- Ha ha ha Chu Hậu Chiếu tay cầm tin thắng trận cười vang.
- Xuỵt, khẽ thôi, đánh thức Đại Nhân rồi kìa. Đường Nhất Tiên quay người lại lườm y một cái có chút không vừa lòng.
- Xuỵt? Ồ ồ! Hoàng thượng Chính Đức thu lại nụ cười, rón ra rón rén bước tới gần thấy bé con đang nằm trong nôi. Hai bàn tay non nớt ôm lấy đầu, vẫn ngủ rất ngon lành, liền gật đầu hài lòng nói: - Ừ ừ, bỏ tay ra thì tốt hơn, trẫm cứ thấy Ấu Nương buộc thẳng hai tay con lại khi ngủ lại khó chịu khắp người. Con thế này có phải tốt biết bao không, đúng là nể mặt trẫm thật đấy, ha ha, trẫm cười như thế mà cũng không tỉnh.
- Đúng rồi, chuyện gì mà vui thế? Chẳng phải loạn dân Thanh Châu Sơn Đông gây rối sao, đã dẹp xong rồi à? Đường Nhất Tiên dùng ngón tay nghịch bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Hầu gia nhà họ Dương. Dù đang trong giấc mộng, nhưng Tiểu Hầu gia cũng rất tự nhiên cầm lấy ngón tay nàng.
Đường Nhât Tiên bị nó nắm chặt cũng không dám động đậy, đầu không ngoảnh lại nói.
- Chăc la chưa, Dương khanh không ở đây chuyện này trẫm giao cho Lưu Cân. Ngoài Dương khanh ra cũng chỉ có khanh ây la trẫm có thể tin tưởng được.
- Hoàng thượng, Người là chủ thiên hạ, những chuyện nhỏ người cũng nên bớt quan tâm một chút.
- Nhất Tiên, trẫm thấy Dương khanh nói đúng. Chính vì là chủ thiên hạ trẫm mới không thể tự làm việc, nếu không chắc trẫm mệt mà chết mất. Thiên hạ cũng không cai trị tốt, bách tính không hiêu, trẫm cần biết nhìn người, biết dùng người thì mới có thể làm một anh quân minh chủ.
Nàng xem trẫm giao hết việc cho Dương Khanh, từ bắc vào nam, sáu phương tám hướng. Trẫm mới kế vị được một năm, công lao quân sự hiển hách như thế này có mấy vị Hoàng đế bì được? Nội chính do Lưu Cẩn quyết, hắn làm cũng rất tốt. Thời gian này đánh trận liên miên, ngân khố trống rỗng Hộ bộ chỉ biết kêu nghèo, cũng là khanh ây thay trẫm giải quyết, đa nghĩ rất nhiều diệu kế mới giải quyết xong việc lớn. Trẫm có cánh tay phải tay trái như thế mới nhẹ người được một chút.
Đường Nhât Tiên định nói nhưng lại thôi, nói thầm: - Người đúng là ham chơi, cho người nắm triều đình lo chính sự mà chả để tâm gì cả, lại còn tìm lắm lý do!
Đường Nhât Tiên thỉnh thoảng cũng có nghe đến chuyện Lưu Cân lộng hành vô pháp. Không phải nàng không muốn khuyên can, nhưng cho du thần tử trung gian hiền ác, nữ nhân nhúng tay vao chuyện triều chính là đại kỵ. Hơn nữa Dương Lăng với Lưu Cân quyền lực ngang hang, dù có nói thẳng hay khuyên can nhẹ nhàng, để Chính Đức chế ước phân quyền đối với Lưu Cân, thì e rằng cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng tới Dương Lăng. Đường Nhât Tiên chỉ đành giữ trong lòng.
Chinh Đức trơ mặt bước đến nắm lấy tay kia của nàng nói: - Nàng đồng ý gả cho trẫm sớm hơn, thì chẳng phải trẫm sẽ yên tâm sao? Mỗi sáng lên triều làm xong công việc sẽ quay về với nàng, cùng nhau đánh đàn thổi tiêu, ngâm thơ vẽ tranh, cùng nhau cố gắng có một đứa con
Đường Nhât Tiên vốn nghe rất ngọt lòng, nhưng nghe đến cầu cuối thì mặt đỏ tưng bừng, vội rút tạy lại vỗ nhẹ lên vai y.
Căn phòng bỗng yên lặng trong chốc lát, Đường Nhât Tiên nhẹ nhàng vuốt má đứa bé, dưới ánh nhìn của Chinh Đức lòng càng thêm xôn xao. Nàng nhìn tấu chương trong tay Chinh Đức, nói lảng sang chủ đề khác: - Ngươi còn chưa nói rốt cục có chuyện gì mà vui đến vậy?
- Ồ! Là chuyện Tự Châu Tứ Xuyên, phản loạn đã được dẹp! Xem ra trẫm lại phải tế miếu cáo tổ tông rồi. Thủ cấp của ba cường đạo đã được đưa đến kinh thanh. Công tích vĩ đại các tiên hoàng Đại Minh chưa hoàn thành cuối cùng cũng hoàn thành trong tay trẫm, nàng nói trẫm có vui không?
- Hả! Vậy chắc Dương đại nhân phải hồi kinh rồi? Đường Nhât Tiên đột nhiên bất ngờ nói lớn, rồi lại vội vàng đẩy nôi: - Con yêu, ngủ ngoan nhé, không phải dì gọi con đâu, là gọi ba con thôi
Nàng nói đến đây liền phì cười, rồi lườm Chinh Đức một cái sẵng giọng: - Chàng đặt cái tên này là gì, đến giờ thiếp vẫn thấy không tự nhiên.
- Có gì mà không tự nhiên chứ. Chinh Đức dương dương tự đắc đứng dậy nói: - Con nuôi của ta gặp người cao hơn nó một bậc, dù y có là vương hậu công khanh thì đều phải cam tâm tình nguyện gọi nó là đại nhân, hì hì, phải không nào Đại Nhân? Đưa bé đã tỉnh, mở to đôi mắt trong suốt tận hưởng sự vuốt ve nhẹ nhàng của Đường Nhất Tiên. Chinh Đức hớn ha hớn hở bước tới gần, bỗng nhiên đứa trẻ khóc oà lên.
- Oa oa oa, không được rồi nàng mau đi tìm mẹ nó đi, Trẫm sẽ dỗ nó, mau lên! Nhìn thấy thế Chinh Đức tay chân luốn cuống nói.
Đường Nhât Tiên vưa buồn cười vừa tức giận đánh y một cái, rồi vội vàng đứng dậy chạy đi.
Chinh Đức đang học bọc tã. Bế trẻ con không phải chuyện chơi, y cẩn thận ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư dỗ dành: - Dương Đại Nhân ngoan, Dương Đại Nhân là ngoan nhất, con nể mặt trẫm đừng khóc nữa có được không?
Dương Đai Nhân chẳng thèm nể mặt, không những thế còn gào to hơn.
Đường Nhât Tiên chạy ra sân vừa may gặp Cao Văn Tâm, thấy bộ dạng hớt hải của cô Cao Văn Tâm cười hỏi: - Nhất Tiên, chạy nhanh thế làm gì?
Đường Nhât Tiên cười thở gấp nói: - Tôi đi tìm Ấu Nương tỷ, Đai Nhân tỉnh rồi đang khóc kia kìa, hình như là đói sữa.
- Ah
- A! Đúng rồi, đại thắng Tứ Xuyên diệt Phỉ, Dương đai nhân sắp về kinh thành rồi.
Đường Nhât Tiên vừa chạy vừa nói, vội vàng nói xong thông tin này liền rẽ qua khúc hành lang rôi biến mất.
Cao Văn Tâm bị thông tin này lam chân đông, đôi chân hạnh phúc rung lên.
- Chàng sắp về? Cao Văn Tâm vẫn luôn đếm ngón tay qua ngày tháng, càng gần tháng mười lòng nàng càng lo lắng. Mấy tháng không gặp rồi, thế nhưng trong những giấc mơ gần đây lại tràn ngập hình bóng chàng. Chàng ôm chặt lấy eo nàng trên con thuyền nhỏ dập dềnh trên những ngọn sóng xanh biếc, một nụ hôn say đắm ơ nơi trơi xanh nươc biêc liên thanh môt dai.
Hơn nữa luc nàng nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Ấu Nương khi ôm đứa con mà chính tay nàng đỡ đẻ, lòng nàng liên mê mẩn. Niềm hành phúc làm mẹ làm vợ, có người thương có người yêu nàng đều chưa từng được trải qua. Dương đai nhân vô tâm kia chỉ để lại một câu là đi đến phía nam, mấy tháng ròng cả một mảnh thư cũng không viết cho nàng. Nghe người ta nói ở phương nam chang không chỉ ngày đêm dẫn theo Đại Lâu Nhi, mà còn có một tiểu mỹ nhân của Phật Lang Cơ quốc.
Ôi! Vạn kiểu phong tình của Khởi Vận tỷ ta học không nổi, nhưng chẳng nhẽ lại không bằng cả một người con gái nước khác sao? Người phương tây cũng không phai ta chưa từng gặp, Na Na, Liễu Liễu cũng hay đến nhàBọn họ mũi cao, mắt sâu và xanh, nhìn cũng được. Nếu như ngủ trên gối nửa đêm mở mắt chăng phải dọa chết người sao?
Cao Văn Tâm đang nghĩ đau xót thì nghe thấy một tiếng kêu rên của Chính Đức Hoàng Đế: - Người đâu, Dương Đai Nhân lại tè dầm lên người ta rồi!
Dương Lăng cũng đang nhơ nha, nhơ đến thê thiếp xinh đẹp của hắn, còn cả Song Nhi nữ nữa.
Hành trình Tứ Xuyên hưu kinh vô hiểm, đã tìm ra bí mật của Kim Chuyên, việc tạo phản không liên quan đến Thục vương. Ban thân ở Ba Thục cũng không có gì nguy hiểm, ở đấy hai ngày la đa khởi giá về kinh