- Chính là việc tai nạn ô tô, lần trước ngài đã bảo Thiết Trụ liên hệ người bị thương. Thiết Trụ với tôi thảo luận một chút, thì tôi gọi điện cho người bị thương, nói một chút tình huống lúc đó, sau lại viết tường trình tình huống cho người bị thương, tỏ ý khi cần thiết đồng ý ra tòa làm chứng.
Nghe đến đó, Hàn Đông đã hiểu, đoán chắc người gây ra họa từ người bị hại đó biết số điện thoại của Hứa Song, cho nên trực tiếp tìm Hứa Song, áp chế y không đước làm chứng cho người nhà bị hại.
Hàn Đông không tức giận mà cười, người gây họa này gan lớn thật, không chỉ bỏ chạy mà còn uy hiếp người chứng kiến.
Mặt khác, người này lại có thể tìm ra số điện thoại của Hứa Song, xem chừng cũng không đơn giản. Tuy nhiên người này lái xe thể thao, trên dưới có chút quan hệ cũng là bình thường.
- Hừ, vậy anhxem người này là ai, người nhà bị hại hiện có phản ứng gì.
Hàn Đông trầm giọng hỏi.
Hứa Song nói:
- Tôi vừa mới liên hệ với cô Hứa rồi, nghe giọng của cô, chỉ sợ cũng bị uy hiếp.
Hàn Đông nhíu mày nói:
- Đúng là coi trời bằng vung rồi, anh liên hệ với cục Công an Thục Đô, đốc thúc một chút vụ án này.
Hứa Song gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Chủ tịch tỉnh, vậy sau này hay là để Thiết Trụ đi liên hệ người bị hại.
- Được.
Hàn Đông hiểu được ý của Hứa Song. Đã bảo y đốc thúc việc này mà nếu y lại phụ trách trách nhiệm đôn đốc, vậy thân phận của hai người đã có chút xung đột rồi.
Nhớ tới chuyện như vậy, có thể không phải là một cọc hai cọc. Việc mình biết là có hạn. Hàn Đông liền quyết định giám sát một chút chuyện này, thế là bảo Hứa Song gọi Phó trưởng ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Đốc tra Tôn Chí Hà đến.
Vài phút sau, Tôn Chí Hà đã tới, người đẹp hết thời, mặc quân trang chuyên nghiệp, dáng người có chút phúc, nhưng sắc mặt trắng tinh. Vừa nhìn đã thấy là phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt, chỉ có điều điếu mày có chút hướng về phía trước, lông mi giống như vẹo vậy. Cô không cười còn được, cười thì chân mày càng vẹo hơn.
Vốn Tôn Chí Hà dáng vẻ cũng coi là đoan trang, nhưng hai cái lông mi kia lại khiến cho hình tượng xinh đẹp của cô mất hết.
- Chủ tịch Hàn, ngài tìm tôi?
Tôn Chí Hà lễ phép nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đồng chí ngồi xuống đi.
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn.
Tôn Chí Hà ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, hai tay đặt lên trên đầu gối, sắc mặt tràn đầy thần sắc cung kính.
Hàn Đông gọi Tôn Chí Hà tới, chủ yếu là muốn cô ấy đôn đốc một chút các ngành chấp pháp hành chính Ủy ban nhân dân tỉnh, trong công việc cụ thể, có tồn tại chấp pháp thô bạo không, hiện tượng không coi trọng pháp luật không. Sở dĩ nhắc tới chuyện này, Hàn Đông cũng là liên tưởng từ sự cố giao thông ấy.
Tôn Chí Hà cầm một quyển sổ nhỏ, cẩn thận ghi chép chỉ thị của Hàn Đông.
- Đốc thúc giám sát, không thể lướt qua, không phải đi tới đơn vị nhìn qua là được, phải xâm nhập quần chúng, tìm hiểu tiếng nói của quần chúng, thực sự làm việc vì nhân dân.
Giọng Hàn Đông trầm xuống.
- Việc của dân chúng không có việc nhỏ, nhất định phải hạ quyết tâm, thông qua các biện pháp tìm hiểu tình hình căn bản.
Hàn Đông theo Hồng Tiến Phong giới thiệu được biết Tôn Chí Hà làm việc vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút khắt khe, bởi vậy đắc tội không ít người. Cho nên từ khi được đề bạt làm cấp Phó giám đốc sở nhiều năm, cũng không có tiến thêm nửa bước. Nghĩ thầm người như vậy quả thật có thể dùng được.
“Trên thực tế, rất nhiều cán bộ của chúng ta, chỉ cần dùng tốt, thì có thể có tác dụng không nhỏ đấy, mấu chốt là xem dùng như thế nào thôi.”
Hàn Đông nói thầm trong lòng, đồng thời cũng hi vọng Tôn Chí Hà không làm mình thất vọng.
- Giám sát công tác, có thể sẽ khiến một số người hiểu lầm, thậm chí là bất mãn. Nhưng công tác của chúng ta lại không thể vì vậy mà chịu ảnh hưởng, phải đổi mới phương thức làm việc, tìm kiếm cơ sở công tác làm ra công lao.
Nếu như Tôn Chí Hà dám mạnh tay làm việc ấy, vậy Hàn Đông cho cô một cơ hội, chỉ xem cô có thể bắt lấy không.
Tôn Chí Hà trước sau một bộ dạng sư thái Diệt Tuyệt, hơi khẽ cúi đầu, ghi chép cẩn thận tỉ mỉ chỉ thị của Hàn Đông. Trong lòng cô, rất coi trọng nhiệm vụ Hàn Đông phân công lần này. Trước đó, cô Phó trưởng ban thư ký kiệm chủ nhiệm phòng Đốc tra, lại không có nhiều việc có thể làm. Một mặt phòng Đốc tra Ủy ban nhân dân tỉnh vốn đã không có quyền lực giống như phòng Đốc tra Tỉnh ủy. Mặt khác, bởi vì cô trước đây từng vì duy trì ý kiến của mình, đắc tội một vị lãnh đạo, trên mặt công tác cũng không nhận được ủng hộ, làm cô có chút chán nản.
Nhưng tình huống bây giờ đã không giống trước, tân Chủ tịch tỉnh nhậm chức, nhất định là phải đốt vài đống lửa. Việc thứ nhất đại khái là việc trạm thủy điện thác nước, nghe nói đã giải quyết tốt đẹp rồi. Chủ tịch Hàn thông qua bối cảnh hùng mạnh của mình, ép tập đoàn thủy điện không dám ho he, liền ngoan ngoãn làm lại, tăng giờ làm việc, ấn định kỳ hạn hoàn công. Từ chuyện này có thể nhìn thấy được Chủ tịch Hàn là một người phi thường.
Má có lợi cũng có chỗ không tốt, nhưng đối với Tôn Chí Hà mà nói, đi theo lãnh đạo như vậy mới có tinh thần nhất. Việc thứ hai chỉ sợ là việc bây giờ Chủ tịch Hàn đang giao phó cho mình. Đây cũng là chuyện lớn, về nhất định phải tổ chức tốt một chút, nhất định phải chỉnh ra thanh thế, làm ra hiệu quả.
Tôn Chí Hà kỳ thật ngay lúc đầu cũng không phải bộ dáng thái sư Diệt Tuyệt như vậy. Trên đường chính trị, cô cũng có lý tưởng khát vọng, chỉ là sau này gặp phải một số chuyện, lại thêm việc ly hôn, cho nên cô đã để tâm trạng buồn chán lên công việc, tác phong cũng rất nghiêm khắc, dần dần thì biến thành phong cách như bây giờ. Trong văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh có người gọi cô là sư thái Diệt Tuyệt, chính là ý nói cô làm việc không nói tình huống, có việc gì bị cô bắt được nhược điểm, cơ bản là truy xét tới cùng không tha, thậm chí ngay cả lãnh đạo chào hỏi cũng không nể.
Thời gian trước, Tôn Chí Hà vì thiếu sự ủng hộ của lãnh đạo, làm việc cũng không có gì khởi sắc. Bởi vậy vô cùng buồn bã, bây giờ nhận được chỉ thị của Hàn Đông, giống như hoa mầu gặp hạn hán đã lâu nghênh đón một trận mưa lớn, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Nhìn bộ dạng Tôn Chí Hà có chút hưng phấn ra khỏi văn phòng, Hàn Đông cũng có chút kỳ lạ, người phụ nữ này có chuyện gì mà lại giống như cây khô gặp mùa xuân vậy.
Hàn Đông cũng không suy nghĩ theo nữa, dù sao việc đã giao cho Tôn Chí Hà rồi, chỉ cần cô có thể dựa theo yêu cầu của mình làm việc là tốt rồi.
Buổi tối, Hàn Đông nhận được điện thoại của Lữ Nam Phương, nói là Hàn Đông đi tụ họp một chút
Mấy năm nay, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không kinh doanh ngày càng lớn. Thông tấn Nam Không đã trở thành doanh nghiệp chế tạo tiêu thụ điện thoại di động nổi danh cả nước. So với các thương hiệu di động khác, có ưu thế lớn nhất đó là thông tấn Nam Không có cửa hàng bán lẻ mà các thương hiệu khác không có. Mấy năm nay, chuỗi đại lý của thông tấn Nam Không đến các nơi trên cả nước, tất cả các thành phố lớn nhỏ đều có thể nhìn thấy mạng lưới tiêu thụ của thông tấn Nam Không. Ở trên mặt tiêu thụ, tuyên truyền có ưu thế rất lớn. Hiện nay có thể nói điện thoại Nam Không là thương hiệu điện thoại số một trong nước.
Lữ Nam Phương mặc dù chỉ chiếm 10% cổ phần trong thông tấn Nam Không, gia sản cũng là một hai tỷ rồi. Mấy năm na cũng không tham gia quản lý công ty, có vẻ chỉ nhờ tiền hoa hồng cũng đủ y sống phóng túng rồi. Nhưng y cũng không phải người chịu ngồi yên, lại ham mê thể thao, leo núi lội biển khắp nơi, chơi bời kinh khủng.
- Ha ha, mấy năm nay, Hàn Đông lại về tỉnh Tây Xuyên rồi, chúng ta phải chúc mừng một chút chứ.
Lữ Nam Phương cười ha ha nói, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Mọi người nâng chén, nhộn nhịp cùng Hàn Đông chạm ly.
Ngoài Lữ Nam Phương ra, còn có Ngưu Chí Không và La Khải Bản. Ngưu Chí Không thân là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỳ Vọng, lại là đại cổ đông của thông tấn Nam Không. Mấy năm nay cũng trải nghiệm, lại thêm mối quan hệ với Hàn Đông cũng không tệ, bây giờ trước mặt Hàn Đông, cũng nói nói cười cười. Mà La Khải Bàn thì không giống trước nữa. Y bây giờ mặc dù cũng cùng người khác mở công ty. Nhưng đó cũng là đà yếu đánh yếu, so với Ngưu Chí Không còn cách xa hơn vạn dặm. Quan trọng hơn là, bố của La Khải Bàn La Lập Thanh là người trong thể chế, hơn nữa mới được Hàn Đông đề bạt. Mấy ngày nay, La Lập Thanh ở nhà vui tới mặt mày hớn hở, càng làm cho La Khải Bản nhất định phải nắm chắc quan hệ với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không.
- Chủ tịch Hàn, tôi mời anh một ly, chúc anh từng buớc thăng chức.
La Khải Bản đứng lên, giơ ly cung kính nói với Hàn Đông.
Hàn Đông nâng chén đúng với y một cái, cười nói:
- Tiểu La sao khách khí thế, xa lạ quá.
Lữ Nam Phương giơ tay vỗ vai La Khải Bản một cái, cười nói:
- Tiểu tử cậu làm cái gì vậy, làm quan lại không phải cậu, cậu vội cái gì?
La Khải Bản ngạnh cổ nói:
- Nhưng làm quan là bố tôi…
Chưa nói dứt câu, chính y cũng cảm thấy lời này không đúng, mặt lập tức đỏ ửng lên.
Hàn Đông cũng không nhịn được cười, đồng thời trong lòng cũng có chút xúc động, địa vị thay đổi, bằng hữu bên cạnh, càng ngày càng ít, khó trách cổ nhân nói ở cao không khỏi lạnh
Ăn cơm xong, Lữ Nam Phương đề nghị mọi người đi uống trà. Đây là một trà lâu rất yên tĩnh, mấy người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, hồi tưởng quá khứ, tất cả mọi người đều xúc động thật lâu. Khi đó Hàn Đông thân làm một cán bộ cấp Cục nho nhỏ, ở thành phố Thục Đô làm ra không ít đại sự khiến người ta biến sắc. Hiện giờ Hàn Đông đã làm lãnh đạo chủ chốt tỉnh Tây Xuyên, một câu có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người tỉnh Tây Xuyên.
Lúc nói chuyện phiếm, La Khải Bản nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, tức giận nói:
- Cái gì vậy.
- Sao vậy, ai chọc ghẹo gì cậu?
Lữ Nam Phương cười ha hả hỏi.
La Khải Bản nói:
- Còn không phải là tiểu tử Ngô Cung Kiệt kia, mấy lần muốn em tahm gia cổ phần, còn cản trở công ty.
Lữ Nam Phương nói:
- Bố hắn chẳng bao lâu nữa làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, hắn dám kiêu ngạo là giết chết ông ấy.
Hàn Đông cười cười đứng lên nói:
- Không sớm nữa, tôi về đây.
Có một số việc đã biết cũng phải làm như không biết.
Nhưng cũng không thể thật sự không biết, như vậy mới có thể nắm giữ cục diện.
Lý Thiết Trụ ngồi điềm nhiên dựa bên cửa sổ cũng vội đứng lên.