Hồng Biên Châu Hà Tây, đây là một vùng đất cát mênh mông, vì thổ nhưỡng không phù hợp để trồng hoa màu, hơn nữa mỗi lần gặp mưa, nước sông sẽ ngập lên mặt đất, cho nên mới đồng không mông quạnh, vừa hay dùng để an bài cho bộ hạ của Tuyết Miêu.
Hồng Biên Châu không phải là cả một mảnh đất hoàn chỉnh, mà là do mấy bãi đất, lớn có nhỏ có, hợp lại mà thành, ở giữa bị ngăn cách bởi dòng nước róc rách. Quân của Tuyết Miêu chiếm cứ một chỗ lớn nhất hoàn chỉnh nhất, mặt khác đảo chủ các đảo thuộc về Tuyết Miêu thì chia ra suất lĩnh nhân mã của mình xây dựng doanh trại tạm thời.
Lưu Tri phủ đã sớm thông tri cho địa phương để xây dựng rất nhiều lều bạt ở đây, cho dù là không đủ, thì đám hải tặc cũng có thể tự mình đi đến khu rừng bãi sông ở đằng xa để chặt cây, dựng tạm chỗ ở.
Hơn trăm con heo, sơn dương và bốn xe lớn chở mỹ tửu đã được đưa đến. Thủ lĩnh các hải đảo chiếu theo nhân khẩu của mình nhiều hay ít mà phân chia, ai về chỗ nấy, giết heo mổ dê bên dòng sông, đốt một đống lửa, trên kê nồi to, chuẩn bị đánh chén một bữa no nê.
Nhị đương gia của Tuyết Miêu là người Lưu Cầu, tên là Nhị Đản. Y có thân hình cường tráng, thường thích để trần thân trên có làn da ngăm đen, trên cổ đeo một cái vòng cổ lớn xâu bằng răng cá mập, vẻ mặt vô cùng hung hăng. Người này thiện dùng một cây xoa, trong vòng trăm bước, sức cũng như người, từ trước đến nay vẫn chưa từng thất thủ, là chiến tướng đệ nhất dưới tay Tuyết Miêu.
Y dẫn mấy tên thân tín vội vã tuần tra các bộ hải tặc trú đóng trên bờ cát, ánh mắt nhìn bốn phía, nói:
- Người của quan phủ đã rời khỏi chưa?
Một tên bộ hạ cung kính nói:
- Rồi thưa Nhị đương gia. Những tên quan phủ đó khinh thường chúng ta, con mẹ nó hư tình giả ý hoan nghênh một phen, vứt lại mấy thứ thì đã đi rồi.
Nhị Đản cười ha ha, nói:
- Đi rồi thì càng hay, ở lại khiến ông nội ta đây không yên tâm. Hiện tại Miêu gia và mấy vị đại thủ lĩnh đang ăn tiệc ở trong thành, đều giữ vững tinh thần. Thứ quan phủ đưa đến là heo sống dê sống, không cần quan tâm, số rượu đó, không cho các huynh đệ đụng tới, hiện tại cẩn thận một chút vẫn hay hơn.
Một tên đầu mục nhịn không nổi, nói:
- Nhị đương gia, không đến mức ấy chứ. Miêu gia đang tiếp thánh chỉ, là thánh chỉ của Hoàng Thượng đó. Đó là gì? Là những lời vàng ngọc. Hoàng Thượng, trên cả trời đất này, phóng tầm mắt ra tứ hải, thì chỉ có một Hoàng Thượng, nói ra một lời có thể không tính toán hay sao?
- Thối lắm! Bảo ngươi cẩn thận một chút thì ngươi cẩn thận một chút, đâu cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm. Thánh chỉ đã hạ, Miêu gia khoác lên tấm áo có hình con báo rồi, đã xem như là quan lớn của triều đình, nhưng dù sao chúng ta vừa mới đến đây một ngày, không yên ổn đâu. Dương Chém Đầu trông như con cừu, nhưng thủ đoạn lại ngoan độc. Đợi chúng ta lĩnh quân phục, quân hưởng, phân phối nơi đóng quân, đó mới xem như quân đội triều đình chính thức.
- Vâng vâng vâng.
Tên nọ vâng dạ lui ra, một tên hải tặc khác vẻ mặt cợt nhả nói:
- Nhị đương gia, ngài nói Miêu gia của chúng ta khoác lên bộ quan bào võ tướng của triều đình, trước ngực thêu một con báo, nhìn thôi là thấy uy phong. Ầy, nếu như thăng nữa, thì là áo bào gì, có phải là thêu rồng hay không?
Mã Không Văn trừng mắt nhìn gã, quát:
- Câm mồm, bây giờ là người của triều đình rồi, nói chuyện cẩn thận một chút. Câu nói này có thể lấy đầu ngươi đấy! Cái gì mà long bào đó là để Hoàng Thượng mặc. Miêu gia giờ là võ quan tam phẩm, thăng thêm một cấp sẽ mặc bổ phục sư tử. Nếu có thể làm võ quan nhất phẩm, ha ha, vậy thì sẽ mặc áo kỳ lân, nào có đạo lý mặt long bào cơ chứ?
Gã nọ trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, cảm thấy kỳ lạ, nói:
- Không đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy Dương Chém Đầu mặc chính là long bào đó.
Mã Không Văn tức giận nói:
- Đó gọi là mãng bào, bên trên có theo tứ trảo kim long, so với ngũ trảo kim long của Hoàng Thượng ít hơn một trảo. Đó cũng không phải là trang phục phẩm quan chính thức của triều đình, chỉ có đại thần được Hoàng Thượng tin tưởng nhất, mới có thể được nhận vinh hạnh đặc biệt này. Miêu gia chúng ta bây giờ tay nắm trọng binh, là quan lớn trấn thủ một phương, cố gắng nhẫn nhịn mười năm hai mươi năm nữa, có lẽ đợi đến lúc cáo lão hồi hương có thể thêu được con sư tử lên ngực, mãng bào không thể trông mong được đâu.
Nhị Đản nghe xong cười âm hiểm. Trước khi nhận sự chiêu an của triều đình, Tuyết Miêu đã thảo luận riêng với y. Một khi đã trở thành thủy sư của triều đình, có chiến hạm và hỏa pháo kiểu mới, thì lệnh cho y mang theo Tiện Miêu Nhi đi ra hải ngoại mở mang một mảnh giang sơn. Đến lúc đó tiến có thể công lui có thể thủ. Cáo lão hồi hương? Giang sơn do mình cực khổ lắm mới đánh được dựa vào cái gì mà không không đưa cho triều đình? Đến lúc đó, mãng bào ư? Hừ, làm cái long bào mặc thử thì có gì mà khó?
Tuy nhiên chuyện này thật sự quá mức quan trọng, trừ y và Tuyết Miêu ra không có người thứ ba biết. Đây cũng là nguyên nhân Tuyết Miêu dẫn theo ba đứa con trai và bảy đại thủ lĩnh đi gặp Dương Lăng, duy chỉ để lại y ở bên ngoài. Tuyết Miêu căn bản không muốn để người trung thành và tận tâm, quyền lực chỉ đứng sau y cũng đem đi làm quan trong triều. Có thế mới tiện cho việc hành sự của y trong tương lai.
Nhị Đản chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh dòng sông, chỉ thấy mấy tên hải tặc cả người ướt sũng, đang vây lấy một con heo ở trên sông. Hóa ra là có một con heo chạy thoát ra. Mấy tên hải tặc này giết người quen tay, nhưng chưa bao giờ giết heo, chỉ thấy trên lưng con heo cắm một cây đao, máu me đầm đìa, rên hừ hừ giữa dòng nước.
Mấy gã này vất vả lắm mới mang được con heo lên bờ, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vải đi nhanh sang, nhặt một cây đao nhọn dài thước rưỡi từ dưới đất, vung tay một cái, một đao đâm vào ngực con heo, sau đó đám người lùi về sau để tránh máu heo bắn tung tóe lên người.
Con heo kia trúng một đao chí mạng, rên hừ hừ chạy được mấy bước, đầu đập xuống đất co giật. Đám hải tặc thấy ngươi nọ thân thủ gọn gàng, không kìm lòng nổi liền hô lên. Nhị Đản nheo mắt nhìn, đánh giá người nọ một lần từ trên xuống dưới, nhìn thấy mặt mũi lạ hoắc, liền đi đến hỏi với vẻ hoài nghi:
- Ngươi là ai?
Người nọ liền xoay đầu lại, là một tên tiểu hậu sinh mắt thanh mày tú. Y đặt cây đao trên một chiếc xe lương bên cạnh, ngại ngùng cưới nói:
- Tôi là người do chính lão gia phái tới đưa lương thực và gia súc, thấy mấy vị đại gia không biết giết heo, liền ra tay giúp đỡ.
Y cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Nhà tôi làm nghề giết heo, các thúc bá đại thẩm trong thôn ai nấy nhà muốn giết heo, đều tìm cha tôi hỗ trợ.
- Tiểu Siêu, vẫn chưa dỡ hết xe đó, về nhà trễ xem lão gia có mắng ngươi không!
Một cô gái áo xanh có cái eo nhỏ nhắn đứng vừa lau mồ hôi, vừa gọi y qua. Nhìn nàng mày liễu mắt hạnh, khóe miệng vểnh lên, là một nụ cười ngọt ngào. Đám hải tặc không khỏi sáng hai con mắt, có người đã la ó:
- Tiểu tử, đây là vợ ngươi phải không? Quản lý cho chặt vào.
Người khác lập tức nói:
- Nhìn cái eo nhỏ chân dài đó, chỗ cần chặt nhất định là đủ chặt.
Đám cướp nghe vậy cười ha hả một cách suồng sã.
Tiểu hậu sinh dường như nghe không hiểu những lời nói tục tĩu của bọn họ, ngây ngô cười nói:
- Ừm, đó là là vợ của tôi.
Nói đoạn y khẩn trương cất giọng nói:
- Sắp xong tới nơi rồi. Ta dỡ lương thực ngũ cốc xuống xe rồi ta quay về.
Mấy tên hải tặc nhìn thấy cô vợ trẻ xinh đẹp kia mà vui buồn lẫn lộn, đều cảm thấy ngứa ngáy. Nhưng bọn họ cũng biết xưa khác nay khác, bây giờ tuyệt đối không thể làm chuyện bắt người gian dâm được, liền cười hì hì đi lại gần.
Bọn họ vừa giúp tiểu hậu sinh dỡ hàng, vừa bỡn cợt cười đùa, chọc cho đôi má phúng phính của cô vợ trẻ kia đỏ như một trái táo chín. Vừa tháo dỡ lương thực xong, nàng xấu hổ, liền nhanh chóng kéo vạt áo trượng phu chạy đi.
Nhị Đản nhìn quanh bốn phía, thấy khắp nơi đều là bách tính có lừa ngựa đưa lương thực tới, phần lớn đều cao to da ngăm đen, thật thà chất phác, có người còn đi chân trần. Nhìn những người kia đi chân trần thoải mái trên đá sỏi, trên chân còn hiện rõ những vết chai dài sọc, quả thật không thể nào là quan binh đóng giả được, sự hoài nghi trong lòng Nhị Đản cũng giảm đi.
Y thấy mấy tên hải tặc bên cạnh vẫn đang bàn luận về ngực mông của người ta, nói đến mặt mày hớn hở, không khỏi nhíu mày quát to:
Y nhìn thấy mấy vò rượu lâu năm ở dưới đất, liền nói:
- Tối không ai được uống rượu. Quan lão tứ, mang rượu xem thử.
Mấy tên hải tặc nghe xong liền đực mặt ra, nói:
- Nhị đương gia, đêm nay các huynh đệ đều muốn uống một hồi cho sảng khoái. Miêu gia và mọi người vẫn chẳng phải đang uống đến tối tăm mặt mày ở trong thành sao. Lão ngài khai ân, mấy vò rượu này, chia ra một người không đến một chén nửa chén, còn sợ say hay sao?
Nhị Đản do dự một hồi, quay đầu nói với Quan lão tứ:
- Trước tiên tìm mấy người mở vò ra uống hai chén. Nếu không có việc gì, mới cho mọi người uống. Nhưng mỗi người cũng không được uống nhiều.
Quan lão tứ vừa nghe liền mừng rỡ, liền vui vẻ trả lời một tiếng, chạy sang mở niêm phong ra, thì từ miệng vò rượu tỏa ra một mùi hương của rượu lâu năm, khiến cho đám hải tặc ở bên cạnh thèm nuốt nước bọt.
Tống Tiểu Ái nắm lấy vạt áo của Ngũ Hán Siêu đi ra thật xa, quay đầu lại nhìn thử thấy không ai chú ý, mới cười khụ khụ, túm lấy vạt áo của y nói:
- Hầy, lão gia của huynh làm nghề mổ heo ư? Ha ha ha, để Ngũ đại nhân biết, không biết sẽ thu thập huynh như thế nào.
- Ha ha, Tống Tổng binh cô chẳng phải đã trở thành vợ của tên mổ heo sao? Chức quan của cha ta vẫn chưa to bằng cô đâu nhỉ. Cô không sợ ông ấy sợ cái gì? Đừng xem thường cha ta là quan văn, ông làm người rất hào sảng, ông không để ý đến tiểu tiết này. Vợ à, bố trí của bọn chúng đều thấy rõ hết rồi hả?
- Xùy, ai là vợ huynh chứ.
Tống Tiểu Ái đỏ mặt nói, nhưng nghe trong lời nói này của nàng lại cảm giác được một sự ngọt ngào vô cùng. Nàng ngừng lại một cái, mới nói:
- Ta thì trông cậy vào huynh. Trên khoảnh đất đó, bọn chúng trú đóng bao nhiêu người, là nhân mã thuộc về ai, ta không chú ý.
- A?
Ngũ Hán Siêu đang đẩy xe con đi, vừa nghe liền đứng khựng lại, giậm chân nói:
- Cô làm thế chẳng phải là đã làm hỏng chuyện của đại nhân rồi sao? Việc quân cơ đại sự, nói đùa không được.
- Suỵt.
Tống Tiểu Ái thấy y thật sự sốt ruột, lúc này vẫn chưa đi ra khỏi doanh trướng của hải tặc, sợ bị người khác nhìn ra sợ hở, liền bước lên một bước, ôm lấy cánh tay của y, vừa đi vừa hoạt bát nói:
- Kỵ úy đại nhân, lão ngài cứ yên tâm đi, những người ta mang tới đó đều là cọc gỗ cả sao? Không làm hỏng việc đâu.
Vì Ngũ Hán Siêu có công tiêu diệt giặc Oa, Dương Lăng giúp y thỉnh công thăng lên làm Võ Đức Kỵ úy, là võ tướng chính ngũ phẩm. Y và Tống Tiểu Ái hành quân đánh giặc, ngày ngày đều ở chung, lâu ngày dài tháng, chênh nhau hai tuổi, tướng mạo cũng tương đương nhau, đôi nam nữ đã sớm thầm nảy sinh tình cảm. Tuy rằng hai người chưa công khai biểu lộ, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm xem đối phương là người yêu của mình.
Việc này những bộ hạ của Tống Tiểu Ái đều làm thỉnh làm thinh. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, chỉ có điều những thổ dân này bề ngoài tuy khù khờ, nhưng lại không thiếu tâm cơ, ai dám tung tin đồn khiến cho Tiểu Ái phát điên? Tuy nói bọn họ không có mấy người từng đọc sách, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo câu nói im lặng là vàng.
Ngũ Hán Siêu nghe vậy mới yên tâm. Y đẩy xe cút kít đi qua chiếc cầu nhỏ đơn sơ do một tấm ván gỗ bắc ngang, tấm ván gỗ rung rinh, bánh xe ken két. Y quay đầu nhìn lại thì đã là chiều tà, mặt trời đang lặn về tây, sắc hoàng hôn mênh mang, ánh tà dương như máu, rọi lên dòng sông nhỏ lượn lờ như ngọn lửa đỏ.
Trên bờ cát, mái tranh nơi nơi, khói bếp lượn lờ, vốn nên là một phong cảnh nông thôn nhàn nhã. Chỉ là có những tiếng chửi bới thô tục, một vài tên hải tặc rảnh rỗi nhàm chán bức nữ nhân vào trong túp lều bốn phía gió lùa truyền ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng, đã hoàn toàn phá hủy sự yên tịnh ở đây.
Màn đêm u tịch, trong ánh trăng nhàn nhạt một hàng bóng xám lẳng lặng trôi đi từ ngoài đảo Tiểu Phật Độ hai dặm. Đó là một hàng thuyền biển, nhưng không giống với thuyền biển thông thường, trên thuyền không cột không buồm, cho nên mặc dù trên biển gió êm sóng lặng, còn có ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, thì thị lực vẫn khó có thể chú ý tới.
Những chiếc thuyền không buồm này dài mười trượng, hai bên tổng cộng có hơn bốn mươi mái chèo dài, mấy người cùng cầm một mái chèo. Thuyền này có dáy nhọn, hai mặt bằng phẳng, khi mái chèo dài cùng huơ, thuyền chạy như bay, từ trên nhìn xuống, trông như một con rết khổng lồ.
Đây chính là một loại thuyền Tây Dương căn cứ theo sơ đồ phác thảo của A Đức Ni, được đặt tên là thuyền con rết. Thuyền này không cần gió, không sợ sóng gió. Hai bên mạn thuyền có treo tấm chắn, một khi bị tập kích có thể dựng thẳng lên, không sợ cung tiễn. Hơn nữa trên thuyền có tản đạn lõi sắt bịt đồng, tầm bắn xa hơn trăm trượng, lực sát thương kinh người.
- Đi chậm một chút, để lại một chiếc thuyền đợi ở đây, để thuyền vận binh và chiến hạm ở đằng sau dẫn đường. Hàn đại nhân, hai phía đông và tây đều có nhiều đá ngầm và san hô, khó có thể dừng thuyền. Bến thuyền của bọn chúng đặt ở bên trong, cho nên đường ra chỉ có hai đầu nam bắc.
Trịnh Nhị Bát phục trên đầu thuyền, chỉ về bóng dáng hòn đảo đen kịt phía trước, nói với Hàn Vũ.
- Ừ, ta đã phái tám chiếc chiến hạm có trang bị hai trăm sáu mươi khẩu hỏa pháo đi về phía bắc chặn đường, bọn họ không đảm nhiệm chuyện tiến công, chỉ chặn ở cửa ra biển, phòng ngừa có thuyền chạy thoát, tin rằng dưới hỏa lực như thế này, cho dù thuyền của bọn chúng toàn bộ làm từ sắt thép, cũng đừng mơ tưởng mà chạy thoát.
- Được!
Trịnh Nhị Bát trừng mắt nhìn đảo sinh đôi, cặp mắt oán độc nở một nụ cười khoái trá:
- Đại nhân, trên đảo có thủ vệ trùng trùng, truy nhiên nhiều năm như vậy, chưa ai dám mạo hiểm phạm vào đảo sinh đôi, cho nên đám nhãi ranh này trực đêm rất ít người cứ đứng trên mỏm đá hứng gió tây bắc.
- Hiện giờ Hải Cẩu Tử đang cùng triều đình thương lượng việc chiêu an, Tuyết Miêu thì lại suất lĩnh toàn bộ nhân mã đi Phúc Kiến, phóng tầm mắt khắp Đông Hải, không còn bất điều gì có khả năng uy hiếp. Tiểu nhân đoán chừng đêm nay sẽ lơi lỏng cảnh giới, phải nói là vận khí tốt. Đợi đến lúc chúng ta yên lặng lẻn vào Linh Lung động của Hải Cẩu Tử, hắn đang luồn vào trong Linh Lung động của nữ nhân nước Oa rồi, ha ha ha ha
Trịnh Nhị Bát nhớ đến lúc Hải Cẩu Tử tuyệt tình một cách phũ phàng, nghĩ đến hình ảnh gã bị quan binh bắt giữ chém đầu, không khỏi bật ra một tràng cười lạnh.
Hàn Vũ cảm thấy dở khóc dở cười, y vỗ vỗ lên bả vai của Trịnh Nhị Bát, nói:
- Tỉnh táo lại đi, ngươi là tên hải tặc chết một trăm lần cũng còn ít. Khâm sai đại nhân đã đáp ứng với ngươi, chỉ cần lập được công này, tội nghiệt xưa kia một bút xóa bỏ, nếu như có thể sửa đổi, còn cho ngươi làm binh trong Thủy sư. Chỉ cần làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Đến lúc đó thăng được một chức hay nửa chức quan, lấy vợ sinh con đẻ cái, làm người cho tốt vào.
Trịnh Nhị Bát cảm kích nói:
- Hàn đại nhân, tiểu nhân Trịnh Nhị Bát tuy rằng không phải là người khôn, nhưng tiểu nhân vẫn còn phân biệt được người tốt kẻ xấu. Theo ý của tiểu nhân, chỉ cần có thể làm thịt được tên súc sinh Hải Cẩu Tử, đại nhân ngài chính là đèn trời của tiểu nhân, tiểu nhân chết cũng nhắm mắt. Bây giờ ngài còn thu nhận tiểu nhân
Gã vuốt mặt nói:
- Không nói nữa, từ nay tính mạng ti tiện này của tiểu nhân sẽ bán cho đại nhân ngài. Ngài bảo tiểu nhân đi đằng đông tiểu nhân sẽ không đi đằng tây. Ngài bảo tiểu nhân xuống biển lửa mà tiểu nhân chau mày một cái thì không phải là hảo hán!
Hàn Vũ cười ha ha, nói:
- Không có nghiêm trọng vậy đâu, chúng ta lên đường thôi.
- Vâng! Thuyền của chúng ta đã đi vào chỗ nước cạn, không cần tiến vào theo đường biển ở giữa, cứ men theo bờ bên phải mà tiến lên. Ánh trăng ở đó đã bị hòn đảo che lấp, nhưng đường đi trong rặng đá ngầm tiểu nhân rất quen thuộc, yên lặng mò lên núi trước tiêu diệt mấy tên trực đêm, thì đại quân sẽ có thể tiến vào. Đại nhân người của ngài có thể làm được chứ?
Hàn Vũ nhìn một hàng đàn ông ngồi ở trong thuyền con rết, áo xanh đai đen, đầu quấn vải, mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, chớ thấy bọn họ ngồi trên thuyền không dám cử động. Lên được đất liền chính là rồng cuộn hổ chồm, nhưng người này đều là cao thủ hàng đầu của Nội Xưởng, ai nấy cũng là sát thủ lành nghề.
- Được, chúng ta đi, rẽ phải, đi chậm một chút, ngừng lại, thả thuyền trôi theo dòng hải lưu tiến vào. Đúng đúng, rẽ sang bên trái một chút, men theo con đường kia mà chèo, đằng sau bám theo, đừng cách xa Mười con rết to lớn lẳng lặng ẩn vào trong bóng của ngọn núi khổng lồ, cùng với nước biển màu đen hòa làm một thể. Trịnh Nhị Bát đã lăn lộn ở đảo sinh đôi mấy mươi năm, hơn nữa vì trước giờ vẫn chưa nổi danh, chỉ mới chưởng quản mấy con thuyền nhà và tiểu lâu la, nên những lối đi bí mật này bình thường hay quen đi. Tình hình ở dưới nước, ở đâu có lốc xoáy, ở đâu có đá ngầm gã đều nắm trong lòng bàn tay, gần như nhắm hai mắt lại cũng có thể chỉ ra thuyền đã đến chỗ có địa hình thế nào.
Dưới sự chỉ dẫn của gã, thuyền con rết đã an toàn đậu ở bến thuyền. Sóng biển nhè nhẹ vỗ vào vách tường bằng đá xanh dựng bên bờ biển. Những sát thủ Nội Xưởng chuyên tâm huấn luyện ra tất đều nhảy lên bờ. Trịnh Nhị Bát và mấy tên "Oan hồn" bị trói đưa đến Phúc Châu chịu chết chỉ rõ ra vị trí của mỗi một trạm gác ngầm trên đảo.
Những sát thủ này nhớ kỹ từng vị trí một, sau đó tản ra tứ phía, nhảy về phía sườn núi thoăn thoắt như những con linh viên, tiêu diệt từng trạm gác ngầm. Trang bị trên người bọn họ đều là dao găm sắc bén và một ống ám tiễn, thêm một cái Bách Bảo Câu, giết người im lặng, thủ pháp gọn gàng. Hàn Vũ chờ đợi bên mạn thuyền, ngửa đầu nhìn lên, qua một hồi lâu nhìn thấy ánh lửa lóe sáng trên đỉnh núi chợt tắt, y lập tức phái người thông tri cho mã thuyền mau chóng men theo đường thủy đánh vào vịnh đảo sinh đôi.
Trải dài đến mấy dặm, thả neo bên bờ ngay ngắn chỉnh tề giúp những chiếc thuyền này được tiện lợi lớn nhất. Sau khi binh lính của gần hai mươi chiếc thuyền đã lên bờ, liền bị tên hải tặc nào đó đi đêm phát hiện. Tên hải tặc kinh hô tuy rất nhanh đã bị giết chết, nhưng đã kinh động đến đám cướp ở trong động.
Sau một tiếng súng rền vang, những tên hải tặc ở khắp núi đều giật mình tỉnh giấc, tiếng la ó bắt đầu vang lên bốn phía. Thuyền mã khoái gia tăng tốc độ vận chuyển. Những trạm gác đặt ở nhưng vị trí phòng thủ quan trọng trên đảo đã bị sát thủ tiêu diệt, trong hỏa pháo được bố trí sẵn cũng đã bị nhét đá vào, khó mà sử dụng, hơn nữa quan Minh đã ùa lên đảo, bắn hỏa tiễn, hỏa súng từ bốn phía. Trong màn đêm đen, cũng không nhìn rõ có bao nhiêu quan Minh lên đảo.
Hàn Vũ vừa chỉ huy quan binh chém giết đám hải tặc ở trong từng sơn động, vừa sử dụng tấn công tâm lý, hô to khắp nơi:
- Triều đình phái năm vạn đại quân diệt phỉ, đảo sinh đôi đã bị chúng ta công chiếm rồi!
- Lão Tinh đầu hàng rồi, chính hắn dẫn chúng ta đến đây.
- Hải Cẩu Tử trốn mất rồi, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Trong màn đêm, đám hải tặc căn bản không có sự chỉ huy thống nhất, ai cũng không rõ bản thân mình còn lại bao nhiêu người, quan binh có bao nhiêu người, Đại đầu lĩnh đã chạy trốn hay chưa, Nhị đầu lĩnh đã hàng hay chưa. Lại thêm mấy ngày trước Hải Cẩu Tử đã mang bộ hạ cũ cùng chung hoạn nạn với mình giao cho Dương Lăng để được tín nhiệm, khiến cho rất nhiều bộ hạ lòng sinh oán giận. Nghe xong những lời này, ý chí chiến đấu đã mất, bọn họ bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Hàn Vũ có ý muốn thả ra một lỗ hổng, phàm là kẻ trốn ra bến thuyền phía bắc đoạt thuyền ra biển, y một mực không ngăn cản, chỉ tấn công mạnh mẽ ở hai bên đảo. Áp lực tâm lý do hỏa tiễn và hỏa súng của quân Minh tạo thành lớn hơn nhiều so với lực sát thương thực tế. Lúc Hải Cẩu Tử tay múa hai thanh đại đao từ trong động xông ra, người y có thể chỉ huy và liên hệ, chỉ có hơn trăm tên hầu cận thủ vệ ở trong động, trên hai hòn đảo đối diện nhau vang lên tiếng la giết ầm trời, căn bản không phân rõ được địch ta.
Thuyền tràn vào bến thuyền càng lúc càng đông, bọn họ biết cửa ra biển phía bắc có mấy trăm khẩu đại pháo, trong đêm đen nếu nhằm về phía đó mà xông vào, căn bản không tài nào ra hiệu, chỉ có thể bị hạm pháo của Bành Tiểu Dạng công kích không tha, cho nên phần đông thuyền đều dồn cục lại, đan xen lẫn nhau, khiến cho thuyền lớn của đám hải tặc cũng toàn bộ bị hỗn loạn. Ngay cả khi có tên hải tặc nào cố sức lên thuyền, cũng không tài nào lái ra ngoài được.
Hàn Vũ cố ý thả lỏng bến thuyền phía bắc, từng chiếc thuyền hải tặc vội vã giong buồm lên, chạy về phía cửa biển phía bắc, sau đó những cánh buồm đã đi được một nửa đường, thì nghe thấy tiếng pháo dày đặc ở phía trước, giống như tiếng sấm chớp trước cơn mưa rào, trong màn đêm xuất hiện mấy trăm "Tia chớp" đỏ rực.
Lấy có chuẩn bị đánh với không chuẩn bị, đám hải tặc tung hoành tứ hải đã hoàn toàn trở thành lũ ô hợp, không ai còn chịu nghe mệnh lệnh của người khác nữa. Bị đánh cho tan tác chim muông, có những kẻ lợi dụng sự hiểu biết của mình đối với hòn đảo, ẩn nấp trong rừng cây, hang động, thuyền trong hạp cốc. Như vậy lại càng thuận lợi cho quân Minh tiêu diệt hơn.
Đảo sinh đôi, một đêm giết chóc.
Máu tươi, nhuộm đỏ cả cảng biển từng mang đến vô số của cải
Sau yến hội, Tuyết Miêu nhớ đến chuyện trú chân của hơn vạn bộ hạ. Tuy nói ở đó có người huynh đệ Nhị Đản mà y tin tưởng nhất chỉ huy, nhưng dù sao ở đây cũng không được như đảo rùa mình đã làm ăn nhiều năm, không quay về được, trong lòng quả không yên tâm lắm.
Y và Dương Lăng sóng vai đứng trước tửu lâu "Thọ Sơn đình", quan viên văn võ mặt mỉm cười, thân sĩ Phúc Châu tiễn bước, sau đó chắp tay nói với Dương Lăng:
- Đại nhân, Văn mỗ là người mới hàng, một tấc công cũng chưa lập, được đại nhân khoản đãi như mơ thế này, hạ quan thực cảm kích vô ngần. Bộ hạ của hạ quan ngang tàng quen thói, hạ quan sợ bọn họ sẽ làm xằng bậy ở nơi trú quân, làm ra chuyện làm xấu thanh danh triều đình, muốn quay trở về xem xem.
Dương Lăng kéo y một cái, nói:
- Ầy, gấp cái gì chứ? Nơi quý bộ trú đóng bốn phía không có thôn xóm, cho dù có say rượu gây chuyện, chẳng qua cũng chỉ là say xỉn trên đất bồi, ha ha ha, không vội không vội. Đêm nay, Hà Tổng binh, Lưu Tri phủ còn muốn vui vẻ tới bến với ngài đấy.
Hắn dí sát vào tai của Tuyết Miêu, cười bí hiểm, nói:
- Hơn nữa còn mời tứ đại danh kỹ của Phúc Châu tiếp khách, ha ha, đêm nay chúng ta không say không về, không say không về.
Tuyết Miêu thì lại không hứng thú gì lắm đối với nữ sắc, y nghe vậy cười khổ không ngừng, nhưng hiện tại còn nhiều thứ phải dựa dẫm Dương Lăng, y lại không muốn đắc tội với người tâm phúc trước mặt Hoàng Đế. Trong lúc khó xử, Dương Lăng cười nói:
- Như vậy đi, mời bảy vị thủ lĩnh đi về trước, Văn đại nhân và ba vị công tử đêm nay dự tiệc. Các vị hiện tại ở trong thành cũng có nhà của riêng mình. Bản quan trước tiên phái người đưa các vị trở về nghỉ ngơi một chút.
Tuyết Miêu lại khó mà phật ý tốt của Dương Lăng, đành phải lệnh cho bảy vị thủ lĩnh trở về nơi trú đóng trước. Ngay trước mặt Dương Lăng, y cũng không tiện dặn dò gì nhiều, đành phải nói mấy điều để ước thúc bộ hạ, không được sinh sự.
Bảy vị thủ lĩnh cáo từ với Dương Lăng và Tuyết Miêu rồi rời khỏi. Dương Lăng phái kiệu quan đưa Tuyết Miêu về dinh thự của y. Tuyết Miêu xoay người nhìn ngôi nhà này của mình một hồi, nhìn phòng ốc, sân nhà, tường vách, kiến trúc vô cùng khí phái. Lại đi thêm ra sau đến khúc uyển, có hòn non bộ, tuyệt đẹp vô cùng.
Tuyết Miêu thấy rất là vừa lòng. Mang theo mấy phần men say, y nằm lên ghế trong căn phòng lạnh lẽo bốn phía trống không, trong hồ nước hương sen thơm ngáy, phảng phất theo gió, bồng bềnh như đang trên mây, thật sự là thoải mái khó tả.
Khi trời nhá nhem tối, quả nhiên Dương Lăng phái kiệu đến đón, lại đổi thành mời y đến dự tiệc ở một "Ỷ Thúy lâu". Lúc này đã tối, cả hai đều thay một bộ thường phục, đã mời Oanh Oanh Yến Yến, tuyệt đại giai nhân đến tiếp khách.
Vì buổi trưa vừa mới dùng tiệc rượu, nên trước tiên mọi người thưởng trà đàm luận, nói chuyện phiếm một hồi lâu mới đi đến chủ đề chính. Bọn họ bắt đầu đề cập đến chuyển trù tính xây dựng thủy sư hải vận và trang bị chiến hạm, hỏa khí trong tương lai, và quy mô binh lính được cho phép. Tuyết Miêu nghe như mở cờ trong bụng, đợi đến lúc tiệc rượu mở màn lần nữa, y cầm bình rót rượu, nâng chén mời uống, bày tỏ sự biết ơn trong lòng.
Trong thành đang chè chén, còn đám cướp ở Hồng Biên Châu đã cơm nước no nê, rất nhiều doanh hải tặc đã vang lên tiếng ngáy như sấm. Cho dù Nhị Đản yêu cầu các doanh phái người trú thủ, không được sơ suất, nhưng thủ lĩnh các doanh trại từ trong thành trở về, ai nấy đều đã sớm say men.
Ở trong thành, bọn họ được các quan văn võ mở miệng một tiếng gọi đại nhân thì sớm đã tiêu tan toàn bộ sự phòng bị, ngược lại cảm thấy Nhị Đản có chút chuyện bé xé ra to, cho nên tuy ngoài mặt đáp ứng, nhưng đợi khi y vừa đi liền lấy quan phục của mình ra mặc chỉnh tề, khoe mẽ trước mặt bộ hạ nhà mình một phen, sau đó dương dương tự đắc cất quan phục vào, đi lên lầu ngủ với nữ nhân. Vậy thì ai còn chịu phái ra một binh một tốt nào để cảnh giới? Thánh chỉ của Hoàng Đế, trong mắt đám hải tặc này, giống như là một bảng chữ vàng có tín nhiệm tuyệt đối.
Tổng doanh tuần binh do Nhị Đản phái ra, đi vòng các doanh trại mấy vòng, mắt thấy mọi người đều ngủ say, chỉ có bọn họ cảnh giới tuần tra, trong lòng vô cùng bất bình, liền đi mấy vòng để đối phó, rồi cũng trở về phòng mình đi ngủ.
Trong màn đêm thâm trầm, mười mấy Lang binh đi chân trần đóng giả làm hải tặc, lẳng lặng tiến vào doanh trại hải tặc. Ban ngày bọn họ mượn cơ hội đưa gạo, đã quan sát rõ địa thế xung quanh và chỗ đóng doanh của mấy tên hải tặc. Mảnh đất bồi này không có vật gì che chắn, vốn dĩ chỉ cần phái ra mấy tổ cảnh vệ, thì bọn họ sẽ rất khó trà trộn vào trong doanh. Nhưng hiện tại người người đều ngủ say, bọn họ cẩn thận quan sát mặt đất lặng lẽ tiến vào, lúc đi qua dòng sông nhỏ cũng không dừng lại, đã thuận lợi trà trộn được vào trong mấy doanh trại.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, không biết từ nơi nào vang lên tiếng kêu thảm thiết đầu tiên, sau đó lập tức có người hét to:
- Không xong rồi, Tuyết Miêu thông đồng quan bình, muốn dùng một mẻ lưới bắt hết chúng ta giao cho triều đình để lập công rồi. Chúng ta đã mắc lừa rồi, người của Tuyết Miêu đã tấn công rồi!
Tiếng hét vang lên, hải tặc các nơi đều bừng tỉnh, hải tặc bản bộ của Tuyết Miêu nghe được động tĩnh cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, đều bò dậy chạy lên trên bờ cát nhìn bốn phía, chỉ thấy một số nơi đã châm lửa, khắp nơi đều là người chạy tán loạn. Ngay sau đó liền có tên bắn lên bọn họ. Bất ngờ không kịp đề phòng, hơn mười người trúng tên ngã xuống. Lúc này người của Tuyết Miêu cũng nổi giận, lập tức cầm vũ khí lên phản kích.
Người của Tống Tiểu Ái thừa gió bẻ măng, một mặt tập kích người trong doanh của Tuyết Miêu, một mặt thừa dịp không chuẩn bị liền đồ sát hải tặc các đảo khác, đồng thời chạy trốn kêu la rằng Tuyết Miêu và quan binh muốn liên thủ tiêu diệt bọn họ, đồng thời quan binh bên bờ sông đối diện cũng phối hợp hành động, chỉ thấy dày đặc những bó đuốc di chuyển khắp bốn phía, làm ra vẻ giống như muốn hợp vây.
Những tên hải tặc vốn dĩ có hơi không tin Tuyết Miêu sẽ bắt bọn họ để lấy lòng triều đình nhìn thấy tình hình như vậy cũng không khỏi suy nghĩ nhiều. Sau khi mấy mũi ám tiễn bắn sượt qua đỉnh đầu bọn họ, bọn họ liền cầm đao thương lên giận dữ hô to rằng muốn giết chết tên Tuyết Miêu bội nghĩa, dẫn binh quay về đảo rùa.
Một trận đại loạn không còn lý trí, cũng không ai có đủ lý trí để ngưng được, tốc độ lan truyền còn nhanh hơn "Doanh khiếu". Kéo tất cả hải tặc vào một tràng chém giết, không ai có thể đi biện bạch cho, đao thương tiễn thất đến cạnh bên, bọn họ chỉ có ra sức vung vũ khí, giết đến đỏ cả mắt. Những tên "đồng bạn" xông đến trước mặt nhau kêu lên những tiếng "Ô ô" kỳ quái, mới có thể giữ được tính mạng của mình.
Phản kích và đối kháng càng làm lời đồn Tuyết Miêu và quan binh thông đồng với nhau, muốn diệt trừ hải tặc các đảo thêm chân thực. Nhị Đản đã không thể không suất lĩnh nhân mã liều mạng chém giết với đám hải tặc từ bốn phương tám hướng đang đánh tới.
Tình hình hỗn loạn bây giờ, cho dù là ban ngày, y cũng khó có khả năng không chế cuộc chiến, huống hồ là trời tối như thế này. Với địa hình như thế, y không tài nào bắt được liên lạc với một tên thủ lĩnh hải tặc nào, không tài nào rút nhân mã của mình ra khỏi, lệnh cho đối phương bình tĩnh lại, sau đó làm rõ chân tướng mọi chuyện được.
Tràng chém giết to của gần vạn người, trong tiếng chửi bới pha lẫn tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, gia quyến của đám hải tặc bắt đầu trốn chạy khắp bốn phương tám hướng. Đúng lúc này, từ mấy nơi có người cao giọng hô to:
- Oan có đầu, nợ có chủ, đánh vào thành Phúc Châu, giết Tuyết Miêu, giết Dương Lăng, báo thù rửa hận đi!
Đám giặc loạn không lưỡng lự thêm nữa, mang theo sự hận thù tràn ngập bắt đầu hưởng ứng. Có người bắt đầu vung binh khí kêu gọi đạo tặc xông vào Phúc Châu, bọn hải tặc liền kích động rồi bồng nhiên tạo thành loạn dân làm phản, mất đi ý thức của mình. Người mù quáng bắt đầu càng lúc càng đông.
Nhị Đản trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Y biết rằng, chuyện hỗn loạn đêm nay tuyệt không đơn giản như thế. Đây là có người âm mưu trù tính đã lâu. Bọn họ mỗi một người đều là con mồi trong kế hoạch của người ta. Dưới thành Phúc Châu, chỉ e là đã sớm giang một tấm lưới chờ kéo lên, nguy cơ tứ bề.
Nhưng y có gào xé ruột xé gan, thì người có thể nghe rõ, người nghe lọt tai căn bản không được bao nhiêu. Trong thủ lĩnh của đám hải tặc xung quanh cũng có người bắt đầu cảm thấy không ổn. Theo phán đoán của bọn họ, hiện tại phải lập tức đi ra bến thuyền đoạt thuyền trốn về đại dương, song Hà Đông có trú đóng tám ngàn quân mình, đang chặn đường đi bến thuyền. Muốn đột phá phòng tuyến của bọn họ, tập hợp toàn bộ hải tặc, có lẽ còn có cơ hội đánh cược một lần, mà hiện tại loạn binh đang chém giết lẫn nhau, căn bản không làm được chuyện này.
Hải tặc cả đám đều như con trâu đực xao động, mất đi phương hướng. Có một con dừng lại dẫn tất cả theo một hướng, thì có mười con không chút nghĩ ngợi liền chạy theo, ngay sau đó bất kể có bằng lòng hay không, thì càng nhiều con dù do dự cũng bị cuốn theo đó mà mù quang đi theo.
Hiện tại các thủ lĩnh hải tặc đã mất đi sức trói buộc đối với bộ hạ của mình. Những tên hải tặc chen chúc nhau chém giết, rối loạn không còn trận tuyến gì, cũng khiến cho bọn họ mất đi liên hệ trực tiếp với bộ hạ của mình. Đám hải tặc giờ chỉ nghe theo lời nói có tính kích động, lời nói gây ra thù hận và máu tanh. Ai có thể đón ý nói hùa theo tâm lý của bọn họ, thì người đó chính là đầu lĩnh của bọn họ hiện tại. Đám hải tặc bắt đầu vung binh khí, một mặt hét to giết quan binh, đồ sát Phúc Châu, đoạt vàng bạc, đoạt nữ nhân, một mặt đỏ mắt xông về phía thành Phúc Châu.
Giang Biên Châu nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tươi, chỗ nào cũng có thi thể bị chém chết, bị giẫm chết, bị đánh chết. Nhị Đản cầm một cây ngư xoa nhuộm đầy máu, dẫn hơn hai trăm thân tín bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên bãi bồi, nhìn quanh hiện trường thê lương này.
Rất nhanh, y phát hiện trên mấy khoảnh đất bồi khác ngoại trừ thương binh, nữ nhân và trẻ con kêu thảm, còn có một vài bóng đen đứng đó. Nhị Đản lau máu trên mặt, nheo mắt đi về phía trước hai bước, hai chân đã bước xuống nước cũng không biết. Một tên thân tín giơ đuốc lên, đứng bên cạnh y nhìn theo.
Bỗng nhiên, trong những bóng đen có người gào lên:
- Là Nhị Đản! Là con chó hoang Nhị Đản đó! Giết giết!
Lời nói còn chưa dứt, dưới đêm trăng có một tia sáng trắng bạc mắt thường không thể nào nhìn rõ xẹt qua, "vụt" một tiếng thanh cương xoa bay đi. Mũi xoa sáng loáng lộ ra từ giữa lưng, sau đó lập tức được nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Nhị Đản ho như sắp nứt toác cả tim phổi:
- Ta hoang bà nội ngươi à, thế này là thế nào? Ai nói cho ta biết, thế này là cái con mẹ gì đang diễn ra?
Mấy toán vẫn còn có thể cố gắng giữ được tỉnh táo, vì không cách nào cản trở người khác được, mà đám hải tặc còn ở lại bãi bồi đã nghe tiếng kêu giống như gào thét của y, không khỏi kinh động. Qua một hồi, trên một bãi bồi có người cao giọng hô:
- Nhị đương gia, tôi là thợ dệt của đảo Phi Long, ngài hãy cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Miêu gia ngài ấy có ý gì?
Nhị Đản sắp phát khóc, đến tiếng nói của y cũng thay đổi, kêu lên đau xót:
- Ý cái rắm, chúng ta liên thủ với quan binh, muốn giết sạch các ngươi? Quan binh ư? Quan binh ở đâu, ở đâu hả? Nói chúng ta muốn hại các ngươi, hiện tại chúng ta còn ở đây làm gì? Các ngươi đúng là những tên não heo, chúng đã mắt lừa rồi, mắc một cú lừa ngoạn mục của quan binh rồi!
Y đau đớn đấm "thình thịch" vào ngực mình:
- Cái này mới thật sự là xong rồi! Chúng ta tùy tiện giết thế nào cũng không liên quan, nhưng lúc này tấn công Phúc Châu, Miêu gia chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!
Mấy toán hải tặc xôn xao cả lên, qua một hồi bọn họ bắt đầu chậm rãi tụ lại, có người hoảng sợ nói:
- Tôi thì biết là có chỗ không đúng, làm sao cũng cảm thấy không đúng. Giờ làm thế nào? Nhị đương gia, ngài đưa ra chủ ý đi, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhị Đản đờ đẫn nhìn gã, khuôn mặt méo mó, nói:
- Làm thế nào? Giờ còn có thể làm thế nào? Chúng ta xong rồi, xong hết rồi, cái gì mà chiêu an, cái gì mà thánh chỉ, ban đầu người ta đã không muốn mời chào chúng ta, chúng còn tự dâng mình đến dưới lưỡi đao kia nữa!
Tên thợ dệt gầm một tiếng, nhảy ra nói:
- Vẫn chưa xong! Nhị đương gia, Miêu gia nhất định là không ra khỏi thành được. Chúng ta kéo nhân mã trở về, đoạt thuyền rời bến lập lại môn hộ, mọi người lập ngài lên làm lão đại, thế thì thế nào?
Con mắt của Nhị Đản láo liêng một hồi, y nhìn chung quanh, hải tặc trên bãi bồi có thể chiến đấu phỏng chừng còn hơn tám trăm người. Trong lòng y dấy lên một tia hy vọng, không khỏi cắn răng nói:
- Không thể nào đâu. Quan binh đã đặt cạm bẫy giết người, dưới thành Phúc Châu nhất định đã sớm bố trí cạm bẫy rồi. Cứ nhiêu đây người chúng ta, lập tức đoạt thuyền ra biển nương tựa Cẩu gia đi! Việc xảy ra hôm nay, Cẩu gia quyết sẽ không chịu nhận chiêu an nữa.
Mọi người đang muốn đồng ý, thì chợt thấy bốn phía như có ma trơi xuất hiện, hơn nữa còn một hóa mười, mười hóa trăm, nhanh chóng trở nên giống như một bầu trời đầy sao. Đó là hằng hà sa số những bó đuốc.
Những bó đuốc dần tiến sát lại gần, đám hải tặc bị cô lập trên bãi bồi phát hiện, đó là một đội ngũ khá là quái dị. Bọn họ sáu bảy người một tổ, đầu trùm vải trắng, thân mặc áo lam, người đi đầu tiên cầm một cây thương trúc sắc bén dài gần hai trượng hơn, bên trên còn có một ít chạc cây., hai bên thì có người dùng cung săn đơn giản. Bọn họ đạp lên ánh trăng dưới nước mà đến, dưới đôi chân trần lộ ra làn sóng, giống như thủy ngân cuộn chảy vậy.
Có người hiểu biết rộng, bắt đầu kinh hai kêu lên:
- Là Lang binh! Đây là Lang binh của triều đình!
- Trả lời đúng rồi, có thưởng!
Một giọng nói giòn ngọt của thiếu nữ vang lên.
Nang vừa dứt lời, thì trong bóng đêm có một mũi tên sắc cắm vào yết hầu của tên hải tặc nọ một cách vô cùng chính xác. Gã trừng hai mắt, miệng thở khì khì, chậm rãi ngã xuống đất.
Nhị Đản nghe tiếng nhìn lại, có đuốc chiếu sáng, chỉ thấy một thiếu nữ với tư thế hiên ngang, đang đi về phía họ một cách thoải mái. Nàng khăn lam trên mái tóc đen, thân mặt áo xanh bó sát người, dưới cái eo nhỏ nhắn là một rộng dưới lớp váy, bên hông có giắt một thanh đoản đao.
Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào của vừa như vui vừa như giận đó trông hơi quen. Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: đây chính là cô vợ nhỏ lúc chiều y từng tận mắt nhìn thấy, bị đám hải tặc kia dùng lời lẽ thô tục chòng ghẹo đến đỏ mặt.
Con ngươi của y liếc tới liếc lui, trong túi đeo sau lưng lại có một thanh ngư xoa sáng loáng sắc bén đã nằm trong tay. Tống Tiểu Ái cười khanh khách hồn nhiên không quan tâm. Nàng dịu dàng ngọt ngào khẽ liếc mắt nhìn Ngũ Hán Siêu: Có người lang quân võ nghệ cao cường này ở bên, đám hải tặc nhỏ nhoi này còn đáng sợ sao?
Nàng đứng cách dòng sông bước chân, thì giống như leo lên đỉnh núi ca với núi, như gặp gỡ tình lang, giơ hai tay đánh ba chưởng, sau đó cười khanh khách mà nói:
- Cho ta thêm chút ý vị, cắt sạch đám tảo biển này, trở về quấn lên đầu các ngươi!
Lúc nàng di chuyên lã lướt, trên bộ ngực đẫy đà xinh đẹp, trang sức bạc chói lóa dưới ánh trăng, giống như một ánh đao lạnh lẽo, chọc thẳng vào hai mắt của Nhị Đản.
Trường thương giương lên như rừng, những Lang binh dùng tiếng gào thét trả lời mệnh lệnh của thủ lĩnh. Tên, đã bắn trước một bước, đám Lang binh hung hãn giẫm lên một hàng thi thể hải tặc vừa ngã xuống, phát động lượt công kích cuối cùng về phía bọn chúng.
Ở phía sau bọn họ, là "Tổ chém đầu ba người" mang theo bao tải, cầm đuốc, ai nấy đều tươi cười, dáng vẻ chân thành.