Trong cung Từ Ninh, sắc mặt Trương Thái hậu xanh mét sốt ruột tới lui trong điện, trâm phượng trên đầu khe khẽ rung động. Chính Đức Hoàng đế ngậm miệng ngồi phía trên, cũng không nói lời nào. Tam Đại học sĩ ngồi hai bên cúi mày thu mắt giống như tượng đất vậy, không khí trong điện nặng nề dị thường.
Sau một lúc yên tĩnh, Chính Đức Hoàng đế không nén được tức giận, y đằng hắng một tiếng nói: -Chư vị ái khanh, các khanh nói chuyện đi chứ, bây giờ nên làm sao đây?
Dương Đình Hòa nhìn trái nhìn phải, chắp tay nói: -Thần cho rằng
Ông ta mới nói tới đây, Mã Vĩnh Thành đột nhiên vội vã chạy vào, quỳ xuống đất nói: -Hoàng thượng, lão nô hồi chỉ.
Chính Đức vụt cái đứng bật dậy, lạnh lùng nói: -Đã mang tên khốn Tất Chân kia tới.
Mã Vĩnh Thành cuống quýt dập đầu nói: -Hoàng thượng, Tất Xuân nghe thấy sự tình đã bại lộ nên sợ tội tự sát rồi, lúc lão nô cho người mò được ông ta dưới giếng thì đã chết chìm rồi.
Chính Đức sửng sốt, lẩm bẩm nói: -Chết rồi? Y đặt mông ngồi lại ghế, nhụt chí nói: -Đứng lên đi! Ông ta thật biết thừa cơ, thật tiện nghi cho ông ta.
Tất Chân thật sự là tự sát. Trước khi vào cung ông ta vốn dĩ là một lưu manh, do một lần đui mù nên đã đắc tội cường hào địa phương, biết không thể nào sống sót được, nên mới nhẫn tâm tự hoạn vào cung làm thái giám. Trước khi người này vào cung đã lấy vợ, sinh được hai trai một gái, người biết chuyện này không nhiều, nhưng Mã Vĩnh Thành biết rõ nguồn gốc. Nếu ông ta muốn tiêu diệt Tất Chân, ông ta cũng có thể làm được. Chẳng qua là có thể bức đếp mức Tất Chân tự sát, vậy chẳng phải càng hoàn mỹ hơn sao?
Cho nên Mã Vĩnh Thành tìm được Tất Chân rồi thì tiên lễ hậu binh. Hôm nay muốn chết cũng phải chết, không muốn chết cũng phải chết, một người chết không liên lụy đến người khác thì có thể bảo toàn tính mạng cả nhà, bằng không thì một nhà già trẻ của ngươi, con trai con gái đều xong đời. Tất Chân cùng đường chỉ đành nhảy xuống giết tự sát. Mã Vĩnh Thành chỉ khẽ giật khóe miệng, hai tay sạch sẽ vô cùng, trở về cũng không có gì phải sợ hãi nữa.
Mã Vĩnh Thành đứng lên, rất quy củ lui vào trong góc tường, len lén liếc trộm mọi người. Dương Đình Hòa hắng giọng hai tiếng, lại nói: -Hoàng thượng, thần cho rằngẢm gia khi quân phạm thượng, tội không thể tha. May mắn là chưa xuống hôn thư, không tổn hại đến danh tiết của công chúa. Có điều, thiên hạ đều biết đại hôn của công chúa, sự việc ra như vậy không tránh khỏi trở thành trò cười, cho nênthần cho rằng lập tức mau chóng chọn ra một người trong số hai người trúng tuyển Phò mã đã vào Thái Học, nhanh chóng định hôn sự, kết thúc mọi chuyện để công chúa an tâm, trong dân gian cũng ít huyên náo hơn.
Trương Thái hậu nghe xong vẻ mặt khẽ động, ngồi lại trên phượng ỷ trầm tư một lát, gật đầu nói: -Mất bò mới lo làm chuồng chưa chắc đã chậm. Hiện tại cũng chỉ có thể tuyển chọn được con rể tốt, mới có thể làm việc này lắng xuống, mới có thể cứu được chút thể diện của Hoàng gia. Hoàng thượng, chư vị ái khanh, mọi người nghĩ sao?
Chính Đức gật đầu, Tiêu Phương cũng gật đầu nói: -Dương Đại học sĩ nói rất đúng. Thần cũng cho rằng không bằng lấy dao chặt đay rối, mau chóng chấm dứt chuyện này!
Đôi mắt phượng của Trương Thái hậu dời đến Lý Đông Dương, hạ giọng hỏi: -Lý Đại học sĩ thấy sao?
Hai hàng lông mày của Lý Đông Dương nhíu lại, chần chừ nói: -Thần cũng không có ý kiến. Nhưng hôm nay việc lựa chọn Phò mã mà lại bị một đám nghịch tặc hoạn quan lừa dối qua ải, suýt chút lầm lỡ việc chung thân của công chúa, điện hạ nghe thấy tất nhiên lo sợ. Thần cho rằng, giờ là lúc bất thường, chi bằng mời điện hạ Vĩnh Phúc tới gặp mặt hỏi ý của điện hạ, có đồng ý bây giờ lựa chọn lại phu tế không, hay là chờ đến khi sóng gió qua đi, bình phục lại tâm tình?
Trương Thái hậu nghĩ đến chuyện uất ức hôm nay mà để nữ nhi nghe được thì khó tránh khỏi thương tâm khổ sở, bất giác thở dài một hơn, gật đầu nói: -Đại học sĩ lo lắng rất đúng. Mã Vĩnh Thành, đi mời công chúa Vĩnh Phúc tới cung Từ Ninh.
Chính Đức vội nói: -Đứng lên đi! Đứng lên đi! Khụ! Ngự muội, ừmmuội biết chuyện xảy ra ở cung Càn Thanh sao? Thần sắc công chúa Vĩnh Phúc bình tĩnh nói:
-Vĩnh Phúc có nghe Mã Tổng quản nói một chút, hình như là Ảm gia tham lam vinh hoa, lừa gạt hôn thư, sự việc bị người ta vạch trần nên đã nhốt toàn bộ vào thiên lao rồi, phải không?
Chính Đức thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, còn cho rằng nàng đau khổ quá độ, càng thêm bất an nói: -Ngự muội, muộimuội đừng khổ sở, trẫm và mẫu hậu cùng ba vị đại nhân thương lượng cho rằng nên chọn ra một giai tế tốt khác cho muội, muội thấy thế nào?
Vĩnh Phúc từ lâu đã được Vĩnh Thuần, Tương Nhi đi dò xét báo tin rồi. Nàng quyết ý không để người khác sắp đặt việc chung thân của mình một cách hoang đường như thế nữa, cũng không muốn tiếp tục chịu đựng sự dày vò trong lòng nữa.
Vĩnh Phúc rủ mi mắt, yếu ớt nói:
-Tuy Ảm gia không ra gì, nhưng hôn thư đã hạ, danh phận đã định, phu có thể lấy thêm người nữa, phụ không thể gả hai chồng, nữ nhân làm người thì phải bảo toàn trinh tiết. Vĩnh Phúc thân là công chúa Hoàng gia đương nhiên phải làm gương. Trên hôn thư có ghi tên và sinh thần bát tự của muội, cũng đã giao cho người ta, làm sao có thể thu hồi được. Đa tạ hoàng huynh quan tâm. Hoàng muội. còn có thể gả sao!
-Hả! Ha ha ha Chính Đức Hoàng đế vỗ tay một cái, mừng rỡ đứng lên nói: -Ngự muội không cần lo lắng, hôn thư kia vốn chưa từng giao vào tay Ảm gia. Ha ha, cho nên hôn sự này không được phê chuẩn.
Vĩnh Phúc trừng mắt nhìn, hỏi: -Sao? Hoàng huynh không gạt ta chứ?
-Ôiquân vô hí ngôn, ca ca sao lại nói dối muội chứ?
-Vậylấy ra cho muội xem! Một cánh tay trắng nõn đưa đến trước mặt Chính Đức.
-Ơ Chính Đức lúng túng lùi một bước: -Cái nàyhôn thư bị Dương Lăngăn sạch rồi.
-Ôi! Công chúa Vĩnh Phúc thở dài yếu ớt, lại ủy khuất uất ức quỳ xuống: -Vĩnh Phúc biết mẫu hậu, hoàng huynh không nhẫn tâm thấy Vĩnh Phúc chịu khổ, nên có thiện ý lừa gạt, trong lòng Vĩnh Phúc vô cùng cảm kích. Nhưng đạo của nữ tử chỉ theo một chồng, hôn thư kia không phải là thức ăn, sao có thể nuốt xuống được chứ? Hoàng huynh đừng gạt muội.
Trương Thái hậu mờ mịt nói: -Vĩnh Phúc à, hoàng huynh con không có gạt con, hôn thư thật sự bị Dương Lăng ăn sạch rồi.
-Nữ nhi không tin, hôn thư đó là trong sạch của Vĩnh Phúc, hôn thư kia trong tay ai, thì nữ nhi làthê tử người đó. Ánh mắt Vĩnh Phúc nhìn chằm chằm vào chóp mũi mình, khi nói ra những lời này thì dưới bộ ngực sữa như có một con ngựa hoang đột nhiên xông ra vậy, chạy như điên loạn ở đó, kích động không thôi.
Câu nói này của nàng là câu nói to gan nhất, xấu hổ nhất, cũngsảng khoái nhất trong cuộc đời này của nàng.
Tam Đại học sĩ vừa nghe, đường như đồng thời ngây ngẩn cả người, ánh mắt dại ra, cả người thả lỏng. Lý Đông Dương nhìn trời, Dương Đình Hòa ngắm đất, Tiêu Phương nhìn chằm chằm móng tay của mình đến mức ngây ngẩn, giống như đó là áng văn tuyệt thế nhất trên đời vậy!