả.

Hàn Đông cười ha ha.

- Cho dù em không cho anh cơ hội, anh vẫn muốn theo đuổi em mà. Chẳng lẽ em còn tưởng rằng mình có thể thoát được sao?

- Nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa!

Kiều San San hờn dỗi nói.

- Đừng tưởng rằng sẽ không có áp lực. Em nghe nói có mấy lãnh đạo ở Thành ủy thực sự không hài lòng với anh à.

Hàn Đông lơ đểnh nói:

- Anh cũng không có cách nào mà. Anh cũng không thể khiến tất cả mọi người hài lòng được. Anh chỉ cần tìm biện pháp có thể khiến Bí thư Kiều hài lòng về anh là được.

- Nói cái gì đâu không.

Kiều San San hờn dỗi đưa tay ra đánh vào vai Hàn Đông.

Hai người cơm nước xong trở lại cục Lương thực. Khi lên phòng, Kiều San San nói:

- Nếu không, ngày mai anh đến nhà em, gặp ba em.

Hàn Đông ngẩn ra, lập tức cao hứng nói:

- Tốt, anh cũng muốn chào hỏi Bí thư Kiều một chút.

- Cũng không biết nên mua quà tặng gì nhỉ?

Kiều San San nói:

- Ba em ngoại trừ hút thuốc ra cũng không có sở thích gì khác. Mẹ em lại càng không đáng ngại.

Nghe Kiều San San nói như vậy, Hàn Đông càng xác định, cô ấy cũng có tình cảm với mình. Hắn mỉm cười, đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói:

- Ừ, yên tâm, đợi lát nữa anh đi mua quà tặng. Lần đầu tiên tới nhà, phải lưu lại ấn tượng tốt với hai người mới được.

Sắc mặt Kiều San San ửng đỏ, từ chối một chút, sau lại mặc cho Hàn Đông nắm tay cô, khẽ nói:

- Anh cũng không cần chuẩn bị nhiều làm gì. Bằng không ba em lại đen mặt lại.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Ừa, không ngại. Cũng không phải là anh đi xin bác việc làm.

Khi đi làm buổi chiều, Hàn Đông vẫn có chút kích động. Kiều San San có thể chủ động mời mình tới nhà cô, điều này đã biểu lộ tâm ý của cô. Cho dù Kiều Hiếu Nghĩa không đồng ý, sau này mình cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Hơn nữa tình yêu nam nữ, chỉ cần hai bên vừa mắt, rất nhiều lúc phản đối của những người khác, ngược lại chỉ có thể có tác dụng thúc đẩy.

Nhưng tâm trạng tốt như vậy lại nhanh chóng bị một cuộc điện thoại cắt đứt. Cuộc điện thoại đó là do Xưởng trưởng nhà máy xà phòng Khu công nghiệp - Tiếu Hồng Ba gọi tới. Anh ta nói hiện tại lại mất điện, mong Hàn Đông nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

Hàn Đông có chút nghi hoặc nói:

- Xưởng trưởng Tiếu, chỗ chúng tôi cũng không mất điện. Có phải đường dây điện bên nhà máy các anh có vấn đề hay không?

Tiếu Hồng Ba nói:

- Chủ nhiệm Hàn, mấy nhà máy đều bị mất điện. Mấy ngày nay đều phải dừng làm việc mấy giờ rồi.

- Tôi sẽ lập tức liên hệ kiểm tra.

Hàn Đông nói, lập tức goi điện thoại tới Phòng quản lý, nói với Cốc Cương:

- Mạng lưới điện trong Khu công nghiệp đã xảy ra chuyện gì. Vì sao chỗ chúng ta có điện, mà tất cả xí nghiệp đều bị mất điện vậy?

- Chủ nhiệm Hàn, mạng lưới điện của Ban quản lý và Khu công nghiệp không giống nhau. Khu công nghiệp dùng mạng lưới điện công nghiệp.

Cốc Cương nói:

- Chuyện vì sao bị mất điện, ngày hôm qua tôi đã liên lạc báo với bên công ty Điện lực. Hiện tại để tôi gọi điện thoại hỏi lại xem sao.

Một lát sau, Cốc Cương đi lên tức giận nói:

- Chủ nhiệm Hàn, công ty Điện lực thật sự hơi quá đáng. Rõ ràng cũng không phải thời kỳ dùng điện cao điểm. Không ngờ bọn họ nói dừng cấp điện vì đảm bảo điện sinh hoạt cho người dân! Tôi cũng hiểu quá rồi. Thật ra điện sinh hoạt của Phú Nghĩa căn bản không thiếu đến mức vậy. Cũng không biết bọn họ làm như vậy là có dụng ý gì.

Hàn Đông cũng rất tức giận. Làm như vậy quả thật rất quá đáng. Lúc này cũng không phải thời kỳ dùng điện cao điểm. Hắn liền nói Cốc Cương đưa điện thoại của Tổng giám đốc Công ty Điện lực cho hắn. Hắn gọi điện thoại qua bên đó, nhưng không ai nghe máy.

- Sao lại thế này!

Hàn Đông rất tức giận, lại gọi liên tục thêm hai lần nữa. Cuối cùng cũng có người nghe máy. Hắn vừa mới “Alô” một tiếng, đối phương đã không kiên nhẫn nói:

- Alô, ai vậy?

Lửa trong lòng Hàn Đông bốc lên. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhịn xuống, nói:

- Tôi là Hàn Đông bên Ban quản lý Thần Quang. Anh là Tổng giám đốc Trần sao?

- Không phải đã giải thích cho bên các anh rồi sao. Đây là công ty vì đảm bảo điện sinh hoạt cho người dân. Sao còn gọi điện thoại sang nữa. Thật là...

Đối phương không vui, trực tiếp treo điện thoại.

Hàn Đông bị chọc tức. Tổng giám đốc này cũng quá ngạo mạn đi, đã vậy còn treo điện thoại của mình!

Suy nghĩ một lát, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung. Mặc dù hắn là người của Hoàng Văn Vận, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng tìm tới Bí thư Huyện ủy. Dù sao, trên danh nghĩa hắn là Trợ lý Chủ tịch huyện. Có vấn đề, tự nhiên phải làm phiền Chủ tịch huyện rồi.

- Ừ, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Điều này sẽ phá hoại điều kiện đầu tư của huyện ta. Chắc chắn phải xử lý nghiêm túc.

Thái độ của Phương Trung nằm ngoài dự kiến của Hàn Đông. Lúc này, ông ta yêu cầu Hàn Đông đến Ủy ban nhân dân huyện. Đồng thời ông ta sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc công ty Điện lực Trần Thế Tùng, sẽ dễ dàng giải quyết được vấn đề này thôi.

Điện thoại đã ngắt, Hàn Đông vẫn cầm điện thoại suy nghĩ. Trong hồ lô của Phương Trung muốn làm cái gì. Sao thái độ thoáng cái đã thay đổi nhiều như vậy.

Suy nghĩ một lát cũng nghĩ không ra, Hàn Đông xuống tầng lái xe, nhanh chóng tới Ủy ban nhân dân huyện. Thư ký của Phương Trung - Thạch Dũng vừa thấy Hàn Đông, liền đứng lên chào hỏi một cách khách khí. Sau đó anh ta đi vào xin chỉ thị một lát. Tiếp đó đi ra mời Hàn Đông tiến vào.

Hàn Đông đi vào phòng liền cảm thấy sửng sốt. Không ngờ, Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Văn Học cũng ở đây.

- Chủ tịch huyện Phương, Phó chủ tịch Hàn.

Hàn Đông chào hỏi. Trong lòng dù suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Chuyện này rất kỳ lạ. Suy cho cùng Phương Trung muốn làm gì.

Rất nhanh, một người đàn ông mặt mày hồng hào chạy tới. Gã chính là Tổng giám đốc Công ty Điện lực Trần Thế Tùng. Gã vừa vào cửa liền cười ha hả lấy thuốc ra mời.

Mặt Phương Trung bình tĩnh, lãnh đạm nói:

- Thuốc thì không cần mời. Trước hết chúng ta giải quyết vấn đề này đi đã.

Trần Thế Tùng sửng sốt:

- Chủ tịch huyện Phương, có vấn đề gì vậy?

Phương Trung nói:

- Chủ nhiệm Hàn, cậu nói đi.

Lúc này, Hàn Đông đã không còn suy nghĩ xem Phương Trung có mục đích gì. Dù sao chỉ cần giải quyết vấn đề là được. Hắn đem tình hình của Ban quản lý nói rõ một chút:

- Những xí nghiệp đến Khu công nghiệp đầu tư xây dựng nhà máy, chính là để kiếm tiền. Hiện tại công ty Điện lực thường xuyên cắt điện của bọn họ, khiến bọn họ có ý kiến rất lớn. Hơn nữa, theo tôi biết, điện lực huyện Phú Nghĩa cũng không tới mức tới giới hạn thấp nhất.

Lúc này, Trần Thế Tùng mới biết Hàn Đông chính là người vừa rồi đã gọi điện thoại cho gã. Gã cười nói:

- Chuyện là như vậy, vì đảm bảo điện sinh hoạt cho toàn bộ dân cư trong huyện. Công ty có một dự án. Mỗi lần đến mùa hè, sẽ dùng hình thức cắt điện luân phiên. Như vậy có thể giảm thiểu tải điện. Buổi tối sẽ không xuất hiện tình trạng quá tải.

Hàn Đông bất mãn nói:

- Anh nói vậy là suy đoán bóc vỏ. Buổi chiều cũng không phải thời gian dùng điện cao điểm. Liên quan gì đến việc buổi tối có thể quá tải hay không?

- Điều này cũng chỉ là phòng ngừa nếu chẳng may thôi. Nhiệm vụ của Công ty Điện lực là cung cấp điện cho toàn huyện. Chúng tôi phải trăm phương nghìn kế đảm bảo cho người dân có điện dùng vào buổi tối thôi. Trước kia cũng đều làm như vậy.

- Hừ, trước kia làm như vậy, không có nghĩa là bây giờ vẫn làm như vậy. Huyện Phú Nghĩa cũng không phải địa phương thiếu điện!

Hàn Đông không rõ, vì sao Trần Thế Tùng lại có bộ dạng không thèm để ý như vậy. Hơn nữa gã giải thích một chút cũng không thông. Bởi vậy trong lòng hắn rất không vui, nói:

- Chủ tịch huyện Phương, Phó chủ tịch Hàn, xí nghiệp trong Khu công nghiệp đều có ý kiến rất lớn. Nếu tiếp tục làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với việc sản xuất của bọn họ. Hơn nữa lại sắp có mấy xí nghiệp mới chuẩn bị tiến vào. Nếu không giải quyết vấn đề này cho thích đáng, cũng sẽ tạo thành rất nhiều bất tiện đối với công tác thu hút đầu tư của Khu công nghiệp.

Phương Trung gật đầu nói:

- Quả thật phải giải quyết vấn đề này. Phó chủ tịch Hàn, công ty Điện lực là phạm vi quản lý của anh. Anh nói xem nên xử lý như thế nào?

Hàn Đông không rõ nguyên nhân, hành vi của Phương Trung khiến hắn không hiểu ra sao cả. Cho dù công ty Điện lực là do Hàn Văn Học quản lý. Muốn giải quyết vấn đề này, hình như cũng không cần phải như vậy mà.

Hàn Văn Học nói:

- Ừ, tôi cho rằng, quả thật việc này cần phải được giải quyết. Như vậy đi, Trần Thế Tùng, hôm nay Chủ nhiệm Hàn đã ở đây. Chúng ta giáp mặt nói rõ ràng. Vấn đề điện sử dụng trong Khu công nghiệp, chắc chắn phải giải quyết nhanh một chút. Nếu Chủ nhiệm Hàn nhắc lại vấn đề này, tôi sẽ đề nghị cách chức của anh!

Công ty Điện lực huyện là xí nghiệp quốc doanh, chịu sự quản lý của song song hai tầng lãnh đạo: Công ty Điện lực và Ủy ban nhân dân huyện. Mà muốn cách chức, chắc chắn do Công ty Điện lực thành phố đưa ra quyết định. Tuy nhiên nếu trong huyện đưa ra đề nghị như vậy, khẳng định Công ty Điện lực thành phố cũng sẽ làm theo.

Phương Trung cũng nói:

- Cứ quyết định như vậy đi. Trần Thế Tùng, anh cố gắng phối hợp với Chủ nhiệm Hàn, nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề này.

Trần Thế Tùng gật đầu nói:

- Được, tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp với Chủ nhiệm Hàn

Hàn Đông rất buồn bực. Phương Trung làm như vậy rõ ràng là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ. Thực tế, vấn đề còn chưa được giải quyết. Nếu làm như vậy, Phương Trung chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Còn làm long trọng như vậy, quả thực chính là vẽ vời thêm chuyện.

Từ văn phòng Phương Trung đi xuống, Trần Thế Tùng cười ha hả nói:

- Chủ nhiệm Hàn, buổi tối có rảnh không. Tôi mời anh uống một chén.

Hàn Đông nói:

- Điều này thì không cần... Tổng giám đốc, anh giải quyết tốt vấn đề điện lực của Khu công nghiệp tôi đã vô cùng cảm kích rồi.

Trần Thế Tùng nói:

- Chủ nhiệm Hàn yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này. Buổi tối, tôi sẽ mời cả Bí thư Huyện ủy Phùng cùng đi. Chúng ta cùng nhau uống một hai chén. Anh thấy thế nào?

Hàn Đông ngẩn ra. Người này và Phùng Chấn Hoa có quan hệ sao? Khó trách được gã không chút lo sợ như vậy!

Nhưng cho dù Trần Thế Tùng và Phùng Chấn Hoa có quan hệ, Phương Trung và Hàn Văn Học cũng không cần phải làm như vậy chứ.

- Rất xin lỗi. Buổi tối tôi có việc. Tổng giám đốc Trần, mong anh giải quyết vấn đề điện lực Khu công nghiệp sớm một chút. Bằng không, mấy ông chủ này đều rất không vui, tôi cũng khó xử lý à.

Mặc dù cũng không sợ Phùng Chấn Hoa, lời nói Hàn Đông vẫn rất khách khí. Dù sao có thể bớt một vài mâu thuẫn gay gắt cũng tốt.

Trần Thế Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ.

Ngay sau đó, gã cũng không nói mời Hàn Đông ăn cơm, lập tức lên xe rời khỏi.

Hàn Đông sửng sốt, Trần Thế Tùng này cũng quá kiêu ngạo đi. Gã thật sự nghĩ có Phùng Chấn Hoa làm chỗ dựa sẽ không có người nào đối phó được gã hay sao!

Điều khiến Hàn Đông nghĩ không ra chính là, dường như vấn để giải quyết điện sản xuất cho Ban quản lý, cũng không phải việc khó làm đi. Vì sao Trần Thế Tùng lại không muốn giải quyết chứ.

Trở lại Ban quản lý không lâu, Phùng Chấn Hoa gọi điện thoại tới văn phòng Hàn Đông.

- Hàn Đông, nghe nói cậu và Tổng giám đốc Công ty Điện lực Trần có chút hiểu lầm. Có chuyện gì cũng từ từ nói, không cần thiết phải huyên náo đến mức sau này khó nhìn mặt nhau chứ.

- Bí thư Phùng, các xí nghiệp trong Khu công nghiệp thường xuyên bị cắt điện. Bọn họ cũng đã nhiều lần đề xuất. Tôi cũng chỉ mong Tổng giám đốc Trần giải quyết vấn đề này mà thôi, cũng có làm gì đâu.

- Như vậy sao. Các anh cứ liên lạc với nhau, vấn đề chỉ có một. Cứ để bên điều hành quyết định biện pháp là được.

Cuộc điện thoại của Phùng Chấn Hoa, khiến Hàn Đông cảm thấy rất khó hiểu. Giải quyết vấn đề này rất phức tạp sao? Nghe ý Phùng Chấn Hoa, giống như khuyên mình không cần vội.

Hàn Đông đứng lên, quyết định đến hỏi Âu Đạo Khôn, cuối cùng Công ty Điện lực của Trần Thế Tùng đã xảy ra chuyện gì. Âu Đạo Khôn vẫn luôn làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý. Hẳn anh ta phải biết chút chuyện.

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc