Ngược Về Thời Minh

Q.7 - Chương 490 - 341-5: Ta Lên Trời Tìm Thanh Quan (5)

Trước Sau

break
Lời này truyền tới tai Trương Trung, y liền chú ý tới, liền cho gọi Phương Vũ tới hỏi. Phương Vũ nói có tận mắt thấy. Trương Trung vừa nghe nói, liền thấy hứng thú, nhất khách không phiền nhị chủ. Cần phải tiếp tục ép Tên keo kiệt này. Kết quả là người đắc tội với tiểu nhân, cũng gặp phải tên quan bẩn lòng tham không đáy. Ngải gia bị gây ức ép tới chết đi sống lại.

Người nhà lau khô nước mắt, vơ vét ít gạo từ đáy hòm, thật không dễ nổi lửa nấu nồi cháo loãng. Người trong nhà bù đầu, mặt mũi tèm nhem, lấy chồng bát to lên đang muốn ăn chút cháo loãng cho đỡ đói. “Đương” một tiếng, một khối đá lớn ném vỡ chiếc nồi, khiến cho chiếc nồi sắt bị thủng một lỗ. Cháo nóng tóe ra khiến cho đại thiếu gia của Ngải gia bị bỏng kêu lên.

Chỉ thấy 7, 8 tên lưu manh vẻ mặt cợt nhả bước vào, trong đó có một tên còn đi tập tễnh, kêu lên:

- Họ Ngải kia, ngươi thiếu đức rồi, sao tuyết ngoài cửa cũng không quét đi? Tiểu gia ta từ chỗ đó tới, ngã một cái, ngươi nhìn xem ….

Dương Lăng và Giang Bân còn có nhân mã của Tuần kiểm ti trấn Thắng Phương đồng thời trở về Bá Châu. Thực sự áp tải đến chỗ này chỉ có Hoàng đế và Hoàng hậu Bệ hạ Đại Thuận quốc, còn có Tả Thừa tướng Phong Tiểu Mộc. Ba người chia ra ngồi lên ba chiếc xe lừa, cũng không nhốt trong lồng giam. Mỗi xe có bốn quan binh canh giữ.

Có Giang Bân chiếu cố, Hoàng hậu Vương Mãn Đường đó đã có giường chăn bông, trên đường đi còn có canh ấm nước nóng. Cô nương này không có tội gì. Với sự cảm kích, Vương Mãn Đường sớm đã quên đi trên chiếc xe lừa phía trước bị đuôi lừa quét tới quét lui, đánh hơi thẳng vào Hoàng đế Đại Thuận quốc Triệu Vạn Hưng, ngược lại bắt đầu quyến rũ vị tướng quân trẻ tuổi anh tuấn này, quyền chức khá cao này.

Giang Bân bị người đẹp này quyến rũ khiến cho dục tính nổi lên, nhìn thấy Quốc công gia ngồi trong xe phía trước. Thấy không ai chú ý tới mình, dứt khoát nhảy lên xe, trước tiên là cách chăn bông va chạm đùi, kề vai. Sau đó lại giả ý hai tay quá lạnh, liền nắm lấy bàn tay mềm mại của người đẹp. Hai người mắt đi mày lại, liền biến chiếc xe tù lừa đen này thành giường thêu xuân khuê, chiếm lấy tình cảm của người đẹp, vui vẻ thân mật cùng nhau.

Đội xe đã tiền vào bắc thành Bá Châu. Ở đây không ngừng xây dựng thêm, đã có sự phân biệt trong và ngoài thành. Trong thành có tường thành, là tường thành đã được xây dựng từ trước đó rất lâu rồi. Ngoài thành cũng có đại hộ sống. Cùng trong nội thành duy nhất có sự khác biệt chẳng qua chỉ là có một đường tường thành cổ không có cửa thành mà thôi. Đúng lúc này, có người lớn tiếng kêu thảm từ trong ngõ hẻm chạy ra, giống như nhìn thấy ma quỷ:

- Chết rồi! Tất cả đều chết rồi! Đều chết rồi ….

Y còn chưa nói xong, thì bị Lưu Đại Bổng Chùy nhảy xuống ngựa túm lấy cổ áo quay được nửa vòng, sau đó hỏi:

- Kêu cái gì mà kêu? Cái gì mà đều chết hết rồi? Nói linh tinh gì?

Người đó run rẩy nói:

- Ngải … Ngải …. Ngải viên ngoại, cả nhà Ngải viên ngoại, đều … đều chết rồi!

Dương Lăng trong xe nghe thấy vậy, không khỏi chấn động:

- Xảy ra án mạng rồi sao?

Hắn liền đẩy rèm xe ra, chỉ thấy Tống Tiểu Ái giơ tay lên nói:

- Đội xe dừng lại!

Sau đó liền nhảy xuống khỏi ngựa, bước tới trước mặt người đó nói:

- Đừng sợ, chúng ta chính là quan gia, ở đây xảy ra án mạng gì? Dẫn chúng ta đi!

Giang Bân nghe thấy có người hô lớn, cũng bất chấp ở lại khiêu tình cùng người đẹp, cố gắng nhéo bàn tay nhỏ bé một cái, cũng vội vàng chạy tới. Ngõ đó không nhỏ, xe ngựa cũng đủ để đi vào. Nhưng Dương Lăng cũng đã xuống kiệu rồi, lệnh cho Đại Bổng Chùy dẫn người trông cọi tù phạm, mình và Tống Tiểu Ái, Giang Bân dẫn theo hơn 20 người đi vào ngõ nhỏ.

Một gia đình phía trước, thoạt nhìn cũng khá là giàu có, tường cao cửa lớn, trước cửa còn có hai con sư tử đá, cạnh cửa còn treo chữ vàng sơn đen:

- Ngải phủ.

Người đó run rẩy chỉ về phía cổng chính nói:

- Chính … chính là ở đây. Tôi là người bán dạo ở đây, vừa từ tái ngoại trở về. Ngải viên ngoại nhờ tôi mua về ít Trường Bạch Sâm chính tông. Hôm nay trở về tôi liền tới nhà thăm hỏi, ai ngờ cửa lớn không thấy có người đón khách. Tôi liền đi vào, đi vào thấy … thấy …. Chết hết rồi.

Giang Bân vừa nghe xong, sặc lên một tiếng, hai thanh trảm mã đao chém ra như dải lụa, thả người nhảy, một bước từ thềm đá tiến vào trong cửa. Y giống như con bọ ngựa lớn, giơ song đao lên nhìn xem, quay đầu lại nói:

- Ở đây không có người, hạ quan đi trước mở đường, bảo vệ Quốc công gia!

Nói xong nắm chặt song đao, đi thẳng tới phòng khách. Dương Lăng không quan tâm, dù thật sự có hung thủ, lúc này cũng sớm đã chạy mất dạng rồi, còn ở lại trong phủ chờ bị người ta phát hiện để hành hung tiếp sao? Hắn đập vạt áo, ngẩng đầu bước thẳng vào. Tống Tiểu Ái và đám thị vệ bao quanh lấy Dương Lăng, vừa bước vừa đi về phía đại sảnh.

Trong sân có hoa đàn, có giả sơn, xung quanh tường không biết đã bị đổ rất nhiều, còn có nhiều nơi đất mới bị lật lên. Xem ra giống như đang ở vào thời kỳ xây dựng nhà cửa, rõ ràng là có chút kỳ lạ. Đi qua bốn cây tùng đón khách, chỉ thấy cửa chính đại sảng chỉ mở một nửa. Có thể thấy Giang Bân chống song đao đứng ở đó, đang nhìn về phía trước.

Dương Lăng bước lên bậc thềm, liền thấy dưới đất có một túi tiền, bên cạnh còn có mấy cành nhân sâm, có lẽ chính là hàng của người thương nhân đó mang tới.

- Giang huynh, phát hiện ….

Dương Lăng vừa bước vào trong cánh cửa, vừa nói được nửa câu đã dừng lại ở đó, một luồng khí lạnh từ dưới đất xông vào tận tim. Trong phòng khách vắng ngắt, mơ hồ còn có thể thấy được sự phồn hoa và phú quý ngày xưa.

Đại sảnh trống trải, treo lấy bốn người. Bốn người đầy máu loang lổ, sợi dây từ trên xà nhà thả xuống, dưới đất ghế đổ xuống, bốn người tóc dài lật mặt. Thân thể bị treo lên cũng không nhìn rõ là nam hay nữ. Do vì cửa mở, âm phong thổi vào, cơ thể đó còn đang khẽ lắc lư trong gió.

Tống Tiểu Ái kinh ngạc hét lên, sau đó liền che miệng quay sang chỗ khác. Thi thể phía trước nhất bị gió thổi lắc thành vòng tròn, gió thổi vào mặt khiến cho tóc bay rối mù lên, lộ ra khuôn mặt với đôi mắt trợn trừng, thè lưỡi ra.

Tống Tiểu Ái kéo tay áo Dương Lăng, thấp giọng nói:

- Đại nhân ….

Dương Lăng biết nàng dù dũng mãnh thiện chiến, cũng không phải là người sợ chết. Nhưng trên chiến trường giết người và nhìn thấy cả gia đình treo cổ tự tử cảm nhận trong lòng cũng có sự khác biệt, liền khẽ gật đầu nói:

- Ừ, cô ra ngoài trước đi!

- Không phải, đại nhân, người … người nhìn phía sau.

- Phía sau?

Phía sau chẳng qua là một bức tường mà thôi, có gì đáng xem?

Dương Lăng vẫn quay người lại phía sau, chỉ thấy trên bức tường trắng tuyết, có ba hàng chữ được vạch dưới đất, dường như là dùng côn gỗ để viết thành, chữ viết sâu vào bức tường, cũng không biết đã dùng bao nhiêu khí lực:

Mây đen che mặt trời, đáng hận là gian quyền.

Kỳ oan khó tuyết, chỉ cầu trên trời có thanh quan.

- Oan!
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc