Sự việc bộc phát, Phong Hi Nhi xưa nay được người ta đưa đón, vô cùng vinh quang, đám thân hào địa chủ cưng y như trân như bảo thật ra cũng chỉ là một con hát cho người ta chơi, nào có địa vị thanh danh gì, tất cả đều là bị những người này nâng lên, một khi trở mặt thì không đáng một đồng.
Phong Hí Nhi bị tố giác bắt vào đại lao, bị kết tội chết dụ dỗ gian dâm sát hại mạng người, vừa đúng lúc Lý Ngự sử đến Thông Châu làm công sai. Lý Thông Tần ham muốn nam sắc, lần trước đến Thông Châu, từng có người ra số tiền lớn mời Phong Hí Nhi hầu hạ. Lý Thông Tần rất yêu thích con thỏ có thân thể trắng như phấn, mông đầy đặn trơn mềm như dầu này, nhưng tiếc rằng gã không có nhiều tiền bạc, không thể mua về phủ. Lần này đến Thông Châu nghe nói Phong Hí Nhi bị bắt, lập tức động tà niệm.
Thời gian này gã đầu nhập vào Lưu Cẩn, quan lại trên dưới Thông Châu hết sức kính sợ gã. Lý Thông Tần trước tiên vào ngục gặp Phong Hí Nhi, ra điều kiện cứu y ra tù, bắt y phải viết giấy bán thân. Cầm văn tự bán mình trong tay, Lý Thông Tần hất tay áo đi tìm Thẩm gia xui xẻo kia.
Lý Thông Tần nghe nói Thẩm Thường Minh thích thưởng ngoạn binh khí, trong nhà chẳng những giấu đao kiếm thương kích cổ, còn sai người mua sắm chiến đao các thức của quân dụng hiện giờ, cất giấu kỹ. Lý Thông Tần liền thông đồng Tri phủ, dùng tội tư tàng quân khí để bắt giữ. Thẩm gia cầu người khắp nơi, chuẩn bị mọi thứ, cuối cùng mới biết là Lý Ngự sử quấy phá. Con trai trưởng Thẩm gia mang theo hậu lễ đến nhà bái cầu, Lý Thông Tần thẳng thắn, yêu cầu Thẩm gia rút đơn kiện thả người. Phong Hí Nhi được ra tù, Thẩm Thường Minh cũng sẽ được ra tù.
Thẩm gia bất đắc dĩ đành phải ngậm đắng nuốt cay rút đơn kiện, dùng lý do tự gian dâm và mang thai, tự mua đọa dược dẫn đến vô ý chết người để kết thúc vụ án này. Thẩm Thường Minh được thả, nhưng vì phạm vào tội vu cáo, lại phải chuẩn bị một số bạc lớn, làm đồ cưới cho Phong Hí Nhi, ném vào hầu bao của Lý Thông Tần.
Nội Xưởng cũng kinh doanh buôn bán xe ngựa, đối với việc này cũng có nghe thấy, nhân chứng vật chứng dĩ nhiên cũng dễ tìm, cho nên đầu tiên khai đao với Lý Thông Tần.
Lưu Cẩn nhận được tin thì vô cùng bối rối. Lý Thông Tần tự đầu nhập vào Lưu Cẩn, đi theo làm tùy tùng của y, làm không ít chuyện xấu, rất nhiều việc đều có liên quan đến Lưu Cẩn. Nếu để cho Dương Lăng tra rõ ra đi trình báo Hoàng thượng, vậy thì nguy rồi.
Lưu Cẩn y không sợ lời khai cá nhân của Lý Thông Tần, cũng giống như vụ án Trương Trung, đại khái đùn đẩy là xong, thật sự không được cùng lắm thì bị Chính Đức răn dạy một hồi là xong. Chỉ là vặn ngã một thì sẽ có hai, nếu bị Dương Lăng tiếp tục làm, bắt một đống quan viên đến, ba người còn thành Hổ, huống chi mười người, vài chục người? Hoàng thượng còn không tin sao? Hơn nữa đến lúc này tai mắt mình an bài trong Khoa Đạo sẽ bị Dương Lăng trừ tận gốc, cho nên Lưu Cẩn lập tức đi gặp Chính Đức Hoàng đế, giải thích kể lể con cháu thế gia vô lễ thế nào, khiến cho bách quan Khoa Đạo phẫn hận, người người bất mãn.
Không ngờ Chính Đức hoàng đế nghe xong lại cười không ngừng: Quá hả giận rồi. Đám hỗn đản kia ngày ngày tìm trẫm gây phiền toái, lúc này để bọn họ chịu đựng một chút. Nhưng trút giận xong rồi, ngẫm lại cũng sợ gây ra đại loạn, Chính Đức truyền chỉ yêu cầu Dương Lăng tiến cung, bắt hắn phải thu bớt phóng túng lại.
Dương Lăng tiến cung, ở trước mặt Lưu Cẩn hót như khướu:
- Hoàng thượng, thực ra thần cũng quản thúc những công tử vương công quý khanh này, muốn bọn họ theo nếp làm việc, không được kiêu ngạo. Nhưng những thiếu niên này đều là nghé con mới đẻ, huyết khí phương cương, ghét ác như cừu, nhất là làm ban sai cho Hoàng thượng ngài, bọn họ rất cảm thấy quang vinh, nguyên một đám xoa tay bày tỏ thái độ nên vì Hoàng thượng tận trung, bắt hết đám tham quan ô lại, vĩnh bảo giang sơn Đại Minh. Cho nên thần cũng không muốn đả kích nhiệt tình của bọn họ.
Còn nữa, đây là Hoàng thượng hạ chỉ tự xét lại chuộc lỗi, chỉnh đốn Khoa Đạo là trận chiến đầu tiên, do đó làm việc âm thầm. Bước tiếp theo này không dễ làm, văn võ bá quan, thiên hạ dân chúng đều đang nhìn nhất cử nhất động của Hoàng thượng. Thần nghĩ nếu sợ Khoa Đạo ngôn quan gièm pha hãm hại, không dám lôi lệ phong hành nghiêm đánh hủ bại, đây không phải là đưa Hoàng thượng ngài vào bất nghĩa sao?
Hơn nữa Lý Thông Tần này thật sự có tội nghiệt lớn, không bắt, không đủ để bình ổn căm phẫn của dân chúng; không bắt, không đủ để trấn chỉnh kỷ cương; không bắt, không đủ để làm nghiêm luật pháp. Hoàng thượng, ngài nói, có nên bắt hay không?
Chính Đức không chút do dự nói:
- Bắt! Nên bắt!
Hiệp một, Lưu Cẩn thua.
Dương Lăng nói lại việc thẩm tra vụ án lại từ đầu đến cuối một lần nữa. Chính Đức nghe nói người này lấy việc công làm việc tư, hãm hại phú thân dân chúng, lại làm ra chuyện như vậy, nào có đạo lý tha cho kẻ đó.
Lưu Cẩn nghe xong cũng khá yên lòng. Dương Lăng tra vụ án Con thỏ gì đó này y đều chưa từng nghe, và cũng không hề liên quan đến y. Tuy nói Lý Thông Tần có thể bảo vệ còn phải bảo vệ, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ như vậy, hiện tại ngăn cản, xác thực không có khả năng, cũng không có khả năng một người thất thủ ngã ngựa đều không có. Chỉ chỉ cần không thương gân động cốt, chỉ cần hắn không đào ra những chuyện khác nữa, vậy là tốt rồi.
Dương Lăng cũng không phải là không bắt được chứng cứ phạm tội khác của Lý Thông Tần, chỉ là hắn hiện tại cố ý không đề cập tới, cũng không đi thăm dò, để ngừa Lưu Cẩn đem hết toàn lực phản lại, cản trở quá trình phá án. Chủ ý của hắn là, lần thứ nhất cày đất, lật hết quả thực lên, sau đó lại đi một lần, bắt đầu thu nhặt. Cái này so với cày từng bước, nhặt từng quả thì nhanh hơn nhiều.
Phương pháp làm việc cụ thể chính là tìm ra Khoa Đạo quan nhất phái của Lưu Cẩn, chuyên đào ra những việc không hợp pháp không có quan hệ gì với Lưu Cẩn, khiến Lưu Cẩn không cách nào lấy danh nghĩa biện bạch cho bản thân để xen vào. Như vậy hắn có thể thong dong bố trí, không bị quấy nhiễu mà kéo nhóm tham quan này ngã ngựa. Thanh lý sạch sẽ đội ngũ Khoa Đạo trước tiên.
Đợi đội ngũ Khoa Đạo đổi thành phần chính (thay máu mới), một một lần nữa nắm giữ ở trong tay Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, đồng thời xếp vào một số ít người của mình, lại chỉ huy bọn họ tiến hành chỉnh đốn lần thứ hai, triệt để thanh tra những tham quan phạm tội. Khi đó những tội danh mà tham quan này đã phạm phải cũng đã bị thanh trừ hết nha môn Khoa Đạo, một là phá lực cản từ lớn thành nhỏ; hai là có thể phòng ngừa bên trong đấu đá; ba là ý chí chống cự của những quan viên đã bị phán định có tội này sẽ trở nên bạc nhược yếu kém, dễ dàng buông lỏng.
Lý Thông Tần ở lại Chư Vương quán. Nói là bắt lại, chính là không có nhà tù lại không hề phán tội, nói là không bắt nhưng lại không thả y đi. Chiến thuật mỏi mệt thay nhau thi hành. Trong chốc lát Nội Xưởng Phiên Tử chân chính ngôn ngữ sắc bén, thẳng bức chỗ hiểm. Hỏi gã mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, bên này đang căng thăng suy nghĩ, nghĩ nên nói cẩn thận như thế nào, thình lình bên kia lại nhảy ra một giọng, rất ngạc nhiên hỏi con thỏ so với nữ nhân như thế nào, rốt cuộc có loại cảm giác gì.