Sau khi tan ca, Hàn Đông cho Chu Tiểu Thiên và Hứa Song tự đi về, sau đó kêu Lý Thiết Trụ lái chiếc Santana chở mình đi tới Sư Tử lầu, Lý Thiết Trụ là cảnh vệ của Hàn Đông, luôn đi theo bảo vệ an toàn cho Hàn Đông, cho nên những lúc riêng tư, Hàn Đông không để tài xế và thư ký đi theo mình, chỉ để Lý Thiết Trụ đi theo, như vậy bảo vệ an toàn và tài xế đều kiêm nhiệm đủ cả, cũng có thể để Chu Tiểu Thiên và Hứa Song không phải khổ cực như vậy, cũng có thêm chút thời gian riêng tư.
Sư Tử lầu là một trong những địa điểm ăn uống bậc nhất thành phố Thục Đô, tuy giá cả không hề rẻ, nhưng kinh doanh vẫn cực tốt. Ngoài cửa là cô tiếp tân dáng người thon thả, tướng mạo động lòng người, thái độ nho nhã, lễ độ đang duyên dáng chào khách, nhân viên ở bãi đậu xe mặc áo vàng đang hướng dẫn cho xe cộ dừng ở vị trí nào.
Hứa Song không dễ dàng gì mới tìm được chỗ đậu xe, sau khi ngừng xe, liền xuống xe mở cửa cho Hàn Đông .
Khi Hàn Đông và Hứa Song vừa đi tới cửa, liền thấy Tôn Hải Quần và một người phụ nữ trung niên đi ra nghênh đón. Bọn họ rõ ràng là ngồi bên trong quan sát tình hình bên ngoài, thấy Hàn Đông tới liền vội vàng đi ra nghênh tiếp. Bọn họ dù sao cũng là người trong thể chế, hơn nữa đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, nếu cứ đứng mãi ở cửa chờ, có thể sẽ gặp phải người quen hay gì đó, cho nên kín đáo một chút, bọn họ vào chỗ đối diện sảnh trước, vừa nói chuyện vừa quan sát tình hình bên ngoài.
- Hải Quần, anh vẫn như trước đó.
Hàn Đông cười mà nói.
Tôn Hải Quần đưa hai tay bắt tay Hàn Đông thật chặt, trong lòng vô cùng kích động, lần gặp mặt này, Hàn Đông đem đến cho ông ta cái cảm giác không khác lần trước là mấy, nếu phải tìm ra điểm khác biệt, thì đó chính là trên người Hàn Đông bao trùm một cảm giác của kẻ bề trên, thêm được khí thế của người nắm quyền hành, còn cách hắn đối xử với mình thì chẳng có gì thay đổi.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh trong lúc bận rộn vẫn tới đây.
Tôn Hải Quần nửa như đùa, nửa như nghiêm túc, nói.
Hàn Đông nói:
- Hải Quần, quen rồi…
- Ha ha, nên thế.
Tôn Hải Quần cười, nói.
Sau đó Tôn Hải Quần giới thiệu qua về Chương Mạn Thanh:
- Vị này là Chương Mạn Thanh.
- Chào Chủ tịch tỉnh.
Chương Mạn Thanh tiến lên phía trước cười, nói.
Hàn Đông giơ tay ra, nói:
- Xin chào!
Hai người nói chuyện qua một chút, rồi liền đi tới thang máy dành cho khách quý, trực tiếp đi lên phòng Thục Sơn ở trên tầng cao nhất. Sau khi ngồi xuống, Tôn Hải Quần liền cảm thán một hồi, tỏ vẻ sau này có sự lãnh đạo của Hàn Đông, tỉnh Tây Xuyên nhất định phát triển ngày càng tốt.
Hàn Đông cười, nói:
- Năng lực của tôi có hạn, công tác của tỉnh Tây Xuyên muốn làm tốt, mọi người cần phải cùng nhau nỗ lực mới được.
- Đó là điều dĩ nhiên, chúng tôi nhất định dưới sự dìu dắt của Chủ tịch tỉnh, cố gắng làm tốt công việc của mình.
Tôn Hải Quần nói.
Chương Mạn Thanh cũng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, có sự lãnh đạo của Chủ tịch tỉnh, chúng tôi có lòng tin hoàn thành tốt công tác.
Hàn Đông nhìn bà ta, nói:
- Chắc Giám đốc sở Mạn Thanh cũng biết công việc trong thời gian này của phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh chứ, đối với việc này chị có ý kiến gì hay không?
Đã ngồi cùng một bàn, lại có sự giới thiệu của Tôn Hải Quần, vậy thì Hàn Đông tin rằng Chương Mạn Thanh là người có thể tin được, vấn đề mấu chốt là năng lực làm việc của người này thế nào, vì vậy Hàn Đông mượn cơ hội này kiểm tra một chút.
Chương Mạn Thanh hiển nhiên có chuẩn bị tâm lý, bà ta với vẻ mặt tự tin trả lời:
- Chủ tịch tỉnh rất coi trọng vấn đề tác phong làm việc của cán bộ cơ quan, đây là chuyện thường xuyên nhắc tới, nhưng trước nay vẫn chẳng có một biện pháp giải quyết nào tốt, thông qua phòng Kiểm soát đích thực có thể phát huy một chút tác dụng, nhưng tôi cho rằng tác dụng này có hạn, không thể chỉ trông chờ một phương diện này mà đi triển khai công việc. Tôi cho rằng phải phát huy đầy đủ vai trò của Ủy ban Kỷ luật và Sở Giám sát, kết hợp với tình hình của Sở Giám sát, tôi cũng đề ra một suy nghĩ công tác, một là Sở Giám sát phải tận hết khả năng mà độc lập triển khai công việc…
Hàn Đông chăm chú lắng nghe, hắn cảm thấy Chương Mạn Thanh trong việc triển khai phương diện công tác của Sở Giám sát như vậy, cũng có những giải thích rất khá, xem ra người này có thể dùng được đó.
Tôn Hải Quần ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, ông ta có thể nhận ra Hàn Đông tương đối hài lòng về biểu hiện của Chương Mạn Thanh, vì vậy trong lòng cũng yên tâm phần nào. Ông ta luôn quan tâm tới tình hình của Hàn Đông, cho nên mới kịp thời liên hệ với bạn học cũ ở trường Đảng là Chương Mạn Thanh, một mặt có thể giới thiệu cho Hàn Đông một người có thể dùng, mặt khác cũng là tạo cho Chương Mạn Thanh một cơ hội.
Trên thực tế, nữ cán bộ trong thể chế, hoàn cảnh xấu thể hiện rõ ràng, đồng thời cũng có ưu thế rất lớn. Hoàn cảnh xấu là ở chỗ phải ở một nơi tập trung rất nhiều nam giới, nữ giới một thân một mình dùng chút sức yếu ớt mà đi tranh đấu, cái giá phải bỏ ra sẽ nhiều hơn nam giới rất nhiều. Ưu thế thể hiện ở chỗ nước ta đang ngày càng coi trọng địa vị của những người phụ nữ làm chính trị, trong đội ngũ cán bộ, trang bị cho nữ cán bộ cũng có những yêu cầu nhất định, cho nên ở bất cứ thời điểm nào, sự cạnh tranh của nữ cán bộ cũng ít đi một chút, còn cơ hội ngược lại, lại lớn hơn một chút. Cùng trong một điều kiện, muốn đưa một nữ cán bộ lên chức cũng tương đối dễ dàng. Chương Mạn Thanh cũng làm cán bộ cấp Giám đốc sở nhiều năm rồi, nếu có thể phụ giúp Hàn Đông, tương lai có thể tiến thêm một bước, trở thành cấp Thứ trưởng, đó cũng chẳng phải là mơ mộng gì.
Đương nhiên, Tôn Hải Quần cũng muốn thông qua việc giới thiệu Chương Mạn Thanh với Hàn Đông, giúp Hàn Đông một tay đồng thời cũng là giúp chính mình. Ông ta vẫn còn khó chịu khi bị Mã Chi Long đẩy ra khỏi Cục Công an, mấy năm nay buồn bực khá nhiều, ông ta muốn khi thời cơ chín muồi, sẽ Đông Sơn quật khởi, muốn vậy nhất định phải dựa vào sự ủng hộ của Hàn Đông rồi.
Chương Mạn Thanh cũng không nói rõ, giới thiệu mấy luồng suy nghĩ về công việc, bà ta liền lấy một tập bản thảo từ trong túi xách ra, hai tay đưa tới trước mặt Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch tỉnh, đây là một số suy nghĩ của tôi về việc làm sao triển khai công tác của Sở Giám Sát, những chỗ chưa ổn, mong Chủ tịch tỉnh phê bình.
Hàn Đông nói:
- Ban nãy nghe qua một chút, suy nghĩ của chị rất tốt, tôi tin chỉ cần để tâm vào công việc, thì nhất định sẽ làm ra chút chuyện. Ừm! Chúng ta ăn cơm trước, chuyện công việc ngày mai đi làm sẽ nói sau.
- Được thôi, tôi kính Chủ tịch tỉnh một ly, chúc mọi nguyện ước của Chủ tịch tỉnh đều thành hiện thực.
Chương Mạn Thanh hai tay nâng chén, nói.
Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, từ Tôn Hải Quần và Chương Mạn Thanh, Hàn Đông lại biết thêm được một chút tình hình.
Ăn cơm xong, mấy người không có đi uống trà, một phần vì công việc của Hàn Đông rất nhiều, trở về còn phải xem một số văn kiện, suy nghĩ một số vấn đề, mặt khác tuy mọi người một chiến tuyến, nhưng để người khác thấy họ cùng nhau đi uống trà cũng sẽ ảnh hưởng không tốt. Dù sao mối quan hệ giữa họ cũng không nằm ở chuyện cùng nhau đi uống trà.
Khi Hàn Đông, Tôn Hải Quần và Chương Mạn Thanh đứng ở bên cạnh bãi đậu xe nói chuyện, Lý Thiết Trụ đi vào trong lấy xe, lúc này một chiếc BMW cũng đang đi ra phía ngoài. Rõ ràng, kỹ thuật lái xe của chủ chiếc xe BMW cũng không tới đâu, hoặc là mới học lái xe, khi quay xe, chiếc xe ngừng ngừng chạy chạy, quẹo trái quẹo phải một hồi, bộ dạng như vậy khiến chủ chiếc xe càng hoang mang.
Một tiếng “choang”, chiếc xe BMW đụng phải phía trên của một chiếc xe bên trái, chủ xe hoảng hốt, vội vã đánh tay lái, đầu xe lập tức đụng phải đầu xe Lý Thiết Trụ vừa chạy ra, trong chốc lát đụng bể cả đèn xe.
Chiếc BMW lập tức dừng lại, cửa xe vừa mở, một cô gái mặc đồ sườn xám màu đỏ nhảy xuống xe, xuống ngó tình hình một chút rồi yểu điệu kêu lên với Lý Thiết Trụ:
- Này! Anh lái xe thế nào vậy, hại tôi không chạy xe ra ngoài được.
Lý Thiết Trụ hơi sửng sốt, cô gái này hoàn toàn là già mồm cãi cố, thao tác khi nãy của Lý Thiết Trụ không có bất cứ vấn đề gì, rõ ràng là khi cô ta điều khiển xe, thao tác không tốt mới đụng trái đụng phải như vậy, giờ cô ta lại quay ra nói người khác trước.
- Tiểu thư, là tự cô…
Không đợi Lý Thiết Trụ nói xong, cô gái kia liền lớn tiếng quát mắng:
- Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư.
Lý Thiết Trụ liền ngậm miệng không nói gì nữa, anh ta vốn dĩ là người kiệm lời, đụng phải người không biết phải trái, hơi bị thần kinh như cô gái này, sách lược tốt nhất của anh ta là không phí lời.
- Anh nói xem, đụng phải xe tôi nên đền làm sao?
Cô gái đó thấy Lý Thiết Trụ không nói gì, được đằng chân lân đằng đầu: