- Thành đại nhân, hành quân xuất binh không phải trò đùa. Dựa vào bốc thăm để quyết định khụ khụ có phải có chút
Thành Khởi Vận cười nói:
- Nếu hành quân đánh trận không phải trò đùa, một người phụ nữ, lại không phải tướng lĩnh trong quân như ta, sao có thể đưa ra chủ ý được?
Hà Bính Văn nghẹn lời, đành cười khổ nói:
- Thành đại nhân trách ta lâm chuyện thoái thác sao? Nếu nói về tác chiến, bất luận là thủy bộ, điều binh khiển tướng có chỗ giống nhau, chiến pháp cụ thể lại có thủy sư tướng tá, bổn quan có suy nghĩ gì cơ chứ?
- Thật sự là Dương đại nhân thường nói chiến tranh không phải đánh vì chiến tranh, không thể thỏa mãn cái sảng khoái nhất thời. Nhưng Hà mỗ thạo đánh trận, nói về triều chính thì là kẻ tay ngang rồi, cho nên cuộc chiến này nên đánh hay không, lúc nào thì đánh, đánh đến mức độ này, ta không quyết định được. Thành đại nhân trước giờ vẫn đi theo bên cạnh Tổng đốc đại nhân, khá là hiểu rõ tâm tư của đại nhân, cho nên bản quan mới thành tâm thỉnh giáo.
Thành Khởi Vận mỉm cười nói:
- Sớm nói như thế không phải xong rồi sao. Vậy thì hôm nay ta sẽ tạm thời làm Tham tán của Hà đại nhân, giúp ngài đưa ra chủ ý. Từ tình hình A Đức Ny nói mà thấy, Frank mà chúng ta gọi không phải là một quốc gia, là hai. Hiện tại Lã Tống Frank, Malacca Frank, Áo Môn Frank có phải là đều đến từ một quốc gia hay không, quan hệ với nhau như thế nào, chúng ta đều không biết.
- Thứ hai, hải tặc phương Tây có ý ủng hộ triều đình, thậm chí kỳ thực một vài đội quân chính quy đang mua bán với hải tặc, cho nên rốt cuộc hải tặc Malacca có thân phận gì, chúng ta cũng không biết.
- Vì vậy, tận diệt đám thương nhân buôn lậu này, "hải tặc" Malacca sẽ có phản ứng như thế nào, có phá hư cục diện căng thẳng tạm thời này hay không, chúng ta cũng không tài nào đoán được. Suy cho cùng trong trận chiến có giết địch nhiều đi chăng nữa, cũng sẽ không trở thành lý do để quốc gia kết thù oán. Nhưng vì tên buôn lậu ám sát một gã tham quan, thì giết sạch toàn bộ hơn ngàn nam phụ lão ấu, thì không có được một chữ lý nào.
Thành Khởi Vận liếc mắt nhìn Hà Tổng binh một cái, thấy y nghe đến nhập thần, liền tiếp tục nói:
- Nhưng về phương diện khác, người Frank chiếm cứ Malacca, không có vũ lực uy hiếp tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng lên đâu, cho nên đánh một trận với bọn chúng là chuyện đã định. Chúng mở mang tầm mắt, nhìn thấy thực lực của thủy sư Đại Minh, mới bằng lòng buông bỏ ý niệm cưỡng đoạt trong đầu, về sau ngoan ngoãn làm ăn cùng Đại Minh. Nói về điểm này, không cần quá khách khí với bọn chúng.
- Tuy nhiên, hiện tại dẫu sao bọn chúng cũng là bá chủ trên biển, tuyến đường biển từ tây sang đông, bọn chúng đã nhanh chân đến trước, nắm giữ trong tay. Đại Minh muốn phát triển hải vận thì không thể không nhìn vào sự tồn tại của bọn chúng một cách nghiêm túc. Hai nước cách xa nhau ngàn dặm, nếu thật sự trở mặt với nhau, vì chiến tuyến quá dài, đường sá xa xôi, ai cũng không có năng lực làm tổn hại đến gốc rễ của đối phương. Chiến sự liên miên tổn hao tài lực, nói không chừng lại giúp quốc gia khác đục nước béo cò, vậy thì tự làm khổ mình để làm chi?
- Cho nên
Thành Khởi Vận bưng trà lên, mỉm cười nói:
- Cho nên cuộc chiến này phải đánh cho có học thức một chút, phải đánh cho chúng đau, đánh cho chúng sợ, lại không thể kết mới thù hận không giải dược.
Hà Bính Văn nghe xong thoáng suy tư, sau một hồi trầm ngâm liền nói:
- Theo ý của Thành đại nhân, cuộc chiến này vẫn phải đánh, chỉ có điều phải sát hại nhân mạng ít đến mức có thể, cũng chính là lưu lại đường sống sau này.
Thành Khởi Vận vui vẻ nói:
- Đúng vậy!
A Đức Ny nghe nói trên đảo đó quá nửa là phụ nữ và trẻ con nước Frank, không khỏi động lòng trắc ẩn, thừa dịp nói:
- Nếu muốn không đánh mà khuất phục được người ắt khó khăn, nhưng nếu muốn giảm bớt thương vong đến mức có thể thì lại không khó. Bọn họ hoảng sợ bỏ chạy, hỏa pháo trên thuyền không nhiều, hơn nữa lại có nhiều phụ nữ trẻ con, chiến lực khó mà bảo đảm.
- Nếu như trong lúc tác chiến chúng ta dẫn dụ chiến thuyền của bọn chúng rời khỏi, mặt khác lại thừa dịp đảo trong không dẫn binh chiếm lĩnh đảo Ngô Châu, cắt đứt đường lui của chiến thuyền, đồng thời bắt phụ nữ trẻ con trên đảo làm con tin, lại tuyên bố một khi đầu hàng triều đình thì sẽ xử nhẹ, khiến bọn chúng không còn giữ lấy quyết tâm ngọc nát đá tan nữa.
Hà Tổng binh hai mắt sáng ngời, cười nói:
- Hay lắm, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương. Bắt lấy con tin, ném chuột sợ vỡ đồ, cuối cùng lại thực hiện kế sách công tâm. Kế này của A Đức Ny cô nương rất hay.
A Đức Ny có hơi thiếu tự tin, cười cười. Kế sách này không phải là nàng nghĩ ra được. Khi hạm đội của Gamma tấn công bộ lạc thổ dân, vì binh lực của hạm đội có hạn, nên thường sử dụng chiêu này.
Bọn họ cậy vào hỏa khí lợi hại, dùng một đội dẫn dụ chiến sỹ thổ dân rời khỏi, sau đó một đội khác ẩn nấp liền nhân cơ hội đánh vào bộ lạc của bọn họ, bắt phụ nữ trẻ con rồi uy hiếp bọn họ đầu hàng.
Chỉ có điều kết quả khi thổ dân bị ép đầu hàng, thường là những thanh niên có sức chiến đấu bị tàn sát không còn. "Xử lý nhẹ nhàng" cho đến giờ đều là một câu nói suông. Nếu như binh lực của bọn họ không đủ để khống chế toàn bộ bộ lạc, thì tàn sát trở thành thủ đoạn tất yếu.
Thành Khởi Vận lại nói:
- Vừa rồi thấy mấy vị Tướng quân diễn tập chiến thuyền ở bên ngoài, đang đề cập đến chiến pháp lấy thuyền nhỏ đánh thuyền lớn, lấy nhiều thuyền đánh ít thuyền. Đám người Frank này chiến lực có hạn, chúng ta lại lấy bức ép làm chủ, không nên giết hại nhiều nhân mạng, vừa hay để hạm đội đánh thử loại chiến pháp này.
Hà Bính Văn cười nói:
- Cô nói "Mai hoa trận năm cánh" của Bành Sa Ngư sao? Ồ
Y suy nghĩ một hồi, đôi chân mày nhướng lên, nói:
- Được, cứ thế mà làm! Người đâu, nổi trống tụ tướng!
- Tắc Lập Phất, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, chúng ta phải mạo hiệm trốn về phía Malacca, cho dù có thủy sư Đại Minh ngăn cản, nhưng chỉ cần chúng ta xông lên thì chúng ta sẽ an toàn. Bây giờ thì làm gì đây? Đứng ở đây ta cũng thấy được lục địa ở đối diện, triều đình Đại Minh nhất định sẽ phái quân đội tới.
Một nam tử tóc vàng không kiên nhẫn lắc đầu nói:
- Bì Lôi Tư, không cần phải oán giận nữa. Người của Malacca là một đám hải tặc, chúng ta chưa từng qua lại, có thể vẫn là mấy người Tây Ban Nha đấy.
Hỏa súng ngắn di động tới lui trên thắt lưng da bên hông y. Y bứt đứt một nắm cỏ, ủng da đạp trên đám cỏ xanh um tươi tốt trèo lên đến đỉnh núi, chống tay lên hông thở hổn hển mấy hơi, chửi rằng:
- Cho dù bọn họ là người Bồ Đào Nha, thì chẳng qua cũng chỉ là tổ hợp của một đám lưu manh, tội phạm, cường đạo mà thôi.
- Quan viên của Minh triều có lẽ sẽ chém rơi đầu chúng ta để nghiêm trị, nhưng rơi vào tay đám hải tặc này, bọn chúng sẽ dìm tất cả nam nhân chúng ta vào biển cả, sau đó cướp sạch tiền vàng của chúng ta, chơi với nữ nhân của chúng ta.
Y nhún nhún vai, nói:
- Bì Lôi Tư thân mến, nếu nói như vậy, ta tình nguyện rơi vào trong tay của người Minh triều, cũng không muốn bị hai lưỡi đao của đám hải tặc chém thành tám khúc, ném xuống biển cho cá ăn.
Y nói xong, liền đi đến ngồi trên một khối đá bên vách núi.
Dưới vách núi là mặt biển xanh thẳm, trong suốt như một khối mỹ ngọc. Những con sóng vỗ lên đá, trắng như hoa bách hợp tô điểm lên khối mỹ ngọc. Mỗi cơn sóng đều vẽ ra một đường màu trắng, giống như những hoa văn xinh đẹp.
Y chống hai khuỷu tay lên đầu gối, bực bội đặt tay lên trán. Gió biển thổi lên mái tóc của y, khiến nó rối loạn giống như tâm tình của y. Bì Lôi Tư là một người đàn ông tóc đỏ hơn bốn mươi tuổi. Y vỗ vỗ lên vai Tắc Lạp Phất trấn an, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
Chim hải âu bay liệng trên không trung, kêu lên một tiếng. Bì Lôi Tư khẽ lầm bầm:
- Lương thực chúng ta mang theo chỉ đủ ăn bảy ngày thôi. Tin tức quan viên Mã Khảo bị giết nhất định đã được trình báo lên chính phủ của bọn chúng. Ta không cho rằng bọn chúng sẽ ngồi yên không quan tâm, tóm lại vẫn phải nghĩ cách.
Mã Khảo mà y nói chính là Áo Môn. Lúc mới đến đây bọn họ lên đảo liền hỏi bách tính đang đi vào miếu Ma Tổ để dâng hương về tên nơi đây, bách tính tưởng lầm là hỏi tên miếu, liền trả lời là "Ma các". Những người Bồ không thạo ngôn ngữ liền cho rằng nơi này có tên là "Macan". Bây giờ tuy biết địa danh thật sự của nơi này, nhưng bọn họ đã quen gọi nó là Mã Khảo.
- Ta biết, bây giờ bỏ chạy đi Lã Tống an toàn hơn một chút, nhưng có thể dừng chân hay không còn khó mà nói. Ngoài ra tàu "Mỹ nhân ngư" bị pháo kích nghiêm trọng, phải dừng ở cảng để sửa chữa. Điều đáng tiếc nhất là chúng ta vẫn còn ba chiếc thuyền buôn vẫn chưa quay về, mà chúng ta phải vội vã chạy trốn khỏi Mã Khảo, chỉ sợ phải mất liên lạc với bọn họ rồi.
Tắc Lạp Phất kích động dứng dậy, mở hai bàn tay hô to:
- Ôi lạy Chúa, đó là ba chiếc thuyền hàng ta vừa bỏ tiền đóng nên đấy. Bọn họ không nhận đượct in tức, lúc trở về Mã Khảo sẽ bị quân Minh đoạt lấy. Chết tiệt, thuyền của ta, thuyền của ta. Thuyền ơi!!!
Một câu "Thuyền ơi" sau cùng của y âm điệu đột nhiên cất cao lên, nghe giống như quỷ kêu, khiến cho Bì Lôi Tư hoảng sợ, vội vàng nói:
- Tắc Lạp Phất, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Người Trung Quốc nói: "Rừng xanh còn đó, không sợ không có củi đốt". Chỉ cần chúng ta vững gót chân ở Lã Tống lần nữa, thì chẳng phải là muốn đóng bao nhiêu chiếc thuyền thì có bấy nhiêu sao.
Tắc Lạp Phất trông như gặp quỷ, chỉ về mặt biển, mắt nhìn thẳng, tiếp tục hô lên:
- Thuyền, nhiều thuyền quá! Ôi lạy Chúa, là chiến hạm của quân Minh!
Bì Lôi Tư ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, trên mặt biển quả nhiên có mấy chục chiếc chiến thuyền đang trùng trùng điệp điệp đi về phía này, buồm giương cao, theo gió vượt sóng. Bì Lôi Tư không khỏi biến sắc, cũng kêu to lên:
- Lạy Chúa, thật là nhiều thuyền! Mau mau, lập tức chạy trốn!
Tắc Lạp Phất nhìn chăm chú, nheo mắt nói:
- Tất cả đều là thuyền nhỏ, không có chiến hạm cỡ lớn, luận về tốc độ chúng ta không chạy bằng nó, nhưng với hỏa lực của chúng ta có thể tiêu diệt sạch bọn chúng. Đến đây đi, lập tức xuống núi để chiến hạm xuất cảng, bị chặn ở trong vịnh thì sẽ xong đời đấy. Đánh chìm bọn chúng, trước khi bọn chúng phái hạm đội cỡ lớn ra, chúng ta còn có thể có đủ thời gian để sửa chữa "Mỹ nhân ngư", sau đó trốn về phía Lã Tống. Đi mau, Bì Lôi Tư!
Nguy cơ đến trước mặt, hai tên thương nhân đi buôn lậu đã bị kích phát ra bản tính. Bọn họ vội vàng xuống núi chiêu tập chiến thuyền rời bến nghênh chiến. Lúc bọn họ nhổ neo giương buồm, chậm rãi rời khỏi vịnh, thì phía sau chiến thuyền quân Minh đã xuất hiện sa thuyền đáy bằng với số lượng tương tự, nửa đường chuyển hướng, lợi dụng đặc điểm thuyền thích hợp đi trong vùng nước cạn và đá ngầm, áp sát bờ biển chỗ có nhiều đá ngầm của đỏ Ngô Châu, mà người Bồ từ trong vịnh xông ra căn bản không phát hiện ra một đám kẻ thù khác.
Đám người Bồ này có năm chiếc chiến hạm, nhưng trong lúc trốn chạy, chiếc "Mỹ nhân ngư" đã bị hư hại nghiêm trọng, đang dừng trên bờ sửa chữa, chỉ còn lại bốn chiếc chiến hạm, ngoài ra còn có hai chiếc thuyền buôn có trang bị bốn khẩu pháo. Dựa vào thuyền tốt pháo mạnh, bọn họ dùng đội hình cánh nhạn khí thế hùng hổ tiếp đón hạm đội quân Minh.
Nước biển xanh thẳm cuồn cuộn chảy, thuyền con của quân Minh phía đối diện tuy rất nhiều, nhưng rõ ràng đều là những chiến thuyền cỡ nhỏ. Căn cứ theo hiểu biết của bọn họ, chiến thuyền như thế mỗi chiếc chỉ trang bị hai khẩu hỏa pháo. Hỏa lực như thế hiển nhiên là bọn họ không để vào mắt, cho nên chiếc "Vua Hải Tặc" đảm đương tiên phong căn bản không chờ đợi chiến hạm hai bên cánh phối hợp, liền tăng tốc xông về phía hạm đội Đại Minh, muốn xông pha đi đầu đánh chìm mấy chiếc chiến hạm quân Minh, dùng khí thế để đánh tan chiến hạm quân Minh.
Bành Sa Ngư tóc trắng xóa vịn mạn thuyền đứng ở đầu thuyền. Hàn Vũ và một tên tướng lĩnh thủy sư khác đứng ở bên cạnh bánh lái. Trận chiến này là lần đầu lấy nhiều thuyền hỏa lực yếu đối kháng với chiến hạm địch có hỏa lực dày đặc nhưng số lượng ít hơn, thuộc dạng kỹ thuật chiến. Vì để đề phòng vạn nhất, tướng lĩnh thủy sư nửa đường xuất gia giống như Hàn Vũ càng có thái độ học tập và quan sát, mà quyền lực chỉ huy chính thức thì giao cho lão tướng có kinh nghiệm hải chiến thành thạo.
Bành Sa Ngư híp đôi mắt già nua chăm chú quan sát động tĩnh của chiến hạm địch. Ở chính giữa chiếc chiến hạm cỡ lớn kia đã thoái khỏi đội hình cánh nhạn, đột nhiên liều lĩnh xông lên mà không có hai cánh thuyền yểm hộ, lập tức thu hút sự chú ý của lão.
Buồm chính của chiến hạm địch rào rào hạ xuống, Bành Sa Ngư thấy thế lập tức hạ lệnh:
- Chiến hạm địch sắp tiến công rồi, các hạm tách ra, chia ra bao vây!
Thân hình khổng lồ của chiến hạm địch tiến lên với tốc độ chậm, thân thuyền bắt đầu nghiêng nghiên, hàng pháo dày đặc bên mạn thuyền đã lộ ra khẩu pháo thứ nhất. Nhưng Bành Sa Ngư kinh nghiệm phong phú đã sớm hạ mệnh lệnh phân tán trước khi đối phương buông buồm chính. Lúc này sự linh hoạt cơ động của thuyền nhỏ hoàn toàn phát huy tác dụng.
Chiến hạm "Vua Hải Tặc" thân hình to lớn đang chầm chậm di chuyển đến trận vị công kích mới ngạc nhiên phát hiện, chiến thuyền của quân Minh với đội hình răng cưa so le ở đối diện đã phân thành hai nhánh trái phải, một khoảng ở giữa hoàn toàn để cho bọn họ. Thân thuyền của chiếc "Vua Hải Tặc" đã vào thế nằm ngang chờ chiến đấu nhất định phải điểu chỉnh vị trí chiến đấu một lần nữa.
Nhưng nhân cơ hội này, bốn chiếc chiến hạm cỡ nhỏ của quân Minh giống như phát điên, từ phía đầu và đuôi của chiến hạm nhanh chóng áp sát nó. Cùng lúc đó, chiến hạm quân Minh chia ra hai cánh lần nữa tản ra, hai đội thành bốn đội, bốn đội thành tám đội. Mỗi đội thuyền đều do bốn đến năm chiếc thuyền tạo thành, lợi dụng tấn công đột ngột và sự linh hoạt của thân thuyền, một mặt tránh khỏi hỏa pháo bên mạn thuyền của thuyền Bồ, một mặt ra sức tiếp cận bọn họ.
"Ầm ầm ầm", ngay sau đó chiến hạm người Bồ khai hỏa trước, hỏa pháo làm bùng lên từng cột nước trên biển, nhưng vì chiến hạm quân Minh tránh né, đồng thời chiến thuyền tiên phong đã len lỏi vào trong trận doanh của quân Bồ, khiến cho hỏa pháo của bọn họ không tài nào bắn mà không cố kỵ, đã mức độ nguy hại không cao.
"Uỳnh" một tiếng, một chiếc khoái thuyền của quân Minh đã áp sát chiếc "Vua Hải Tặc". Thân hình khổng lồ của "Vua Hải Tặc" lay động một cái. Đám thủy thủ cầm lấy rìu chiến và hỏa súng xông về phía mạn thuyền, ghé vào mạn thuyền bắn và dùng vũ khí ném về phía thuyền nhỏ.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, quân Minh đội mũ giáp, giơ khiên mây căn bản không có ý đồ lên thuyền, không có móc câu, không ném móc câu lên mạn thuyền, chỉ nghe một tráng tiếng "Binh binh boong boong". Sau đó quân Minh liền giống như mấy tên nhát gan bỏ chiến thuyền nhảy xuống nước liều mạng bơi ra xa.
Trên thuyền không biết có chứa cái gì, mà trong nháy mắt ngọn lửa lan ra, hơn nữa những chiếc thuyền lửa kia giống như giòi trong xuông bám chặt lấy "Vua Hải Tặc". Thuyền đi nó cũng đi, lửa cũng cháy không ngừng. Thủy thủ tinh mắt phát hiện quân Mih dùng "Quá thuyền đinh thương" dùng mười mấy sợi xích sắt đóng chặt vào ván thuyền của "Vua Hải Tặc", thế là đám thủy thủ đành phải chửi rủa rồi bỏ đao thương xuống lấy đồ đạc bơm nước dập lửa.
Nhưng lúc này mấy chiếc chiến hạm khác của quân Minh đã đến gần, bọn họ sử dụng lượng lớn hỏa khí có khả năng thiêu đốt như hỏa tiễn, ống phun lửa, hỏa cầu, bom củ ấu, bom khói, hộp xả khói Tuy rằng không tạo nên thương tổn quá lớn đối với chiến hạm người Bồ, nhưng cũng làm đến mức khói bay mù mịt, khiến đám thủy thủ đối phó không xuể. Vì thuyền cách rất gần, nên tuy trên thuyền quân Minh chỉ có hai khẩu hỏa pháo, nhưng vây thành vòng tròn mà đánh, lại thêm chiến hạm người Bồ to lớn, mục tiêu rõ ràng, cho nên mức độ hư hại không thể khinh thường.
Một chiếc thuyền buôn võ trang bị chiến hạm quân Minh móc lấy, đại pháo trên thuyền đã mất đi tác dụng. Bốn chiếc thuyền đã dùng dây thừng móc vào thuyền buôn, bắt đầu có binh sỹ từ trên thuyền leo sang, một chiếc thuyền khác dùng hỏa súng và cung tiễn áp chế hỏa lực trên thuyển để yểm hộ.
- Nguy rồi! Đánh như vậy quả thật là kiến ăn voi, ưu thế hỏa lực của chúng ta căn bản không phát huy được!
Tắc Lạp Phất nhất thời sơ suất giật mình nhận ra mình mắc mưu, lập tức truyền lệnh cho tất cả chiến hạm rời khỏi trận chiến, thoát khỏi vòng vây của quân Minh, để triển khai trận hình đối chiến lần nữa, dùng viễn chiến và đại pháo để tấn công.
Chiến hạm của người Bồ miễng cưỡng phá vây, nhưng một bên mạn thuyền của chiếc "Vua Hải Tặc" đã cháy ra một lỗ hổng lớn. Lúc này sóng biển không cao, nếu không gió khơi sóng lớn, xô nước vào trong khoang thuyền thì "Vua Hải Tặc" nhất định sẽ chìm. Một chiếc "Tắc Lạp Mẫu" khác cũng thu hút hỏa thuyền, trên đuôi thuyền cũng dày đặc khói theo sát bỏ chạy.
Ngoại trừ hỏa thuyền tự thiêu của quân Minh, có ba chiếc thuyền bị chiến hạm của bọn họ phá hủy. Nhìn về mặt thương vong của binh sỹ thì quân Minh nhiều hơn một chút, nhưng bốn chiếc chiến hạm của người Bồ thì có hai chiếc bị hư hại, đây là tổn thất bọn họ không chịu nổi.
Chiếc "Vua Hải Tặc" đã tập hợp chiến thuyền, lần nữa bố trí trận hình công kích trong hoảng sợ, bọn họ chỉ còn năm chiếc thuyền thôi. Sau khi thuyền buôn của người Bồ đánh lùi ba lượt công kích của quân Minh, cuối cùng đã bị quân Minh xông lên thuyền. Lúc Tắc Lạp Phất ra lệnh cho hạm đội thoát khỏi vòng vây của chiến hạm chiếc thuyền kia còn khựng lại nguyên chỗ cũ tranh giành quyền khống chế. Hiện tại xem ra có lẽ đã bị quân Minh hoàn toàn chiếm lĩnh rồi, vì nó cũng đã gia nhập trận chiến của quân Minh, bày ra đội hình công kích với mình.
Thuyền vận binh đã yên lặng áp sát từ một phía khác, rất nhiều bộ binh lội nước lên bờ. Vì đảo Ngô Châu quá lớn, nên người Bồ bên phía này căn bản không có sắp xếp thủ vệ. Thám báo được phái ra khảo sát địa hình, thăm dò tình hình địch lục soát gần ba dặm đường núi cũng không phát hiện tung tích khả nghi, dĩ nhiên là chạy về báo cáo.
Bành Tiểu Dạng cơ thể khẻo mạnh rắn chắc, vai vác quỷ đầu đại đao, nghiêm mặt quát tháo, ra lệnh cho bộ tốt xếp đội hình nghiêm túc. A Đức Ny tư thế hiên ngang cùng sóng vai đứng bên y. Nàng mặc một bộ ngư lân giáp màu bạc, trên đầu đội mũ trụ sáng choang, nhưng trong tay này không cầm kiếm, trên hông chỉ giắt hai thanh hỏa súng ngắn.
Khôi giáp của nàng kỳ thực đều không phải là chế tạo từ sắt, mà là khôi giáp chế tạo từ giấy, như thế nhẹ nhàng mà dễ đi. Vốn dĩ Hà Bính Văn và Thành Khởi Vận đều kiên quyết không cho phép nàng xuất chiến. Tầm quan trọng của nàng đối với Dương Lăng, trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng any kiền trì muốn đến. Lại nói muốn tìm một người tinh thông tiếng người Frank, lại có thể nhanh chóng có được sự tín nhiệm của phụ nữ trẻ con trên đảo, trấn an người của bọn họ, trừ A Đức Ny ra không còn ai khác có thể. Cuối cùng hai người đành phải đồng ý, âm thầm căn dặn Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng thật là tốt.
Lúc này Tống Tiểu Ái đang cười khanh khách ngồi bên cạnh nàng, buồn cười nhìn Ngũ Hán Siêu ôn khan ở bên kia. Nàng vừa đập đập sau lưng Ngũ Hán Siêu, vừa cười trách mắng:
- Bành đại nhân cũng đã nói thuyền biển này không có sống yên bể lặng như thuyền quan trong đất liền, bảo ngươi ngồi xuống còn bày đặt đứng dậy. Hi hi, Thiên Cân Trụy của Võ Đang cố định được chân của ngươi, nhưng không cố định được dạ dày của ngươi?
- Ọe ọe nha đầu chết tiệt kia ọe sao ngươi không việc gì vậy?
- Hì hì, ta cũng chưa từng ngồi thuyền đâu, nhưng lại không có việc gì, ta nào biết được.
Tống Tiểu Ái che miệng cười nói.
- Ngũ Tướng quân không sao chứ? Không thì cứ để Tướng quân ở lại nghỉ ngơi một hồi, chúng tôi dẫn quân tiến lên là được.
A Đức Ny thân thiết nói.
Ngũ Hán Siêu cười khổ đứng lên, lắc lắc đầu nói:
- Ta không sao, chuẩn bị xuất phát thôi, ta đi theo được.
Nói đùa chứ y nắm trọng trách bảo vệ A Đức Ny, sao có thể ở lại đây một mình. Khoan hẵng nói A Đức Ny là nhân vật cực kỳ quan trọng về phương diện cải tiến hỏa khí của quân Minh, riêng chỉ thân phận vị hôn thê của Tổng đốc đại nhân, y đã không thể khinh thường.
Quân Minh xuất phát, men theo bờ biển uốn lượn, cung tiễn thủ và hỏa súng thủ ở trước, đao thuẫn thủ ở phía sau, trong quân cũng không có bộ binh và trang bị hạng nặng.
Người Bồ hạ trại ở trên sườn núi bên phía đón mặt trời. Trong doanh trướng có sáu mươi cảnh vệ mang vũ khí, ngoài ra thủy thủ trên chiếc "Mỹ Nhân Ngư" đang khẩn trương sửa chữa, bọn họ cũng đều là binh sỹ tùy thời có thể tham chiến. Những người khác đều là thê tử, con cái và nô bộc của những người Bồ đi buôn lậu.
Bởi vì trên biển đang có trận chiến, nên mặc dù đứng ở đây không nhìn thấy chiến cục, nhưng tất cả gia quyến đều lo lắng đứng trên bờ nhìn về phía xa. Lúc quân Minh xuất hiện từ phía sau bọn họ, vẫn chưa có ai phát hiện, sau cùng vẫn là thủy thủ trên thuyền phát hiện ra quân Minh đang nhanh chóng đến gần, vội vàng hô to.
Những phụ nữ trẻ con hoảng hốt lo sợ gào thét chạy tán loạn, còn đám binh sỹ thì cầm vũ khí lên tìm nơi che chắn, tiếng hỏa súng liên tiếp vang lên, trên bờ biển mù mị khói súng. Sau tảng đá ở phía trước đột nhiên có hai tên người Bồ đứng dậy, mấy tên cung tiễn thủ vội vàng cài tên nhắm sẵn, chỉ nghe hai tiếng "Phịch, Phịch", hỏa súng trong tây hai tên người Bồ đã bay xa ra ngoài.
Sdny cầm hai khẩu hỏa súng nghi ngút khói ngồi xổm trở lại sau tảng đá, chỉ để lộ ra đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm về tình hình phía trước. Nàng đang muốn nạp đạn lại. Hai tên người Bồ sợ đến mức ngây người liền bị mấy mũi tên nhọn hoắc bẳn xuyên qua người ngã xuống. A Đức Ny nhíu mày kêu lên:
- Người mất đi vũ khí không cần giết nữa, ra sức bắt sống bọn họ!
Đồng thời nàng cất cao giọng dùng tiếng Bồ kêu gọi đầu hàng về phía đối diện, nhưng mặc dù nghe hiểu lời nói của nàng, những người Bồ này sẽ chịu tin, vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu là tảng đá này để che chắn và kháng cự. Nhưng số binh sỹ có thể chiến đấu của bọn họ quá ít. Ngoài sườn núi đang giằng co chiến đấu, đã có quân Minh phân tán ra xung quanh đi bán phụ nữ và trẻ con chạy tứ tán, rất nhanh sẽ hình thành vòng vây từ bốn phía. Dưới sức ép của cung tiễn và hỏa súng của quân Minh, sự phản kích của người Bồ đã càng lúc càng yếu
Trên mặt biển, song phương lại lần nữa bắt đầu giao phong, người Bồ ở đằng xa dùng hỏa pháo mãnh liệt bắt đầu tấn công, nhưng trải qua lần đọ sức thứ nhất vừa rồi, quân Minh đã có chút tâm đắc đối với trận hình hoa mai chia cắt bao vây. Thuyền di động càng thêm linh hoạt, càng thêm xảo quyệt.
Chiến thuyền quân Minh thoạt nhìn không hề có trận hình, cứ bốn năm chiếc một tổ, mỗi tổ đều có mục tiêu, đánh xen kẽ vu hồi. Đạn pháo xung quanh chúng bùng nổ lên từng cột nước, sự di động linh hoạt nhanh chóng giúp chúng có thể giảm sát thương đến mức thấp nhất. Một mặt chúng dùng hỏa pháo đánh trả, một mặt tiếp cận có mục đích, sau khi tổn thất thêm ba chiếc chiến thuyền, lại lần nữa hình thành xu thế phân tổ vây kín, giống như một đám nhân ngư háu đói điên cuồng, đến gần một con cá mập lớn có răng nanh sắc bén mà lại không thể há miệng, công kích không kiêng nể gì.
Chiến hạm chủ lực của người Bồ không có hỏa lực dày đặc, chiến thuyền của song phương chốc lát hình thành đội hình hỗn tạp, bọn chúng căn bản không tài nào gây nên công kích hữu hiệu. Tình hình lúc đó giống như một người khổng lồ huơ nắm tay đánh với không khí. Tắc Lạp Phất sắp giận điên lên.
Đúng lúc này, một tràng tiếng nổ đặc nghẹt phát ra, làn sóng âm mãnh liệt vừa dày đặc vừa kịch liệt. Tắc Lạp Phất hoảng sợ nhìn về phía tiếng nổ, chỉ nhìn thấy từng ngọn lửa không ngừng bốc lên. Trên chiếc "Mã Lợi Á" (Maria) khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy bừng bừng.
Sau đó lại là một tiếng nổ trầm đục nặng nề như sấm, cả chiếc thuyền nứt từ chính giữa ra làm hai đoạn. Nước biển nhanh chóng tràn vào khoang thuyền, lại đè hai đoạn thuyền áp về giữa. Đầu thuyền và đuôi thuyền chếch lên cao, một số thủy thủ may mắn chưa nổ chết kêu to sợ hãi từ trên thuyền liều mạng nhảy xuống biển.
Cuộc chiến dường như dừng lại vào khoảnh khắc này. Tất cả mọi người đều nhìn chiếc thuyền khổng lồ dài mười lăm trượng, cao ba tầng chìm xuống biển từng tấc từng tấc một trong những tiếng nổ rung trời. Nhìn nó bị bao bọc bởi khói đặc và lửa dữ, cuối cùng có người kinh hô lên:
- Ôi Chúa ơi, kho hỏa dược của "Mã Lợi Á" đã bị đánh trúng rồi, nó đã bị đánh chìm rồi!
Chiến hạm của quân Minh cũng tạm thời ngưng tấn công, pháo thủ trên năm chiếc thuyền nhỏ vây công chiếc "Mã Lợi Á" cũng mù mờ không biết là phát đạn pháo của ai mà khéo như thế, vừa lúc bắn trúng kho đạn dược của chiến hạm địch, đến nỗi đánh chìm con quái vật to lớn như vậy.
Với tình huống bình thường, cho dù là chiếc chiến hạm to lớn này đứng yên ở đó cho hỏa lực của bọn họ tập kích, chỉ sợ là bắn hết toàn bộ đạn pháo của họ xong, chưa chắc có thể đánh chìm chiến hạm địch. Xác suất này thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến cho thủy sư quân Minh mừng như điên cũng giật mình.
Tiếng tù và vỏ ốc thê lương khiến hai bên đang giao chiến bừng tỉnh lại. Bì Lôi Tư hồn phi phách tán nhìn về phía vịnh, chỉ thấy một con thuyền buôn nhỏ đang đủng đỉnh chạy ra chiến trường, trên cột buồm treo một lá cờ trắng chói mắt.
Thuyền càng lúc càng đến gần, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ, trên đầu thuyền có hơn mười phụ nữ, người già và trẻ con. Phía sau lưng bọn họ, là quân sỹ quân Minh mặc giáp sáng loáng, đao tuốt khỏi vỏ, cung đã lên dây.
Ý chí chiến đấu của người Bồ nhanh chóng biến mất, mặc dù bọn họ cũng chiến đấu, nhưng bọn họ không phải là chiến sỹ thật sự. Chiếc "Mã Lợi Á" bị đánh chìm, "Vua Hải Tặc" bị hư hại nặng, lại thêm đảo Thượng Hải đã bị chiếm cứ, vợ con đã trở thành tù binh, tất cả sự thật đó khiến những thương nhân buôn lậu cùng đường mạt lộ này đã khiếp sợ.
Tắc Lạp Phất chú ý vào ánh mắt của binh sỹ nhìn về phía mình đã vô cùng do dự, đặc biệt là lúc gia quyến người Bồ trên đầu thuyền hô to "Bỏ vũ khí đầu nàng, triều đình nhà Minh sẽ xử lý khoan hồng", có rất nhiều người đã chậm rãi buông vũ khí trong tay xuống.
Tắc Lạp Phất biết đại thế đã mất, thuyền của y đã bị tràn một chút nước biển trong trận kịch chiến, thân tàu đã hơi nghiêng nghiêng, y thất tha thất thểu đi đến bên mạn thuyền, một lúc lâu sau mới hô to:
- Hạ cờ xí xuống, chúng ta đầu hàng!
Bộ hạ của y không chút do dự, lập tức thi hành mệnh lệnh. Tắc Lạp Phất nhìn về phía nam, biển rộng mênh mông, khuôn mặt nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc:
- Có lẽ Bì Lôi Tư nói đúng, nếu như lúc đầu ta trốn về phía Malacca
Lúc Dương Lăng bí mật trở về thành Phúc Châu, thì nghe được đầu đường cuối ngõ đang truyền tai nhau quân Minh lại đánh một trận đại thắng, bắt được rất nhiều phiên quỷ. Nam nhân và nữ nhân đều miêu tả về tình hình bọn họ vừa được áp tải qua thành Phúc Châu, sinh động như thật. Dương Lăng không biết đã xảy ra đại sự gì, không khỏi căng thẳng trong lòng.
Nếu như xảy ra sơ suất lúc hắn không có ở đây, thân làm chủ soái, hắn phải gánh vác toàn bộ tội trạng không thể nghi ngờ. Dương Lăng nghe nói người phiên đã bị bắt giữ trong quân doanh của Hà Tổng binh, đến phủ Tổng đốc cũng không quay về, liền vội vã băng ngang qua thành, đi thẳng đến đại doanh.
Dương Lăng xông vào đại trướng, vừa liếc mắt thì nhìn thấy trong trướng có hai người đàn ông mắt xanh tóc vàng, bên cạnh là hai người khác, đen đúa giống như từ trong đống than đi ra, hắn nhìn thấy rõ ràng. Dương lăng giật mình, ngạc nhiên kêu lên:
- Người da đen?
Lúc này một tiếng gọi duyên dáng kinh hỉ:
- Dương thân ái, rốt cục chàng đã trở về.
Nói đoạn, một tiểu Tướng quân thân mặc ngư lân giáp màu bạc sáng choang, lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn.