Ngược Về Thời Minh

Q.7 - Chương 469 - 338-3: Phá Vỡ Hư Không (3)

Trước Sau

break
Một khúc hát qua đi, Phàn Mạch Ly vỗ tay cười to: -Hay cho một hoa đào ngõ thẳm một bon bon. Hàm súc, hàm súc. Phải là giọng hát này mà, Lý Thanh Chiếu vốn dòng quan gia, danh môn khuê tú, cũng làm ra những ca từ kiều diễm như vậy, thật là người tài mà, ha ha ha

-Ha ha ha. Dương Lăng và Lương Hồng, Trương Trung cùng cười hềnh hệch một trận, so với Phàn Mạch Ly, cả ba vị này đều là kẻ mù văn chương. Lý Thanh Chiếu trong lòng Dương Lăng là hình tượng một tiên nữ không nhuốm nhân gian khói lửa, hắn thực sự không biết người ta còn có thể viết ra những ca từ kiều diễm như vậy.

Thấy Khâm sai đại nhân cũng nghe rất vui vẻ, Phàn Mạch Ly nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nhân bên cạnh, cúi đầu thì thầm vài câu, nàng kia che miệng cười xấu hổ, lập tức duyên dáng đứng dậy, lấy một chiếc tỳ bà ra, nhập vào nhóm múa xinh đẹp.

Tài múa của cô gái này cao siêu, giơ đàn ty bà trong tay vừa múa vừa đàn. Miệng thơm khẽ hát, dáng múa uyển chuyển như phi thiên: -Chén rượu nhạt uống cùng người. Nhuyễn ngọc ở bên đèn. Quay đầu ôm lấy tình cuối cùng. Đau đau đau. Đẩy nhẹ tình lang. Dần nghe tiếng run. Khẽ sợ tuôn đỏ. Thử luân phiên nhau. Hoàn toàn không kẽ hở. Lúc này phong vị hóa điên cuồng. Động động động. Hai tay nắm lấy. Hai môi sát nhau. Đầu lưỡi giao thoa.

Chúng quan viên, thân sĩ xem như mê như say, nghe thấy thì mặt mày hớn hở, trên ghê chỉ có hai vị tiên sinh Trương Trung, Lương Hồng ngồi nghiêm chỉnh, đóng giả chính nhân quân tử.

Dương Lăng cười theo vài tiếng, trong lòng lo lắng cho bốn vị Phật sống đang tĩnh tâm ngồi thiền chuẩn bị biểu diễn thần thông, vừa nghe ca từ của bài này hết đau đau đau, lại động động động, dù sao đây cũng là bữa tiệc của các quan, bản thân mình tốt xấu gì cũng là Quốc Công gia, chuyện này cũng có chút hạ lưu rồi.

Vì thế Dương Lăng ho khan một tiếng, nâng chén rượu lên bày ra tư thế lãnh đạo, đang muốn ra hiệu mọi người nghiêm túc một chút, chợt nghe Phàn Mạch Ly vui mừng hết sức cười nói: -Bài này của Tống Huy Tông mạnh hơn Lý Thanh Chiếu nhiều lắm, sau khi nghe xong khiến người ta tưởng tượng ra Lý Sư Sư kia là báu vật tuyệt thế cỡ nào, thật sự là trong lòng ngứa ngáy khó chịu mà.

-Tống Huy Tông? Dương Lăng giật mình, cảm thấy đây là bài do Hoàng đế người ta làm nha, Hoàng đế mà còn có đức tính này, ta...một Quốc Công như ta giả vờ cái gì chứ, lời đến bên mép liền nuốt trở vào.

Phàn Mạch Ly uống say đến mắt cũng lờ đờ mông lung vừa nghiêng đầu thì thấy Dương Lăng giơ chén rượu, đang hướng về phía gã, thụ sủng nhược kinh vội vàng đứng dậy nâng chén rượu, cùng Dương Lăng cụng một cái: -Quốc Công gia khách khí, khách khí quá, hạ quan không dám nhận. Khúc ca kiều diễm này của Tống Huy Tông thật sự không tầm thường, đáng cạn một ly lớn, hạ quan kính đại nhân!

-Hả? Đáng chứ! Đáng cạn một ly lớn, cạn ly lớn, mọi người cùng uống, cùng uống! Dương Lăng nâng chén lên thuận thế chuyển thành mời rượu, các quan viên thân sĩ vừa thấy Quốc Công mời rượu, đều nâng chén uống cạn.

Dương Lăng chuyển mắt, đột nhiên nhìn thấy Tống Tiểu Ái một thân quân trang, dáng vẻ tuấn tú đáng yêu không nói nên lời, không ít kẻ ham mê tửu sắc trong bữa tiệc nhìn thấy vẻ đẹp đặc biệt của nàng đều bị hấp dẫn, lén lút vụng trộm nhìn nàng.

Tống Tiểu Ái đứng ở góc tường, chu cái miệng nhỏ như đang sinh hờn dỗi, đôi mắt vẫn nghiêng nghiêng nhìn hắn. Dương Lăng cười ha ha, lắc lư lảo đảo đứng dậy nói với mọi người: -Các vịtừ từ uống, bản Công gia điđi tiểu tiện một chút.

Hắn đến bên tường, nhỏ giọng nói: -Thế nào, tất cả ổn thỏa?

-Ừ! Tống Tiểu Ái bĩu môi lên tiếng, xoay người liền ra ngoài, Dương Lăng theo ra ngoài hành lang, cười nói: -Làm sao vậy? Không phải là tức giận Đại bổng chùy chứ?

Tống Tiểu Ái sẵng giọng: -Đại nhân, những kẻ mà ngài kết giao đây là loại quan gì vậy, đại nhân gì chứ, quân tử gì chứ. Ta thấyta thấy không có người nào đứng đắn cả, hát những ca khúc dâm đãng, ngài còn khen hay.

Dương Lăng thấy gương mặt nàng đỏ bừng dáng vẻ xấu hổ, trong lòng không khỏi cười thầm, hôm nay ở trước mặt chúng quan viên thân sĩ làm ra hành vi phóng đãng như thế, hắn đương nhiên là có mục đích của hắn. Đệ nhất tặc của Bá Châu tứ đại tặc chính là quan tặc. Nếu ngay từ đầu bày ra dáng vẻ thanh quan, thì cả đám quan viên sẽ liên thủ tạo ra giả tượng, giấu diếm tin tức, vậy hắn mang theo một đội quan binh bên ngoài nằm mơ mới tìm được một chút tin tức hữu dụng, ai có gan ra mặt làm chứng chứ.

Cho dù là bất đắc dĩ phải điều động nhân mã trong Nội Xưởng, tin rằng cũng phí hoài công sức thôi. Huống chi hiện tại thế lực có thể điều động từ xưởng ra, để tránh khiến cho Lưu Cẩn chú ý, ngoại trừ bộ phận ở ngoài biển và biên vực ra, cơ bản đều đang trong giai đoạn nằm yên. Ngoài trừ một số nhân viên thân cận trung thành do Thành Khởi Vận chỉ huy ra, hệ thống tình báo của hắn có thể nói là đang trong thời kỳ ngủ đông, đây cũng là nguyên nhân sau khi Nội Xưởng do Lưu Cẩn tiếp nhận, rõ ràng phát giác không có lớn mạnh như trong dự liệu, lại thủy chung không hoài nghi Dương Lăng dùng kế 'Kim thiền thoát xác'.

Tham quan Bá Châu xấu xa, chung quy cũng chỉ là tai họa một nơi, phe phái Lưu Cẩn lại là tai họa của toàn bộ thiên hạ, đâu nặng đâu nhẹ, Dương Lăng vẫn phân biệt rất rõ ràng. Hiện tại không thể khinh suất mà ra tay với họ, vậy thì bản thân phải làm quen với đám tham quan ô hợp này, đấu trí so dũng.

Giống như bốn tên giả thần giả thánh hôm nay vậy, vừa được quan phủ ủng hộ, lại được dân chúng kính yêu, tìm không thấy một chút chứng cớ, khổ chủ duy nhất còn là một tên tội phạm giết người bị truy nã đang lẩn trốn. Cứ đi theo con đường bình thường thì có thể đối phó với bốn tên yêu tăng sao? Vậy cũng chỉ có thể đi đường vòng, trước hết hòa mình vào bọn họ, biến thành người mình.

Dương Lăng như có thâm ý liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: -Người quá cao sẽ bị ghen tị, quá thanh khiết sẽ khiến người e ngại. Tiểu Ái, có đôi khi cái gọi là thủ đoạn tạm thích ứng...

Đúng lúc này, Chu Thiên Hộ say khướt đi dọc theo hành lang tới. Dương Lăng vội cao giọng cười nói:

-Nam nhân mà, đã đến đây mà không nói những cái này, vậy sao uống rượu được? Hơn nữa một Lý Thanh Chiếu, một Tống Huy Tông, đều là đại nhân vật? Người ta viết ra, sao ta không được nghe chứ? Ha ha, đây là Tống từ đó nha!

Chu Thiên Hộ mắt say lờ đờ mông lung giống như không thấy rõ Quốc Công gia đứng ở đây, ngã trái ngã phải đi về phía sảnh. Dương Lăng quay đầu liếc nhìn, cười nhẹ nói: -Ha ha, thôi đi, nam nhân gặp dịp thì chơi, ngươi không hiểu đâu. Trong tiệc rượu, lại có kỹ nữ hầu rượu, không nói mấy chuyện sắc dục này mới lạ đó. Ngươi đừng có không tự nhiên vậy, ra sau coi sóc một chút, đừng để xảy ra sai sót gì, phải bảo vệ ta cũng không cần lúc nào cũng theo sát bên.

Tống Tiểu Ái nhanh nhạy liếc xung quanh, ý xấu hổ tiêu tán, hạ giọng nói: -Yên tâm đi, bên Lưu Đại bổng chùy đã chuẩn bị xong, ta chọn ra vài thủ hạ thông minh đóng giả thành tín đồ, vì sợ có người lỡ tay, ta đã chuẩn bị tám người, cam đoan tuyệt đối không có sai sót.

-Ừ! Dương Lăng thu lại nụ cười, hắn thong thả đi về phía trước hai bước, kinh ngạc nhìn khoảng sân tuyết trắng lấp lánh, một trận gió thổi qua, bọt tuyết trên mái hiên thổi tới vào gáy hắn, Dương Lăng không khỏi co rụt lại: -Tiểu Ái, ngươi nói... Ta làm như vậy, có phảiquá độc ác không?

Tống Tiểu Ái nhón chân đi tới bên cạnh hắn, khẽ ừ: -Ừ! Có chút độc!

-Ôi... Dương Lăng thở dài, bọt tuyết lại thổi vào trong cổ, lần này hắn lại không động đậy.

Tống Tiểu Ái nhìn bóng lưng của hắn từ phía sau, bỗng nhiên cười ngọt ngào, dịu dàng nói: -Đại nhân, tội của bọn họ, chết trăm lần không đủ! Xử theo luật cũng chết, u mê hồ đồ cũng là chết, đối với bọn họ mà nói, chết như thế nào có gì khác nhau chứ?

-Đại nhân không phải đã điều tra thân phận của bọn họ sao? Những tên giả thần giả thánh này đích thật là những kẻ lừa đảo ngày xưa bị Hoằng Trị Hoàng Đế đuổi khỏi Kinh sư, tội ác vơ vét của cải lừa gạt người khác ở đây căn bản không giấu được ai, những ngu dân kia lại cứ một mực điên cuồng tin theo.

-Đại nhân cảm thấy chủ ý của mình không quân tử, nhưng nếu dùng thủ đoạn của quân tử thì phải trả giá bằng sinh mạng của rất nhiều dân chúng, dùng thủ đoạn tiểu nhân chỉ để diệt trừ vài tên tiểu nhân, như vậy đại nhân ngại gì vì dân chúng mà làm tiểu nhân một lần chứ?

Dương Lăng bỗng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời của nàng, nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên giống như buông bỏ được một gánh nặng, hít mạnh một hơi, vui vẻ cười nói: -Nói rất đúng, đối với quân tử, thì phải đối đãi theo cách quân tử; đối với tiểu nhân, cũng phải đối đãi theo cách của tiểu nhân! Ta không vào Địa ngục ai vào Địa ngục? Dương đại nhân hôm nay đành làm một Dương tiểu nhân thôi!

Dương Lăng mới nói đến đây, chợt nghe trong sảnh trầm trồ khen ngợi, sau đó một thanh âm trong trẻo của con gái hát lên: -Giường bên cạnh. Gối nghiêng lệch. Nhẹ nhàng khơi mào tiểu kim liên. Thân hình động. Bờ mông cong, một trận hôn mê một trận đau. Tiếng gọi ca ca từ từ đùa. Chờ đợi muội tử cùng qua cửa. Trong nhất thời. Thật lâu sau. Nhắm trúng hồn phách bay lên trời.

Khuôn mặt của Tống Tiểu Ái nháy máy đỏ bừng như quả táo, Dương Lăng cười khan nói: -ĐâyĐây là gì?

Khóe miệng Tống Tiểu Ái run rẩy, phẫn nộ nói: -Đây là nguyên khúc đó!

-Ô ô ô Chuông đồng trỗi lên, chiêng trống vang lên, bốn vị Phật sống đã dâng hương tĩnh tọa xong, cuối cùng cũng ra sân.

Một mặt đài cao dựa vào tường, trước đài đã bày một hàng ghế từ sớm, trên mặt đất phủ một tấm thảm dày, chỗ đó là dành cho những quan viên thân sĩ thân phận tương đối cao ngồi. Có điều tất cả quan viên đều cung kính nghiêm cẩn đứng một bên, Dương Lăng cũng chỉ đành nhập gia tùy tục, đứng ở vị trí đầu tiên, đang chờ nhóm tăng lữ bên trong lều tròn được dựng tạm thời bên cạnh xuất trướng.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc