Trái lại Dương Lăng, vốn hô hấp không thoải mái, nhưng bây giờ như tắm gió xuân, mặt mày hồng hào, đứng giữa một đám quan viên mặt không còn chút máu, thật sự là hạc giữa bầy gà, vinh quang toả sáng. Lão Công gia Chu Cương cũng tới rồi, Chu Cương vốn béo, vừa xuống kiệu nhìn qua thân hình dường như mập thêm ba phần, nhìn thấy dáng vẻ Dương Lăng vui mừng tự nhiên, lại nhìn đến hình tượng chúng quan viên sắt đá bên cạnh, lão Công gia không khỏi cười thầm.
Cửa cung mở ra, quan viên văn võ, hoàng thân quốc thích nối đuôi nhau vào. Dưới sự chỉ dẫn của quan viên Ti Lễ Giám, Lễ Bộ đi thẳng về phía cung Trường Thọ. Cơn mưa thấm đất, mặt đất được tẩy rửa sạch sẽ, có điều tảng đá lớn trên đất tuy rằng bằng phẳng, nhiều năm trôi qua, luôn có cao thấp sâu cạn, rất nhiều nơi tích đọng nước xanh, giống như mặt gương sáng choang vậy.
Trong cung Trường Thọ, Thái hậu, Hoàng hậu, Công chúa cùng với nhóm tần phi xếp hàng theo thứ bậc. Chúng nữ quyến tụ tập bên trong, các đại thần không thể vào tận trong cung, ngoại trừ các thần tử thuộc Tam Đại học sĩ, Lục Bộ Cửu khanh và Quốc Công, những người còn lại chỉ có thể ở ngoài cung bái yết.
Bọn quan viên tốt xấu gì cũng đã tham dự lễ tang Hoằng Trị Hoàng Đế, sự phô trương của Thái Hoàng Thái Hậu không thể thấp hơn so với Hoàng đế, hơn nữa có sự nhắc nhở chỉ huy của nhân viên Ti Lễ Giám và Lễ Bộ, mọi người hành lễ lưu loát, cũng không có nhiễu loạn gì.
Quan tài thật lớn của Thái Hoàng Thái Hậu đặt giữa đại điện, bên trên phủ một tấm vải gấm màu vàng kim, bên trên tấm vải phủ quan tài thêu phụng hoàng màu lam đang bay về chín tầng trời, phía dưới lót tấm vải đồ án hoa văn và mây màu sắc đỏ. Trên đỉnh linh cữu còn khảm một viên châu màu vàng, trên viên châu còn khảm vô số bảo thạch, được ánh nến chiếu ra những vầng sáng chói mắt mê ly.
Dương Lăng cúi lạy, lén đưa mắt nhìn mọi người, từng dãy nữ tử mặc đồ tang màu trăng, lại không thấy bóng dáng công chúa Vĩnh Phúc. Thật ra trên đại điện nhiều người như vậy, hắn vụng trộm quét mắt nhìn qua cũng không nhận ra ai với ai. Ít nhất Vĩnh Thuần và Tương Nhi chắc chắn có ở đây, nhưng một người hắn cũng không thấy. Ánh mắt Dương Lăng vừa thu lại, lại lạy, lại đứng dậy, đột nhiên phát hiện có ánh mắt nhìn chăm chú vào mình. Dương Lăng lập tức tự nhiên nghênh đón.
Ánh mắt chạm nhau trên không. Đó là một ánh mắt phức tạp khôn kể, có đề phòng, có đắc ý, có khinh miệt, còn có hàm ý không nói rõ được. Lưu Cẩn, cầm phất trần màu trắng trong tay, đứng ở góc điện đang nhìn hắn. Trước linh đường trước, Hoàng phi Công chúa, hoàng công quan lại, thần sắc trang nghiêm, nín thở bi ai, giao phong trong im lặng giữa hai người cũng chỉ là trong nháy mắt.
- Lại quỳ!
Lưu Cẩn trước tiên dời ánh mắt đi, sa sầm mặt kéo dài âm cao giọng tuyên hô.
Dương Lăng lộ ra một nụ cười nhạt không dễ dàng phát giác, lại trờ mình quỳ gối. Hai tấm đệm thật dày buộc chặt trên đầu gối thật tốt mà, quỳ xuống nền gạch cứng ngắt lạnh lẽo không cấn cũng lạnh mà.
Bách quan lại tế bái, Chính Đức Hoàng Đế cũng xếp lại chính vụ mà tới đây, bởi vì quá bận rộn, tuy y biết Dương Lăng đã trở lại, cũng chỉ nhìn hắn một cái, lại không để ý tới mà nói tiếp.
Điếu văn không đọc Thánh chỉ mà ông ta đã cuốn trả lại, mà là tuyên đọc phần do Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa tự mình viết. Văn chương của Vương Hoa đương nhiên so với Chính Đức cao minh hơn. Giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đọc êm tai xúc động. Quan viên bên ngoài căn bản không quen Thái Hoàng Thái Hậu, rất nhiều người cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bà, nhưng theo tiếng khóc huh u của những nữ nhân trong cung, bọn quan viên cũng không cầm được nước mắt ảm đạm rơi xuống.
- Những người này khóc... thật hay giả đây? Không lý do, không cảm tình gì mà thương tâm như vậy?
Dương Lăng thầm nói, cũng dùng tay áo che mặt.
Chính Đức dẫn tần phi, quan viên bái tế xong, đứng dậy dâng hương, lại lạy, sau đó bày ra vẻ mặt buồn bã, được Lưu Cẩn dìu ra ngoài cửa điện lại an ủi bá quan văn võ, nén nhang này còn chưa cháy hết, chúng quan viên tần phi không thể đứng lên, đều vẫn quỳ trên đất.
Chính Đức đi ra bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy văn võ bá quan xếp hàng theo thứ tự, đang quỳ gối chỉnh tề nghiêm túc trên đất mà khóc sướt mướt. Bởi vì rất nhiềunơi đọng nước, bọn quan viên lại không dám làm rối đội ngũ, cho nên rất nhiều người đều quỳ ở nơi đọng nước, vạt quan bào đều ngâm trong nước, thấm ướt đến chật vật không thôi.
Chính Đức thở dài nói:
- Tấm lòng trung hiếu của văn võ bá quan tăng lên, chỉ là thời tiết rét lạnh, trên mặt đất nhiều chỗ đọng nước không tiện quỳ bái. Truyền dụ, bách quan đứng dậy, khom người thay quỳ là được.
- Có chỉ, thời tiết rét lạnh, mặt đất đọng nước, quỳ xuống có nhiều điều bất tiện. Hoàng thượng khai ân, bách quan đứng dậy, khom người thay quỳ.
Một vài quan viên ngâm trong nước lạnh lẽo, quỳ gối trên nền gạch cứng rắn đau khổ không chịu nổi, vừa nghe vậy như được đại xá, vội vàng dập đầu nói:
- Tạ ơn hồng ân Hoàng thượng.
Sau đó đứng lên, vạt áo tí tách nhỏ giọt đứng đó khom người, những người ở xa còn lén lút lấy tay ra sức vắt vạt áo hai cái nữa.
Đúng lúc này, trong đội ngũ quan viên đột nhiên truyền ra một tiếng kêu khóc vô cùng thê thảm, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bọn quan viên đều đang khóc, nhưng tiếng khó đau đớn như vậy, đã gần như như là hô gào.
Chính Đức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đội ngũ quan viên Đốc Sát Viện, một vị quan viên Ngự Sử đấm ngực khóc rống, cao giọng hô:
- Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, bọn thần thân là thần tử, theo lý nên bái yết trước linh cữu, để tận hiếu trung. Đứng mà không quỳ, thật là vô lễ, là hành động bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Quan viên vừa mời đứng lên nghe thấy, âm thầm mắng một câu, đành phải quỳ xuống. Chính Đức dường như bị những lời này chọc giận, y phẩy tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Mua danh chuộc tiếng, lòng dạ này phải diệt.
Chính Đức nếu chỉ nói một câu như vậy rồi phẩy tay áo bỏ đi thì coi như xong đi, y lại cứ cảm thấy mình có lòng tốt, tên quan viên này có chút vô sỉ, tổ mẫu ta mất, những thần tử các ngươi có mấy ai bi thương chân chính chứ? Giả vờ giả vịt, đúng là buồn cười.
Chính Đức mặc dù tuổi đang lớn, tính tình hơi trầm ổn, nhưng dù sao vẫn chưa chín chắn, vốn là có hảo ý, lại lòi ra một tên đáng ghét như vậy, trong lòng càng thêm khinh miệt cách làm người của quan viên kia, liền phất ống tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Khanh muốn khóc, thì quỳ ở đó tận hiếu tận trung đi. Đáng tiếc trẫm không phải Tống Hiếu Võ, nếu không nói không chừng còn cho khanh nhập các đó, hừ!
Câu này vừa ra khỏi miệng, quần thần lập tức biến sắc, bên dưới có mấy người khóc thật, nhưng hiếu tâm phải thể hiện nha, Hoàng thượng nói câu này, bằng với việc châm chọc tất cả mọi người một lần, trên mặt của bọn họ lập tức không nhịn được nữa.
Một ngự sử bỗng đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng nói vậy sai rồi, vái mà không quỳ, vi phạm hiếu đạo. Lễ nhạc chi nguyên, đạo đức chi quy. Những lời của Trịnh đại nhân không có gì không đúng. Hoàng thượng ở trước linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu, sao có thể nói xằng nói bậy, hành động ngông cuồng được?
Chính Đức kinh ngạc không thôi, ái thiếp Thục Phi của Tống Hiếu Võ Lưu Tuấn bệnh chết. Lưu Tuấn nhiều lần dẫn hậu phi và quần thần đi khóc tang, đồng thời nói khóc càng đau lòng thì càng thể hiện lòng trung thành. Thái Thú Tần quận Lưu Đức Nguyện khóc đến xé ruột xé gan, quần áo đều ướt đẫm nước mắt, Lưu Tuấn hết sức vui mừng, lập tức phong ông ta làm Thứ sử Dự Châu. Còn có Ngự y tên Dương Chí nước mắt rơi như mưa, khóc đến sặc khí. Lưu Tuấn liền ban cho cho ông ta rất nhiều vàng bạc báu vật. Sau có bằng hữu hỏi ông ta:
- Làm sao ông nói khóc là có thể khóc lên thế?
Dương Chí đáp:
- Ái thiếp của ta vừa mới mất đi, ta ở trước mặt Bệ hạ, chỉ là khóc cho vong thiếp của mình thôi.