Hôm nay là ngày mở Ấp hội theo thông lệ, bởi vì bất luận chức quan cao thấp, mọi người gặp mặt nhau ở điện Văn Hoa cũng không cần câu nệ đại lễ, mọi người gặp nhau chỉ vái một cái, sau đó ngồi xuống hội họp, cho nên tên chính thức của cuộc họp thường kỳ này là Ấp hội
Theo cách nói hiện tại, Ấp hội chủ yếu là các Lục khoa Cấp Sự Trung báo cáo một số công việc và một vài vấn đề gay gắt mà bộ phận mình quản lý phát hiện cho các Đại Học sĩ Nội các, đồng thời triển khai phê bình và tự phê bình.
Cuộc họp hôm nay có chút khác biệt. Bởi vì đại thủ lĩnh Nội đình Ti Lễ Giám Lưu Cẩn cũng đến, hơn nữa lại ngồi ở vị trí đầu tiên. Ba người Lý Đông Dương theo thứ tự ngồi ở các vị trí sau, trong lòng nhóm Lục khoa Cấp Sự Trung kinh ngạc, có điều không dám lộ sắc mặt thôi.
Hiện tại đại quyền triều chính nắm trong tay Lưu Cẩn, thăng giáng của bách quan cũng là do ông ta định đoạt, khảo hạch chính trị cuối năm, ai giữ chức, ai lên chức, ai xuống đài, chỉ do một câu nói của Lưu Cẩn mà thôi. Khảo hạch cuối năm nay vừa xong, mọi người lại cạnh tranh vị trí một lần nữa, ngoại trừ Tam Đại học sĩ, có thể nói ai ai cũng xem như do Lưu Cẩn bổ nhiệm, ai dám nói với ông ta chư không chứ?
Nhóm Cấp Sự Trung bình thường không thượng triều, có điều bọn họ nghe nói văn võ bá quan trong triều hiện tại mỗi ngày thượng triều tan triều, ngoại trừ lễ bái Hoàng đế, đều phải vái chào phía bên trái, bởi vì Lưu Cẩn đứng ở đó. Hiện tại Lưu Cẩn nắm quyền rất chặt chẽ, ông ta thực sự không yên tâm giao mọi việc trong triều cho một tiểu tử chưa lớn, vì vậy rất cần chính mà kiêm nhiệm chức Thái giám Ti triều, đứng bên trái long thư án của Chính Đức Hoàng Đế.
Cũng may là Ấp hội, chúng quan viên sẽ không tiến lên bái lạy Lưu Cẩn. Mọi người chỉ là vái chào xung quanh, ngồi xuống theo phẩm bậc, bắt đầu bàn chính sự.
Nếu nói chuyện chính sự, Lưu đại quan nhân vừa mới hùng hùng hổ hổ ra hơn mười mệnh lệnh cải cách nhằm vào Lục Bộ, mọi người cũng không muốn đề cập thị phi của những chính lệnh này, nhưng nếu muốn nghị chính lại không thể không nhắc đến, chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, dưới sự thúc giục của Lý Đại học sĩ, Hộ Bộ Cấp Sự Trung Hoàng Cảnh xắn tay áo ra mặt.
Ông ta hơn bốn mươi tuổi, mặt đen có ít râu, dáng vẻ giống một người làm ăn nhỏ thật thà chất phác. Hoàng Cảnh đứng dậy vái chào xung quanh, dõng dạc nói: - Hạ quan chỉ nói hai câu. Hạ quan là Hộ Bộ Cấp Sự Trung, Lưu công công giao cho Hộ bộ trách nhiệm nhân mùa đông nhà nông nghỉ ngơi mà tiến hành đo đạc đất đai, nhất là đồn điền các nơi. Hộ Bộ đã điều động quan viên địa phương, do nhóm Hộ Bộ Khảo Hạch Quan suất lĩnh tới các nơi Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Diên Tuy, Ninh Hạ, Kế Châu, Thương Châu vân vân kiểm kê đo đạc đồn điền rồi.
- Trước mắt các nơi gần kề như Kế Châu, Thương Châu đã truyền về tin tức. Cường hào, quan viên, tướng lĩnh trong quân ở địa phương đích thật có rất nhiều đồn điền ngầm chiếm đoạt được, khiến cho binh lính không có đất trồng trọt, dẫn đến cuộc sống khó khăn, phải dắt díu vợ con rời khỏi quên hương. Sau khi đo đạc đồn điền, chúng thần kiểm kê ra những đất đai này, lệnh cho quan viên cường hào địa phương nộp cho quốc gia, tăng cường sự khống chế của triều đình đối với đồn điền.
- Nhưng hạ quan cảm thấy lệnh này xuất phát từ Nội đình, lại danh bất chính ngôn bất thuận. Những quan viên, cường hào địa phương được lệnh phải trả lại ruộng đất đã tham ô này lại mượn cớ bịa đặt, chỉ trích Lưu công công chuyên quyền tự ý định đoạt, độc bá triều cương, vô cùng không ổn đối với thanh danh cá nhân của Lưu công công. Rõ ràng là một chuyện tốt ích nước lợi dân, người được lợi là bách tính thiên hạ, người bị thiệt lại là cá nhân Lưu công công. Vì sao Nội Các không thể đứng ra nhận trách nhiệm này chứ? Lưu Cẩn nghe đoạn đầu còn chưa hiểu, nhưng nghe đến đoạn sau thì mừng rỡ, hóa ra là người của mình, lão đang muốn khiêm tốn vài câu, bỗng nhiên một tiếng cười xì truyền ra từ trong đám người: - Nịnh hót!
Tuy trong điện nhiều người, nhưng rất yên lặng, những câu này truyền vào tai Lưu Cẩn một cách rõ ràng, sắc mặt lão lập tức trầm xuống. Hoàng Cảnh nhìn xung quanh, đã tìm được người nói chuyện, lập tức không vui cười lạnh nói: - Dương Đô Cấp Sự, điện này là nơi nghị bàn chính sự, xin ngài nói chuyện nhã nhặn chút. Đo đạc đất đai, có lợi cho triều đình, có ích cho bách tích, lẽ nào có ai phản bác sao?
Dương Thận tài học xuất chúng, nhưng dù sao cũng còn trẻ, chính là lúc bộc lộ tài năng. Những chính trị gia trầm ổn thành thục, không phải là được mài giũa từ một chút nhiệt huyết thiếu niên đó sao. Dương Thận vẫn còn chưa từng gặp khó khăn ngăn trở, hơn nữa người tiến cử y là Dương Lăng, cha lại là Đại Học sĩ, trong các mối quan hệ nhân sự trên quan trường rất ít khi bị đồng liêu âm thầm ngáng chân, cho nên tính tình vẫn có chút xung động.
Y chậm rãi đứng lên nói: - Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền; lửa có thể nấu ăn sưởi ấm, cũng có thể đốt nhà làm người bị thương, chỉ xem ngài dùng thế nào thôi. Đo đạc đồn điền, thật sự là một chuyện tốt, đồn quân hủ bại đã không còn là bí mật nữa, nên thanh tra từ lâu rồi. Nhưng tướng lĩnh đồn quân không tuân thủ pháp luật, cho nên phải tra, nếu người phụ trách thanh tra cũng không tuân thủ pháp luật, như vậy là giúp dân trừ họa hay là họa vô đơn chí?
Hoàng Cảnh làm Cấp Sự Trung hơn mười năm, một tên tiểu tử mới lớn như Dương Thận chức quan lại lớn hơn ông ta, trong lòng Hoàng Cấp Sự đã bất mãn từ lâu, ông ta cười lạnh nói: - Đừng có ra vẻ thần bí, đo đạc đất đai, có thể có chỗ không hay nào chứ? Sợ những tên tham quan ô lại đó chịu họa chưa đủ sao?
Dương Thận thu tay áo, dấu ra sau lưng, thản nhiên tự đắc bước đi thong thả nói: - Vấn đề là hiện tại chỉ vì cái lợi trước mắt thôi. Đồn điền các nơi có nơi bị bóc lột nhiều, có nơi bị bóc lột ít, chỉ cần tra ra số đất bị bóc lột chiếm đoạt trả lại cho dân là được.
- Nhưng triều đình khảo hạch tiêu chuẩn của nhân viên đo đạc này là gì? Là ngài thanh tra được bao nhiêu, thanh tra ra nhiều là công, thanh tra ra ít là tội. Hộ Bộ Cấp Sự Trung An đại nhân, Ngự Sử Trương đại nhân phụ trách phần lớn thanh tra đất đai, bởi vì không có vấn đề trọng đại có thể buộc tội, không tìm ra nhiều đất đai bị chiếm ngầm như thế để tranh công, cuối cùng lại bị quy trách nhiệm không làm tròn nhiệm vụ mà bị tống giam. Thử hỏi, còn có chuyện hoang đường như vậy sao?
- Chư vị! Dương Thận chắp tay nghiêm nghị nói: - Lúc này những quan viên được phái đi vì thành tích của mình, vì muốn tranh công, nhận được phần thưởng, tùy ý vạch tội quan viên, thậm chí tra tấn thê tử biên quân, lợi dụng đủ loại thủ đoạn, lấy những đất đai vốn thuộc về biên quan mạo nhận đất đai bị quan quân chiếm đoạt để giao nộp cho triều đình.
- Bách tính và binh lính chẳng những không nhận được lợi ích thực tế trong đó, ngược lại càng thêm khốn khổ. Cường hào thân sĩ địa phương thừa cơ bịa đặt, kích động gây rối. Đồn quân Liêu Đông Cẩm Châu, Nghĩa Châu mấy ngày trước bởi vì không phát quân lương nên đã làm ầm ĩ, bây giờ lại vì thanh tra đất đai mà phát sinh bạo động. Bọn họ đốt cháy công thự, đánh quan viên, địa phương rơi vào đại loạn. Lòng tốt làm chuyện xấu, tai họa không thua gì sự thống trị tàn khốc.