Vừa nhìn thấy những người này, Dương Lăng liền đi thẳng vào vấn đề mà nói với bọn họ: -Án này là do đích thân Hoàng thượng dặn dò phân công. Ai trong các ngươi có giao tình với bọn chúng, ta bỏ qua. Ai trong các ngươi lúc trước giúp đỡ bọn chúng làm gì, ta cũng bỏ qua. Cho dù đêm qua ngươi có bịt mặt cùng nhau vào nhà cướp của với đám lưu manh du côn, bang hội ác bá trong thành Hàng Châu, tội này ta đều miễn cho các ngươi!
Dương Lăng lạnh lùng quét mắt khắp lượt, dọa cho sau lưng đám đặc vụ Xưởng Vệ ăn thịt người không nhả xương, ngay cả cặn cũng không nhả ra này đều toát mồ hôi lạnh. Dương Lăng âm trầm nói: -Hôm nay bản Quốc Công cho các ngươi một tấm kim bài miễn tử, các ngươi không cần sợ đám người ngày xưa xưng huynh gọi đệ với mình sẽ tố cáo liên lụy đến các ngươi. Nhưng! Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào còn dám bao che tội phạm, kẻ nào mật báo tin tức, kẻ nào thông đồng làm bậy, cho dù là tội lớn hay nhỏ đều sẽ xử nghiêm xét nhà!
Thủ lĩnh ba Xưởng một Vệ nhao nhao gật đầu, trong đại sảnh lập tức sát khí xung thiên.
Chữ quan hai chữ khẩu, có thể phiên vân, có thể phúc vũ. Những kẻ nham hiểm khi vô hại thì mỉm cười mang theo dáng vẻ hòa khí sinh tài, nhưng nếu thật sự trở mặt thì chính là mấy tên Diêm Vương sống ăn thịt không nhả xương. Mấy tên lưu manh không bằng cấp làm sao được như lưu manh chuyên nghiệp có bằng cấp chứ?
Bọn họ hiểu được sự lợi hại của Dương Lăng. Bây giờ Dương Lăng đã giải thích đến bước này rồi, ai còn dám tư lợi trái pháp luật nữa chứ? Dù sao thì Dương Lăng đã cho bọn họ một tấm kim bài miễn tử rồi, không còn ưu phiền phía sau nữa thì sát khí của những người này đều đã được khơi dậy rồi.
Dương Lăng không nói cho bọn họ biết tam tòng của tòng pháp tòng trọng tòng nhanh . Vốn dĩ là một đám hổ cắn người, nếu còn bảo bọn họ không biết kiêng nể gì thì sao được chứ? Sau đó Dương Lăng điều động một lượng lớn nhân thủ từ các huyện phủ lân cận đến trợ giúp bọn họ phá án. Bề ngoài thành Hàng Châu hoàn toàn như trước, bình lặng phồn hoa, nhưng trong tối, cuộc nghiêm trị càn quét xã hội đen mang tên Cơn lốc hành động đã chiêng trống rùm beng mà bắt đầu rồi.
Ban đêm ba ngày sau, một thủ lĩnh Cẩm Y Vệ ở thành Hàng Châu được mời ra mặt hòa giải. Ông chủ Thiên Sinh Tú bày tiệc thiết yến, công khai thỉnh tội với Thập Hổ Hàng Châu. Khi Hồ Long, Quách Quan dương dương đắc ý tiếp nhận hai trăm lượng bạc ròng từ tay bầu gánh Thiên Sinh Tú thì Cẩm Y Vệ mai phục từ sớm ở phụ cận đồng loạt lao ra, bắt hết toàn bộ bọn họ.
Tín hiệu vừa phát ra, hàng động thu lưới khắp thành Hàng Châu liền bắt đầu. Từng đội Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ và nha dịch, tuần kiểm, dân tráng vừa mới được điều đến, vẫn không hay biết xảy ra chuyện gì bắt đầu bắt từng người một dựa theo danh sách đã được lên xong từ trước đó.
Việc bắt giữ vô cùng thuận lợi, thứ nhất, thời gian đã là đêm khuya, đa số người đều về nhà rồi, thứ hai là do Hoàng đế đã đến Hàng Châu, mấy phần tử bang hội từ sớm đã nhận được chỉ thị của lão đại, gần đây an phận thủ thường hơn nhiều, chỉ muốn tránh qua cơn gió này, cho nên toàn bộ đều an an phận phận mà ở trong nhà, gần như không có cá lọt lưới.
Lòng dân như sắt, quan pháp như lò, dưới chỉ thị lỏng tay lỏng chân, không cần tuân theo luật thường, nghệ thuật hình thể của ba Xưởng một Vệ còn chưa biểu diễn được bao lâu thì những lưu manh này đã giải thích một cách rành mạch những chuyện hãm hại lừa gạt. Thẩm vấn, lấy chứng cớ, phán tội vô cùng nhanh chóng, còn chưa đợi hành động bắt giữ tạo thành khủng hoảng trong dân gian, các loại tin đồn còn chưa kịp lan truyền thì đã công khai tuyên phán đối với những phần tử bang phái này rồi. Kẻ đáng giết thì giết, đáng bắt thì bắt, đáng lưu đày thì lưu đày, đến ngày thứ sáu thì đã kết thúc tất cả rồi.
Thủ đoạn sấm sét thể này tuy là nhân trị chứ không phải pháp trị, nhưng lại không có gì đáng để lên án, luôn là xuất hiện một hành vi phạm tội mới thì mới sản sinh ra luật pháp tương ứng mới. Điều tra nghiên cứu, thiết lập thi hành luật pháp mới dù nhanh nhất cũng phải là mấy năm, sự tổn hại cực lớn nảy sinh trong thời gian này, sự tổn hại gây ra cho dân chúng thì phải xem như không thấy sao?
Tội phạm giống như virus vậy, luật pháp chính là phần mềm diệt virus, khi nó chưa kịp có tác dụng, mà muốn xã hội vẫn phát triển bình thường thì chỉ có thể format. Dương Lăng tuy làm quan muộn, nhưng tranh đoạt trong triều, chiến trận quân ngũ lại trải qua rất nhiều, sát phạt quyết đoán không chút do dự.
Thời kỳ bất thường thì phải dùng thủ đoạn bất thường. Hàng động này quả nhiên tạo ra hiệu quả không ngờ. Người đầu tiên vỗ tay khen nhanh chính là các thương phiến vừa và nhỏ từ các nơi đến làm ăn và người kinh doanh câu lan, quán trà, chợ phiên, tửu quán và các dân chúng tiểu dân ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.
Lần này Dương Chém đầu ra ngoài, chỉ có đến Tô Châu mới không động đao động thương, không ngờ đến Hàng Châu lại tìm về hết toàn bộ lợi hại, chiến dịch này chén hơn hai ngàn người, giam giữ lưu đày tổng cộng hơn ba ngàn người. Huynh đệ ăn cơm đen ở Hàng Châu gần như bị hắn nhổ cỏ tận gốc, mấy con tép ngẫu nhiên bị sót ai ai cũng bất an, đi đường đều cụp đuôi lại, đám giang hồ bang phái vừa mới sục sôi lớn mạnh theo sự phồn vinh của thành Hàng Châu bị đả kích sạch sẽ, bầu không khí Hàng Châu xoay chuyển cực nhanh. Dương Lăng tự mình trấn thủ chỉ huy, lo lắng nhất là sẽ ảnh hưởng đến phát triển kinh doanh và trật tự bình thường của Hàng Châu. Đợi khi xử lý xong hết toàn bộ, hắn và Nghiêm Tung chia nhau điều tra cẩn thận, xác định lòng người an ổn, không khơi dậy bất kỳ rung chuyển gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Đã mấy ngày bận rộn bên ngoài, không quan tâm đến cái gì cả, ngay cả chỗ ở của Hoàng đế cũng chỉ vội vàng đến báo cáo tình hình rồi lại vội vã rời đi, Vĩnh Phúc và Tương Nhi lại càng khó được gặp một lần. Bây giờ tất cả đã ổn thỏa, Dương Lăng yên tâm giao lại hết chuyện giải quyết hậu quả cho Nghiêm Tung xử lý, một mình chạy đến chỗ ở của Hoàng đế.
Vừa trở lại tây khóa viện mà mình ở, thay quan bào chính thức ra, ngoài cửa liền có một thị nữ dịu dàng nhỏ nhẹ nói: -Công chúa Vĩnh Phúc giá lâm.
Dương Lăng vừa châm một nửa ly trà, vội vàng buông chén đi ra ngoài cửa. Công chúa Vĩnh Phúc thướt tha xinh đẹp đứng trước cửa, mặc y sam lông ngỗng vàng, dung nhan xinh đẹp, kiều mỵ động lòng người. Tuy nói hai người đã có danh phận phu thê, nhưng còn chưa làm đại lễ, gặp nhau vẫn phải hành lễ quân thần long trọng, Dương Lăng vội chắp tay vái, đoạn nói: -Bái kiến công chúa điện hạ.
Công chúa Vĩnh Phúc rụt rè mỉm cười, phất tay áo nói: -Quốc Công miễn lễ, mời vào thư phòng nói chuyện.
Dương Lăng vội đi trước dẫn đường, công chúa Vĩnh Phúc dẫn theo hai thị nữ vào thư phòng, đảo đôi mắt đẹp, nói: -Đặt lên bàn đi, các ngươi lui ra trước.
-Dạ! Một thị nữ khuỵu gối thi lễ, cất bước tiến lên. Lúc này Dương Lăng mới phát hiện trong này nàng ta còn bưng một cái khay, trên khay có một món đồ, ước chừng cao một thước, trên phủ lụa đỏ nên không biết là cái gì, có điều nhìn qua có vẻ nặng nề, thị nữ kia bưng mà cũng cố gắng hết sức.
Thị nữ đặt khay lên bàn, sau đó chỉnh trang y phục thi lễ lui ra. Công chúa Vĩnh Phúc vẫn đứng ở đó, thần thái đoan trang, ung dung hào phóng, nhưng cửa phòng vừa vang lên két một tiếng, thì nàng giống như con chim yến lướt nước, nhanh chóng bay vào ngực của Dương Lăng, gắt gỏng nói:
-Bận đến vậy sao? Mấy ngày nay đều không gặp mặt người ta.
Dương Lăng ôm vòng eo nhỏ của nàng, chu miệng cười kẽ nói: -Dáng vẻ này của Tiểu Ninh mới giống một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, hoạt bát vui vẻ, ôn nhuận nho nhã, không giống lúc trước, dáng vẻ xa cách, không thểdáng vẻ ừm ừm.
-Ừm? Vậy bây giờ có thểsao? Hai chữ cuối cùng hắn không nói ra, Vĩnh Phúc cũng không nói ra, chỉ là đỏ mặt liếc hắn.
Dương Lăng co tay bóp đùi nàng, Vĩnh Phúc giả vờ làm duyên hô to, Dương Lăng nhỏ giọng cười nói: -Nếu ta không như vậy, e rằng Tiểu Ninh của ta ngược lại sẽ uất ức đầy bụng đó.
Công chúa Vĩnh Phúc xấu hổ vỗ hắn một cái, Dương Lăng buông tay ra cười nói: -Ta vừa trở về, đang muốn nghỉ một lát rồi đi thăm nàng, lần này mang cái gì đến mượn cớ thăm ta đây? Nếu là cháo thì ta không ăn đâu, cả bình lớn như vậy còn không ăn đến chết sao?