- Lầu ba có cái gì hay. Anh Đông đi thì đi lầu bốn, ha ha, thực ra tốt nhất là đi lầu năm.
Nghe y nói như vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên, dường như lầu bốn, lầu năm có bảo bối gì vậy.
Hàn Đông cười cười, mặc dù bọn họ không nói rõ ra, nhưng từ biểu hiện trên vẻ mặt họ, có thể thấy trên lầu nhất định có chút hoa bướm.
Ăn cơm xong, Hàn Đông cũng uống gần cả lít, đầu cũng hơi choáng váng rồi.
Lữ Nam Phương nói:
- Đi, bây giờ còn sớm, lên lầu hai để tỉnh rượu trước đã.
Năm người cùng đến lầu hai. Lầu hai là nơi mát xa, La Khải Bản giới thiệu rằng những người mát xa ở đây đã được đào tạo chính quy, kỹ thuật mát xa rất tốt. Uống rượu xong mát xa một chút, quả thực là một sự hưởng thụ tốt nhất.
Hàn Đông có thể nhận ra được, tầng lầu này có lẽ là nơi mát xa chính hiệu. Người mát xa có nam có nữ, cho dù là khách nam hay khách nữ, đều có thể tự do lựa chọn người mát xa cho mình.
Đặt một phòng, mọi người cùng vào, nằm lên trên ghế, sau đó có một phục vụ bưng trà lên, sau khi hỏi mọi người về yêu cầu người mát xa, liền đi ra ngoài.
Mấy phút sau, năm cô gái mát xa liền bước vào, vẻ đẹp của các cô cũng không tồi. Mặc quần áo đồng phục, giọng nói mềm mại, bắt đầu mát xa từ trên đầu. Bàn tay nhanh nhẹn, đồng thời vừa mát xa, còn bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện, tiếng cười khanh khách vang lên. Mặc dù không có hành động gì nhẹ nhàng mờ ám, nhưng cũng coi như một loại hưởng thụ không tồi.
Hàn Đông nhắm mắt, cảm thấy hơi đau đầu, đang suy nghĩ thử xem sau khi quay về Vinh Châu hắn nên làm thế nào. Hiện tại xem ra bản thân hắn ở trong huyện vẫn bị hình thành một vòng tròn, Trần Dân Tuyển, Xa Tĩnh Chương, Hoàng Văn Vận, Chu Chính đều thể hiện không tồi. Trên có Bí thư Hoàng Văn Vận ủng hộ, ở trong huyện cũng không có vấn đề gì lớn.
Quan trọng là ở trong thành phố, hiện nay vẫn chưa có người ủng hộ đắc lực.
Mặc dù Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân đã có mấy lần biểu dương hắn, nhưng hắn cũng chưa từng qua lại nhiều lần với ông ấy. Hơn nữa là một nhân vật số một của Thành ủy, hiển nhiên Đinh Vi Dân cũng không thể đặt quá nhiều sự chú ý vào hắn.
Cha của Kiều San San – Kiều Hiếu Nghĩa là Bí thư Đảng ủy công an thành phố, cũng là một đối tượng có thể tranh thủ sự ủng hộ được. Nhưng vừa nghĩ đến Kiều San San, Hàn Đông liền không muốn tình cảm của hắn và cô ấy lại còn dính líu đến một thứ gì khác.
Còn Lý Đại Dũng, tuy là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng y chủ yếu nhờ thân phận Tư lệnh viên quân khu mới được làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, chứ không thích hợp cho việc chỉ đạo tính toán những công việc trong Thành ủy, chỉ dùng được trong những lúc quan trọng mà thôi.
Những người khác, Hàn Đông đều không quen biết nhiều, cũng không tiếp xúc gì nhiều. Nhất thời khó mà tìm được người phù hợp.
“Xem ra, đành bắt đầu với những người có cấp bậc thấp.”
Hàn Đông thầm thở dài, xem ra thời gian trước bản thân hắn đã suy nghĩ lệch lạc một chút, tầm nhìn chỉ hạn chế trong huyện Phú Nghĩa, cục diện vẫn còn có chút chưa đủ.
Nếu không phải Triệu Nhạc nhắc nhở, có lẽ Hàn Đông vẫn còn bị những ký ức trong đầu mình ảnh hưởng, tiếp tục cẩn thận, siêng năng, cố gắng mà làm tiếp.
Bây giờ xem ra, Triệu Nhạc nói đúng, chính vì thân phận đặc biệt của hắn, cho nên cũng không cần thiết phải quá cẩn thận. Chỉ cần thả lỏng một chút, sớm có chút thành tích là được. Hắn làm càng tốt, ánh mắt cấp trên nhìn hắn sẽ càng nhiều, còn ai dám khinh thường hắn nữa?
Những ngón tay của nhân viên mát xa rất có tiết tấu mà ấn lên người. Hàn Đông nhắm mắt suy nghĩ, dần dần nằm ngủ mất. Qua một lúc lâu, cảm giác có người đang gọi mình, Hàn Đông mở mắt, Lữ Nam Phương cười ha hả đứng trước mặt hắn.
- Phải đi rồi hả?
Hàn Đông cười xoay người ngồi dậy, nhìn qua nhân viên mát xa sớm đã rời phòng, đưa tay nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rồi.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Còn sớm mà, chúng ta lên lầu bốn đi, cuộc chơi phải được bắt đầu rồi.
La Khải Bản cũng cười nói:
- Hôm nay là cuối tuần, đợi lát nữa phải chọn được vương hậu mới được.
Mặc dù Hàn Đông có chút nghi ngờ, nhưng cũng biết, có lẽ đây mới chính là cuộc chơi chính ở Vương cung Bạch Kim, bỗng nhiên cũng muốn đi tìm hiểu một chút.
Bởi vì sự chỉ dạy của Triệu Nhạc, khiến tâm tình Hàn Đông bỗng chốc thoải mái hơn, cho nên mới quyết định sau này phải sống thoải mái hơn một chút, nếu không cứ luôn cảm thấy áp lực như vậy cũng không hay. Đương nhiên, thoải mái một chút, cũng không phải nói từ nay sẽ quay về những ngày tháng phóng đãng như ở kiếp trước. Bản thân hắn hiện tại dù sao cũng đang ở trong thể chế, việc gì cũng phải có mức độ, như vậy mới có thể đi xa hơn.
Lầu bốn yên tĩnh hơn không ít, khi bước vào cửa, Lữ Nam Phương lấy ra một tấm thẻ vàng để ký tên, sau đó người phục vụ ở đây mới cung kính mời bọn họ vào.
Sau khi vào cửa, chính là một phòng lớn, trang hoàng cũng vô cùng tráng lệ, được ngăn thành những khu vực nhỏ, có bàn ghế. Trước phòng lớn, là một cái sân khấu dài, bên trên có một cô gái mặc trang phục cổ trang đang đánh đàn tranh, tiếng đàn như nước chảy, trong trẻo lọt vào tai, khiến cho tâm tình người ta trở nên vui vẻ.
Cảnh tượng chỗ này, giống như một buổi hòa nhạc trong nhà vậy. Hàn Đông đảo mắt nhìn một vòng, xung quanh có một vài người ngồi, nhìn bộ dạng họ, đều có chút hưng phấn, chờ mong.
Dưới sự dẫn đường của hai nhân viên phục vụ, năm người đi đến vị trí ngồi ở chính giữa sân khấu, hàng ghế gần đầu. Ngồi ở đây, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của cô gái gảy đàn tranh trên sân khấu. Đó là một người đẹp, đang gảy đàn đến nhập thần, vẻ mặt chuyên chú, ngón tay trắng trẻo kia như một dòng nước vậy.
Sau khi ngồi xuống, rất nhanh liền có phục vụ bưng bình rượu lên, đều là rượu ngoại. Còn cả những chung tách dùng để uống rượu, làm bằng vàng như thời xưa.
La Khải Bản cảm thán nói:
- Hôm nay cùng anh Lữ đến để học hỏi thêm.
Lữ Nam Phương nhìn Hàn Đông, bỗng nhiên cười nói:
- Anh Đông, hôm nay rất vui, hay là anh làm quốc vương một lần?
Hàn Đông sửng sốt nói:
- Là có ý gì?
Đám người La Khải Bản đều hưng phấn nhìn Hàn Đông, trong ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Lữ Nam Phương cười nói:
- Quốc vương đương nhiên có vương hậu hầu hạ…
Hàn Đông hiểu rồi, nơi này quả nhiên không phải chỉ đơn giản là một buổi hòa nhạc, lát nữa e rằng sẽ còn có tiết mục khác nữa. Quả thật cũng có những cảm giác mới mẻ, vậy thì cứ nhìn đã rồi nói.
Đám người La Khải Bản hiện tại ngoài hâm mộ Hàn Đông ra, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, không biết tại sao Lữ Phương Nam lại đối xử tốt với Hàn Đông như vậy. Nếu thật sự muốn đến lầu năm hưởng thụ đãi ngộ của quốc vương, vậy ít nhất cũng mất mấy chục ngàn tệ. Đây là trong tình huống không có sự cạnh tranh, nếu không mấy trăm ngàn, mấy trăm ngàn cũng không phải là nhiều.
Hàn Đông chỉ là một cấp phó, cho dù còn trẻ, có tiềm năng, nhưng với thân phận của Lữ Nam Phương, dường như cũng không cần bợ đỡ Hàn Đông đến mức độ như vậy.
Từ đó có thể thấy, Hàn Đông này quả nhiên không đơn giản.
Hàn Đông cười cười nói:
- Vui vẻ một chút thì được, nhưng không thể chơi quá đà được.
Lữ Nam Phương cười ha hả, ghé vào tai nói với Hàn Đông:
- Anh Đông yên tâm, nơi này thật sự an toàn, hơn nữa vương hậu kia, lại là một người đẹp tuyệt sắc, là hàng còn nguyên kiện chính tông đó.
Hàn Đông trừng mắt nhìn y, nói:
- Con người của cậu, có phải đã từng đến đây chơi không?
- Ha ha…
Lữ Nam Phương đắc ý cười, nói:
- Chỉ một lần, quả thật là sự hưởng thụ của bậc đế vương mà. Anh Đông tối hôm nay đừng quan tâm đến bất cứ thứ gì, đến lúc đó cứ chuẩn bị hưởng thụ đi là được, anh em chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho anh.
Hàn Đông quả thật không có lời nào để nói với y, xem ra ấn tượng của hắn đối với y quả thật cũng hơi lệch. Con người này về bản chất vẫn có chút công tử bột, chỉ là âm trầm hơn, hiểu chuyện hơn so với những công tử bột khác mà thôi. Nhưng cho dù có âm trầm hiểu chuyện như thế nào, thì công tử bột vẫn cứ là công tử bột.
Xem tình hình ở đây, nếu thật sự lên lầu năm để hưởng thụ sự đãi ngộ cấp quốc vương gì đó, có lẽ chi phí cũng không phải là ít.
- Cậu ở đây chơi tiêu cũng không ít tiền nhỉ?
Hàn Đông mỉm cười hỏi.
- Ha ha, lần đó không phải tiền của tôi, hình như là một trăm hai mươi ngàn tệ.
Lữ Nam Phương cười nói.
Hàn Đông lắc lắc đầu, nhiều tiền như vậy, nếu thật sự cần phụ nữ, thì có thể nuôi được mấy cô rồi. Chỉ vì hưởng thụ một đêm, quả thật quá không đáng rồi.
Thôi Khánh Dương nói:
- Cái gọi là một phút đáng giá ngàn vàng, bỏ ra một trăm hai mươi ngàn tệ để hưởng thụ sự đãi ngộ của quốc vương, cũng coi như đáng giá.
La Khải Bản và Quách Tiên Chu bên cạnh cũng có bộ dạng như đúng rồi, vẻ mặt đều là sự ngưỡng mộ vô cùng. Với thân phận của họ, cũng chỉ có thể làm được thẻ bạc ở đây, chỉ có hội viên có thẻ vàng mới có đủ tư cách ngồi lên hai hàng ghế phía trước. Hôm nay nếu không phải Lữ Nam Phương dẫn bọn họ đến đây, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi ở phía sau mà thôi.
Hàn Đông bất đắc dĩ cười, những người này đều là có tiền quá rồi tiêu hoang. Tiêu nhiều tiền oan uổng như vậy, còn không bằng đi làm một số việc có ích hơn