Đây quả thực là hoài nghi thân thể Hoàng đế có bệnh, nói y không được, là đàn ông thì không thể chịu được, huống chi Chính Đức Hoàng Đế tính tình bướng bỉnh. Chính Đức Hoàng Đế không thể nhịn được nữa, tấu chương giữ lại không phát ra, vị thần tử quan tâm tiểu đệ đệ của Hoàng thượng, bị bỏ tù đánh gậy, ăn một trận Măng non xào thịt , đánh đến cái mông nở hoa.
Trạng Nguyên Thư Phân chí khí bừng bừng, hiện tại là nhân vật phong vân trong phái thiếu tráng. Vì chuyện này lại viết thêm một luận văn dài, phân tích tỉ mỉ cẩn thận chuyện có hậu, cho ra một kết luận: Đương kim Thánh Thượng nếu không nghe ý kiến của đám quần thần, lập tức phản tỉnh kiểm điểm, vậy sẽ chịu kết cục giống như vị vua mất nước thời Ngũ Đại hoặc là Kiến Văn Hoàng đế.
Tấu chương trình lên, Thư đại nhân đoán chắc bản thân sẽ bị đánh gậy đến chết, đã viết xong di thư, áo liệm đã mua, quan tài cũng đã đặt rồi, chuẩn bị làm tang sự cho chính mình, không ngờ Chính Đức Hoàng Đế bị suy nghĩ ly kỳ thiên mã hành không của bọn họ chọc giận đến bật cười, còn cho rằng đầu óc con mọt sách này bị điên rồi, đầu óc không bình thường, không ngờ lại buông tha ông ta.
Nhưng quan viên văn võ quan sát động tĩnh lại không biết suy nghĩ trong lòng Hoàng thượng, vừa thấy Hoàng thượng sau khi đánh hai nhóm người, tấu chương của Thư Phân còn đại nghịch bất đạo hơn nữa lại không sao cả, còn cho rằng Hoàng thượng bắt đầu chịu thua rồi, dũng khí lập tức tăng gấp bội.
Trong vòng hai ngày, Lục Bộ, Hàn Lâm Viện, Đại Lý Tự, Hành Nhân Ti, Lục Khoa, Thập Tam Đạo, Đô Sát Viện tổng cộng hơn một trăm quan viên cấp vừa và thấp dâng tấu kháng nghị và khuyên can lên Hoàng đế. Ngữ điệu nhất trí, trên cơ bản đều nói giang sơn Đại Minh sắp mất nước, nếu Hoàng thượng không hối cải, chỉ sợ khi chết đi muốn tìm chỗ chôn cũng không có. Lòng người Kinh thành nhất thời thấp thỏm, bọn quan viên không lòng dạ nào lo chính sự, tất cả đều gia nhập vào trận chiến tranh luận lễ nghi, thảo luận chính sự, tiện thể tranh nghị chuyện hậu tự một cách không hiểu ra sao cả này.
Ngọn lửa vô danh của Chính Đức Hoàng Đế rốt cục bùng nổ. Chính Đức liên tục mấy ngày không thượng triều, mở hội triều lớn, rống trận trong đình, rít gào như sấm, gân xanh nổi chi chit trên trán, chỉ tay vào quần thần mắng: -Trẫm thân thể không khỏe, tới nay chưa lành. Các ngươi không biết thương cảm, cả ngày huyên náo, một đám tiểu thần suy đoán thồi phồng, yêu ngôn phỉ báng, các ngươi cả ngày đều nói lễ nghi làm vua với trẫm, đây là lễ nghi làm thần sao? Một đám khốn khiếp, các ngươi không phải là muốn quỳ sao? Vậy trẫm sẽ để các ngươi quỳ cho đủ!
Hơn một trăm quan viên dâng tấu toàn bộ đều phụng Thánh dụ phạt quỳ ở Ngọ Môn. Những quan viên cấp thấp này vốn không có tư cách thượng triều, nhưng bây giờ rất giống với quan viên văn võ được thượng triều mỗi sáng sớm đều đến Hoàng cung đi làm. Sáng sớm, quan viên thủ lĩnh của Sở Ti Nha môn dẫn bọn họ đi, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề tới Ngọ Môn, sau khi Cẩm Y Vệ điểm danh thì bắt đầu quỳ, bữa trưa không cho cơm, nhưng cho phép người nhà đưa cơm, quỳ đến chạng vạng lại điểm danh, do quan viên thủ lĩnh Nha môn dẫn về, sau đó giải tán.
Đám quan viên Nội các và Cửu khanh Lục Bộ không thể tỏ vẻ trầm mặc được nữa, lần lượt dâng thư thỉnh cầu Hoàng thượng đặc xá. Chính Đức Hoàng Đế vẫn giữ lại không phát ra, ngay sau đó lại có vài vị quan viên tiếp tục dâng tấu xin tha, bao gồm cả chúng lão thần Vương Ngao, Chính Đức trả lời: -Cùng nhau quỳ ở Ngọ Môn đi.
Nhóm quan viên trước đó bị bắt bỏ tù cũng đeo xiềng xích gia nhập đội ngũ quỳ ở Ngọ Môn, những quan viên này ban ngày quỳ ở đó tán gẫu chuyện phiếm với nhau, ban đêm về nhà tiếp tục viết tấu chương, không có chút khuất phục nào.
Chính Đức giận đến đau hết cả đầu, Lưu Cẩn quan sát lời nói và sắc mặt, cẩn thận góp ý nói: -Hoàng thượng, người phạt những quan viên này quỳ gối, tự mình nghĩ lại. Nhưng bọn họ căn bản không biết hối cải, một đám giấu đệm dày dưới gối, quỳ ở đó chuyện phiếm tán gẫu với nhau, bên cạnh không ngờ con có nước trà điểm tâm, thật sự đã thành chuyện cười lớn. Theo lão nô thấy, chi bằng dùng đình trượng phạt những quan viên này, chịu nỗi khổ da thịt, để bọn chúng không dám kiêu ngạo như thế nữa.
-Đình trượng? Hơn một trăm người đồng thời đình trượng...
Chính Đức do dự một chút, gật đầu nói: -Được, cứ giáo huấn đám không ra gì đó một trận. Phạt quỳ mà còn có cả nước trà và điểm tâm, một đám lười biếng khinh nhờn này, để bọn họ chịu chút nỗi đau xác thịt cũng tốt!
Trong lòng Lưu Cẩn mừng thầm, luôn miệng đáp ứng, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm độc. Dương Đình Hòa đủ gian, Vương Hoa khăng khăng đứng ngoài cuộc càng gian, hai lão già này thủy chung không làm chim đầu đàn, làm hại Lưu Cẩn không thể tiến hành âm mưu ấp ủ đã lâu đối với họ, nhân cơ hội đoạt được Lễ Bộ, thậm chí đuổi Dương Đình Hòa ra khỏi Nội các, sắp xếp thân tín của mình vào.
Những người quỳ ở Ngọ Môn không có một ai là người của mình, toàn bộ đều là trung kiên của phái thanh liêm và hi vọng của tương lai. Nếu một trận đình trượng đánh chết mười mấy người, cho dù biết phía trước là hố lửa, Dương Đình Hòa và Vương Hoa cũng phải bất chấp tất cả mà nhảy vào, đại sự định rồi. Lưu Cẩn truyền chỉ cho một đám người, Cẩm Y Vệ, Đại Hán Tướng quân, Đông Xưởng phiên tử.... Đội nhân mã lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài Ngọ Môn, đi đầu là một hàng đại hán mang theo đình trượng hành côn, đám quan viên quỳ ở đó uống trà ăn điểm tâm lập tức yên tĩnh lại, chốc lát, bọn họ đã nhìn ra, Hoàng thượng muốn thi hành đình trượng.
Ánh mắt những quan viên cấp thấp này đột nhiên sáng rực lên: Đình trượng! Vinh quang cỡ nào nha! Nó đại biểu cho cao thượng trung trinh. Nếu bị đánh chết, bản thân vốn là một người không tăm tiếng gì sẽ được ghi vào sử sách. Nếu không chết, sau này đi khắp thiên hạ, đều sẽ nhận được sự tôn kính khắp triều dã. Đình trượng giống hệt như thụy hào Văn chính , chức quan Thủ phủ Nội các, là đãi ngộ mà người làm thần tử tha thiết mơ ước cả đời nha.
Đội hành hình chiêng trống rùm beng để chuẩn bị, đám người thích bị ngược ăn no uống đủ, những người nên đi tiểu tiện cũng đều thu thập đâu đó rồi, chờ mông bị đánh. Nội các Đại học sĩ, Lục Bộ Cửu khanh nghe thấy tin tức đồng loạt đến Ngự tiền cầu tình. Trước đó, hai con khoái mã nhanh chóng phóng ra khỏi kinh, chạy thẳng đến ngoại ô phía tây.
Dương Lăng vẫn đang chú ý nhất cử nhất động trong triều. Chính Đức bị bọn quan viên công kích đến sứt đầu mẻ trán, hắn biết rõ. Một số quan viên liều lĩnh chọc giận thiên nhan, cho nên toi mạng mất chức, hắn cũng hiểu rõ trong lòng. Hắn cũng sốt ruột, nhưng thời cơ chưa tới, ra chiêu này hoàn toàn không có sức công kích, không phải vì vậy mà kéo cả bản thân vào đó, là kẻ địch của bách quan, thì chính là bị Lưu Cẩn dễ dàng hóa giải thế công, mất đi cơ hội khó có được này.
Hắn nhất định phải giống như một thợ săn hồ ly vậy, lấy hết sự nhẫn nại ra mà chờ đợi, chờ đợi cơ hội tốt nhất, đợi cho đến khi Hoàng đế và quan viên văn võ đều cảm thấy đâm lao phải theo lao, đều cảm thấy mâu thuẫn khó có thể hóa giải, đối phương khó có thể khuất phục, có lòng muốn hóa giải nhưng lại không thể nào rút mình ra được, mới có thể dễ dàng lấy tứ lạng bạt ngàn cân.
Tin tức truyền đến, Dương Lăng đang ôm nhi tử đứng ngắm phong cảnh trên vọng lâu giáo đường, vừa nghe được tin tức này, Dương Lăng mừng rỡ, cơ hội rốt cuộc đã tới!
Hành động lần này của Chính Đức Hoàng Đế đã cho thấy y quyết sẽ không khuất phục. Chuyện mà trong mắt một số quan viên này xem là lớn, trong mắt Chính Đức vốn không tuân theo quy củ căn bản không đáng nhắc tới. Thế nhân tuy đều cho rằng Chính Đức hoang đường, nhưng Chính Đức tuyệt đối không làm chuyện mà y cho rằng là hoang đường, vì miễn cho thần tử quỳ gối mà phải xuống chiếu tự trách, trong mắt Chính Đức chính là một chuyện hoang đường.
Vậy thì sự tình đã ầm ĩ tới bước này, đám quan viên cao cấp luôn đứng ở vị trí có thể công có thể thủ, yên lặng quan sát trận đánh của đám quan viên cấp thấp, quan sát động tĩnh để hành động, đám thủ lĩnh các phe phái tất nhiên cũng sinh ý thoái lui. Trận đình trượng này giáng xuống, sẽ triệt để đẩy đám quan viên đứng trên lập trường đối lập với Hoàng thượng. Bọn họ làm lãnh tụ, cũng không thể không tự mình ra trận, bất chấp tất cả đòi công đạo cho đám tiểu đệ, kết cục chỉ có lưỡng bại câu thương thôi.
Lúc song phương đều xuất hết toàn lực, lòng tràn đầy hy vọng có thể có cơ hội tách bản thân và đối thủ ra, chính là thời khắc Uy Quốc Công hắn sáng chói đăng đàn, xoay chuyển đại cục.
Dương Lăng ôm nhi tử sải bước chạy về phủ, chạy tới hậu hoa viên, kêu Đại bổng chùy và Vân nhi đang tay nắm tay ngồi trên ngọn giả sơn nói chuyện riêng, giao nhi tử cho Vân nhi, hô to với Đại bổng chùy: -Bổng chùy, đi, dắt ngựa của bổn Công gia tới, lập tức vào thành!
Ngọc Đường Xuân nghe tiếng vội ra khỏi phòng khách, vỗ về Vân Tú nói: -Lão gia, ngài muốn vào cung?
Dương Lăng uy phong lẫm lẫm, giống như Đại tướng quân phải xuất chinh đánh giặc, ý chí chiến đấu sục sôi nói: -Đúng vậy, mau mang tấu chương của ta ra đây, ta muốn lập tức tiến công phục chỉ với Hoàng thượng!
Ngọc Đường Xuân vội vàng trở lại trong thư phòng, lấy một tập sách đã giúp hắn sửa sang gọn gàng giao vào tay Dương Lăng, Dương Lăng cầm trong tay, nhẹ nhàng vỗ, thầm nghĩ: -Chỉnh đốn Kinh sư, bắt đầu từ hôm nay, tờ đại tự báo đầu tiên dán ra, không biết là ai ngã, trước, đây!