Lưu Cẩn nâng bình phun lên đi vào trong phòng, lại thở dài ra, người có khí tiết, có bản lĩnh chân chính thì ai quy thuận ta chứ? Dương Lăng cũng không xuất thân từ đường chính, nhưng có đám người Lý Đông Dương, Tiêu Phương, ngay cả Dương Đình Hòa không hợp với hắn nữa thấy hắn đều khách khách khí khí. Đối với ta thì sao? Cũng khách sáo, nhưng loại cảm giác cách xa tám trượng này chẳng lẽ ta nhìn không ra sao?
Ta kém hơn Dương Lăng chỗ nào chứ? Luận quyền, luận thế, luận tài năng, lẽ nào ta lại kém hơn hắn? Không phải là dưới háng thiếu một khúc thôi sao? Triều đình chọn binh, chọn quan tướng mạo không tốt đều không cần. Ta là một hoạn quan, những người đócoi thường ta mà.
Cởi bỏ áo khoác một cách bi thương rồi phun hương liệu lên trên người, Lưu Cẩn uất ức nghĩ: Đám ngoại thần khinh thường ta, chán ghét ta từ xương tủy, làm sao ta không biết chứ? Ta cũng căm hận bản thân mình không trọn vẹn không đầy đủ, âm không ra âm, dương cũng không ra dương.
Những thứ khác không cần nói, chỉ nói tới mỗi lần phun hương liệu lên người đều mơ hồ khiến người ta cảm thấy ảo não, nhưng không làm vậy thì làm sao che giấu mùi nước tiểu khai ngấy trên người đây? Bọn họ hiểu nỗi khổ của ta sao? Mười người chết đi thì có tám chín người là bị thương đường tiết niệu, không thể khống chế nổi chuyện cả ngày cứ li ti rỉ rả.
Bọn họ gọi ta là gì chứ? Kẻ hôi thối? Kẻ hôi thối. Không sai chút nào! Ta là kẻ hôi thối! Mẹ nó, khinh thường ta ư. Các ngươi có thể cưỡi trên người nữ nhân, ta có thể cưỡi trên người các ngươi, ai cũng xem thường ta, nhưng ai dám không quỳ trước mặt ta một cách quy củ chứ? Ta ra lệnh một tiếng thì văn võ cả triều phải quỳ mãi không thể đứng dậy được, y quan trong thiên hạ đều phải thần phục dưới chân ta.
Hừ hừ, thượng triều gặp Hoàng đế, quỳ xong cũng đứng dậy. Ta có thể bảo bọn họ thừa lệnh vua quỳ đến ngất đi ở ngoài điện! Xem thường ta? Không đầu nhập vào ta? Ta còn xem thường các ngươi đó. Phía dưới hơn ta một đoạn, nhưng sống lưng lại kém ta một mảnh lớn đó. Ta chỉ quỳ Hoàng thượng, các ngươi lại phải quỳ trước tên hoạn quan mà các ngươi xem thường là ta đây! Ta dựa vào cái gì chứ? Dựa vào ta có quyền, ta có thể giống nam nhân hơn cả các ngươi!
Lưu Cẩn cất áo khoác xong rồi bật ra tiếng cười gian dọa người. Quyền lực! Bây giờ đại quyền đều nằm trong tay ta, Dương Lăng đã xong đời, không ai có thể uy hiếp được ta. Ta phải nắm chặt quyền lực, vì nếu có một ngày mất đi đại quyền, ta cũng sẽ không được tốt số như Dương Lăng, không biết sẽ có bao nhiêu tên khốn kiếp lập tức trở mặt, nhào lên cắn xé ta như ong vỡ tổ vậy.
Quyền lực à, ta phải ngày càng nắm chặt lấy, có nằm mơ cũng phải mở một con mắt, ai dám đoạt quyền của ta, ta sẽ lấy mạng của hắn ta. Nhưng hoàng quyền thiên hạ cũng không phải thật sự nằm trong tay ta, ta là Tiểu Thái tổ sao? Ta sao so được với hồng đồ đại lược chân chính của Thái tổ chứ, chế độ chặt chẽ mà ông ta định ra căn bản không có khả năng khiến cho hoàng quyền chân chính trong tay Hoàng đế rơi vào trong tay một hoạn quan như ta.
Nội thị triều Hán cầm quyền thật sự, Hoàng thượng cũng bị chúng khống chế, nhưng thái giám Đại Minh thì không sánh bằng họ được. Chỉ cần Chính Đức Hoàng đế trở mặt, thì quyền lực của ta chớp mắt sẽ thành số không. Hiện tại đang nắm đại quyền trong tay, có rất nhiều việc cần phải làm, nếu ta không làm tốt những chuyên này, thì phải giao cho người khác làm, vậy thì quyền lực mà ta vất vả cực khổ đoạt được sẽ bị phân tán từng chút một.
Nếu không muốn buông bỏ quyền lực, thì ta phải tự mình làm cho tốt đại sự trong thiên hạ, không để người ta đến làm phiền Hoàng thượng, như vậy mới được. Nhân tài ơi! Nhân tài đáng chết ơi! Vì sao không theo ta làm việc, mà còn luôn đối nghịch với ta chứ?
Lưu Cẩn càng nghĩ càng giận, ông ta cất bình phun đi, đang muốn gọi người múc nước rửa tay thì một tên tiểu tư chạy vào nói: - Công công, bên ngoài có một người tự xưng là Thanh Thành cuồng sĩ Lư Sĩ Kiệt đến, nói muốn bái kiến công công.
Lư Sĩ Kiệt? Ai vậy?... À, ta biết Thanh Thành cuồng sĩ này. Khi đại ca đến thăm cũng có nhắc đến, đó là đồng hương Thiểm Tây của ta, tài tử nổi danh nha. Lưu Cẩn mừng rỡ, nghe nói vị tài tử này mắt cao hơn đầu, không được mấy người có thể khiến y để mắt tới. Bố Chính sứ Thiểm Tây mời y uống rượu, nghe nói y còn lên mặt không đi nữa là. Tài tử như vậy lại đến bái phỏng ta?
Lưu Cẩn vội chỉnh lại mũ, buộc lại đai lưng, luôn miêng nói: - Mời mời mời, mau mau cho mời. Tên tiểu tư kia khó xử nói: - Công công, người nàyngười này tự mình đến nhà, nhưng lỗ mũi lại hếch lên trời, cho đến giờ tiểu nhân còn chưa nhìn ra dáng vẻ của y nữa. Người này thật cuồng vọng mà, chỉ mặt gọi tên nói muốn ngài đích thân ra cửa đón. Nếu khôngnếu khôngy lập tức đi ngay. Ngài xem, tiểu nhân có cần tìm vài gia nhân vác gậy đến đánh tên cuồng vọng này một trận không?
- Phóng rắm chó ngươi!
Lưu Cẩn bước lên mở rộng bàn tay đánh cho tên tiểu tư kia ngã lăn trên đất, một bên mặt sưng phù lên.
- Cút sang một bên. Ta tự mình ra đón. Lưu Cẩn không cảm thấy hạ thấp giá trị của mình gì cả, chức quan của ông ta lớn hơn Lư Sĩ Kiệt biết bao nhiêu lần, nhưng tên tài tử áo vải này dù có quyền cũng mời không được y, tự y đến nhà mình thì thể diện của mình phải lớn thế nào chứ?
Lưu Cẩn vội vàng ra cửa nghênh đón, thầm nghĩ: - Vị tài tử này chắc không đến đầu nhập ta chứ? Không thể, không thể. Kỳ sĩ sơn dã như vậy nếu muốn làm quan thì đã làm từ lâu rồi, còn đến đầu nhập ta sao? Có lẽ muốn về quê mà không có lộ phí. Ừ ừ, đây là danh nhân tài tử ở quê nhà ta, chắc chắn y đến tìm ta rồi, vậy cũng đã nể mặt ta lắm rồi, ta phải chuẩn bị một số lộ phí lớn cho y mới được.
Thái giám Lưu Cẩn thế lực như mặt trời ban trưa, kiêu ngạo tự cao mừng rỡ nghênh đón Lư Sĩ Kiệt vào sảnh, luôn miệng bảo người dâng trà. Lư Sĩ Kiệt có lẽ đã hếch cằm lâu lắm rồi, nên có hơi mỏi cổ, lúc này mới ngạo nghễ cúi đầu, tỏ vẻ khinh thường đánh giá đại sảnh, thật sự là tính tình khiến người ta ghét mà.
- Lư công tử đến Kinh khi nào vậy, sao không thông báo với ta một tiếng? Ngài là danh nhân tài tử của Thiểm Tây chúng ta, ta có có ý muốn kết giao từ lâu, nếu biết Lư công tử vào kinh, nhất định sẽ đến nghênh đón. Ừmhôm nay Lư công tử đến phủ ta là?
Thanh Thành cuồng sĩ Lư Sĩ Kiệt nghiêng mặt, không chút khách khí gì với Đại thái giám đứng đầu đám nội thị mà văn võ toàn triều kính sợ vạn phần. Chẳng phải Dương Thận đã nói rồi sai, phát dương bản sắc, càng kiêu càng tốt, huống hồtrong lòng y đích thực xem thường Lưu Cẩn.
Lư Sĩ Kiệt hỏi thẳng vấn đề: - Tại hạ nghe nói, năm đó Cao Lực Sĩ nắm quyền quần thần, thần tử trong ngoài đều vô cùng kính sợ, nhân vật hiểu hách như vậy còn biết co biết dãn, cởi giày cho Lý Thái Bạch, không biết Lưu công công có thể làm vậy không?
Y nói rồi đặt mông ngồi trên ghế, nheo mắt nhìn Lưu Cẩn, cái cổ vừa mới được nghỉ ngơi lại theo thói quen mà hếch lên trên, còn khí phái hơn cả Hoàng thượng, người hầu hai bên nhìn thấy mà hận đến mức muốn xông lên tát cho một cái.
Lưu Cẩn cũng không phải lơ mơ, ông ta đọc không ít sách, Lư đại tài tử người ta nói mấy câu này cũng không tính là quá thâm sâu, có thể nghe hiểu được.
Lưu Cẩn lập tức nói: - Chuyện này nào có khó gì? Thanh Thành cuồng sĩ chính là Lý Thái Bạch, Lưu Cẩn ta sẽ là Cao Lực Sĩ, công tử hãy ngồi đó, Lưu Cẩn sẽ đến cởi giày cho ngài.