Vì thế quốc vương trao tặng nàng huân chương vinh dự cao nhất, cũng ngoại lệ cho phép nàng trở thành quân nhân, ở Francisco đảm nhiệm kiến tập huấn luyện viên. Nhưng để tăng lịch duyệt và kinh nghiệm thực chiến, nàng theo hải quân ra Ấn Độ dương. Trong lúc đó, nàng giao toàn bộ lãnh địa và tài sản ủy thác cho thúc phụ giám thị, vì vậy đối với chuyện chính biến không thể phân rõ trách nhiệm, đành thoát thân ra ngoài.
Sau trận chính biến, quốc nội bắt giữ người mưu phản đưa lên đoạn đầu đài. Cũng hạ lệnh phải áp giải A Đức Ny về nước, may mắn vị hải quân tư lệnh này có hảo cảm với nữ thượng úy, coi nàng như nữ nhi của mình, nhận được tin tức liền lặng lẽ bảo nàng chạy trốn.
A Đức Ny trốn đi không lâu sau đã bị nhà thám hiểm kiêm hải tặc Pedro bắt được, bởi vì A Đức Ny tinh thông kiến thức hàng hải, đối với địa lý, khí tượng, gió mùa, hải lưu và pháo đều có sở trường, nên được Pedro coi là của bảo bối. Nàng ở trên thuyền hải tặc vừa là tù nhân, đồng thời vừa là huấn luyện viên của họ.
Thành Khởi Vận nói: - Một cô gái rất giỏi, rất huyền thoại, ha ha, thực nhìn không ra nàng có bản lãnh lớn như vậy.
Dương Lăng cười cười nói: - Nơi đó quý tộc học tập nhiều tri thức, nàng chẳng những hiểu được những thứ đó mà còn hiểu được ngôn ngữ mấy quốc gia. Đối với chính trị, kinh tế, quân sự và thần học đều có tham khảo, tuy nhiên mấy thứ này với bọn hải tặc mà nói thì chả có tác dụng.
Bọn họ định nắm giữ hết kiến thức hải tặc sẽ chuẩn bị xử lý A Đức Ny, vừa đúng lúc Hải Cẩu Tử phái người đến Lã Tống vơ vét nữ nhân dị quốc muốn tặng cho ta, thấy A Đức Ny có thể làm bản đốc vui vẻ, vì thế mới bỏ số tiền lớn ra mua tặng cho ta. Ha ha ha... . , bản đốc thật sự rất vui vẻ, phi thường vui vẻ.
Dương Lăng cười tới không mở được mắt.
Hắn nghĩ A Đức Ny chỉ biết sơ qua về pháo Tây Dương thôi, ai ngờ vận khí tốt như vậy. Đưa tới cho hắn một người tinh thông hỏa khí, chiến thuật Tây Dương, hệ thống hàng hải, vẽ bản đồ, thiên văn, nữ kỵ sĩ, nữ huấn luyện viên.
Tạm thời chưa nói nàng chiến pháp chiến thuật hay kiến thức hàng hải có cao mình hơn thủy sư Đại Minh chưa, nhưng chỉ riêng chế độ bồi dưỡng quan quân tuyệt đối là khoa học, là hình thứ ban đầu của các trường quân đội ở hiện đại.
Nàng một người có thể bằng tám Thủy sư, Đại Minh Thủy bất kể phần mềm, phần cứng đều phải hoàn toàn cải biến. Xem ra sau khi về kinh phải nói với Hoàng thượng, trù bị thành lập học viện hải quân hoàng gia của Đại Minh, Đại Minh Thủy sư phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới đủ tư cách quan quân.
- Ca ngợi Thượng Đế! Dương Lăng cười xong thu lại sắc mặt nói: - Bởi vì nghe nói Đại Minh muốn cùng đông tây phương quan hệ giao lưu, nàng lo lắng chúng ta sẽ cùng Bồ Đào Nha thành lập quan hệ ngoại sự, sẽ đem nàng là khâm phạm trục xuất về nước, cho nên mới vẫn không dám nói ra thân phận thật.
- Giờ nàng ấy đã khai hết, tuy nhiên lệ rơi đầy mặt, chờ ta xử tử. Nàng xem làm sao bây giờ?
- Thu thôi!
"... ." . Dương Lăng bất đắc dĩ đảo mắt, giận dữ nói: - Ta là muốn hỏi nàng!
Thấy hắn quay người muốn đi. Thành Khởi Vận vội vàng nói: - Bằng không cứ nói đại nhân vô cùng thông cảm với nàng, quyết định thu nhận nàng, bảo hộ nàng là được rồi.
Nhìn Dương Lăng rẽ qua hành lang, Thành Khởi Vận lầm bầm: - Hứ, bày đặt đơn giản nhất, ít tốn sức nhất, không đúng, là cách đơn giản nhất, là tự mình chuốc lấy cực khổ! Tâm tư của nàng ta còn nhìn không ra?
Dương Lăng trở lại thư phòng, nơi này đã thay hai gã thân binh gác, A Đức Ny ngồi trên chiếc ghế từng cùng hắn biện luận, nhẹ nhàng nghịch đống công văn, ánh mắt si ngốc đấy, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Quốc gia Phương Tây đều coi hiệu quả và lợi ích là số một, mặc dù là quân đội chính quy, cũng tràn đầy lừa gạt và máu tanh. A Đức Ny từng tận mắt nhìn thấy tư lệnh quan nàng tôn kính ở Kilwa dụ dỗ Sudan lên thuyền trao đổi thông thương, sau đó lại bội bạc tạm giữ hắn, bắt buộc hắn hàng năm phải tới Bồ Đào Nha tiến cống.
Ở Khảm Nạp Nặc Nhĩ, quân đội bọn họ cướp sạch một con thuyền của tín đồ đạo Hồi, sau đó đem toàn bộ gần bốn trăm người trên thuyền, bao gồm rất nhiều phụ nữ và trẻ em nhốt vào khoang thuyền đốt chết cháy. Ở Calicut, bọn họ vì khoe khoang vũ lực, đem 38 ngư dân tươi cười vẫy chào họ treo cổ trên cột buồm, sau đó dùng pháo oanh tạc.
Một tiền bối vô cùng hòa ái với nàng, một tư lệnh quan của hạm đội đã từng lệnh cho binh lính treo cổ ngư dân chặt bỏ đầu, tay và chân, đem thân thể ném vào biển. Sau đó bỏ tứ chi chồng chất lên trên thuyền nhỏ, trả lại cho cư dân trong thành, đe doạ bọn họ, cuối cùng bức bách bọn họ đáp ứng để Bồ Đào Nha ở đây thiết lập cứ điểm, cũng độc chiếm ngoại thương.
Chẳng lẽ Đại Minh sẽ có ngoại lệ? Dương Lăng là một vị Tổng đốc, là một vị Thống soái mấy chục vạn đại quân, hắn từng ra lệnh một tiếng chém đứt hơn một ngàn cái đầu người, so với tư lệnh quan còn lạnh lùng hơn, mặc dù hắn đối với mình không tệ, nhưng một người sao có thể không cân nhắc ích lợi được mất, sao có thể dung nạp một khâm phạm của dị quốc có hải quân cường đại?
A Đức Ny căn bản không dám hy vọng xa vời Dương Lăng sẽ bỏ qua nàng, trừ phi đầu cơ kiếm lợi. Giữ nàng tương lai đưa cho Bồ Đào Nha vương thất làm lễ vật tỏ vẻ hữu hảo, mà nàng sắp bị mang về nước, áp lên đoạn đầu đài.
Dương Lăng đã trở lại, nàng vẫn chưa ngẩng đầu, nhưng đã quen thuộc với bước chân và khí tức của hắn . Lúc thân ảnh kia tiếp cận, A Đức Ny chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Dương Lăng, nói: - Đại nhân chuẩn bị xử trí ta thế nào?
Dương Lăng kinh ngạc nói: - Xử trí cái gì? Ta nghĩ... . Ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, gia nhập bộ tham mưu của ra. Phát huy sở trưởng, thế nào?
Trong mắt A Đức Ny đau đớn, nàng buồn bã cười nói: - Giống như tên thuyền trưởng ki? Khi ta hết giá trị lợi dụng sẽ giao ta cho Bồ Đào Nha vương thất, dùng để trao đổi tín nhiệm và hữu nghị?
Nói xong, nước mắt đã chảy xuống: - Đại nhân, ta tình nguyện chết trong tay ngài, giết ta đi. Không cần đưa ta đi, ngài... . Ngài có thể đem thi thể của ta trả lại cho Bồ Đào Nha, nhưng không cần tàn nhẫn như vậy, để ta sống mà nhìn thấy ngài...Thấy ngài bán đứng ta!
Thân thể của nàng phát run, lập tức chống lên bàn. Dương Lăng tức giận, dậm chân nói: - Ai nói là lợi dụng sau đó bán đứng nàng? Đáng giận. Nàng lại dám so ta với một tên thuyên trương hai tăc hám lợi?
A Đức Ny hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn nói: - Chẳng lẽ không đúng?
Khóe miệng của nàng lộ ra ý cười trào phúng:
- Lúc ở Tô Châu ngài có nói ta là nữ nhân của ngài, mà giờ ngài đã biết ta là một tội phạm. Ngài vì lảng tránh ta, để cho ta gia nhập bộ tham mưu. Ha ha ha, giống như thuyền trưởng Pedro, ta là tù nhân cũng là thuyền phó...
Đụng tới kiểu nữ nhân chuyên để tâm vào chuyện vụn vặt, Dương Lăng buồn rầu: - Đây là cái gì, khóc gì mà khóc, sao ta lại muốn giết nàng chứ?
- Chẳng lẽ không cho đổ lệ, chỉ muốn cho đổ máu? Thật là tà ác, thật là tà ác...
Hắn nhắm lại mắt, không có cách nào khác: - Ta sợ cái gì chứ? Ai muốn giết nàng hả? Được rồi được rồi, nàng là vị hôn thê, vị hôn thê của ta đi?
- Vị hôn thê? A Đức Ny hiểu được ý tứ hàm súc trong đó, trong mắt là niềm vui bất ngờ, nói với Dương Lăng: - Là thực sao? Ta... . Có thể công khai thân phận này sao?
Nhìn Dương Lăng gật đầu, nàng bỗng nhiên nhảy tới ôm lấy cổ Dương Lăng, hôn lên môi hắn một nụ hôn nặng nề mới đỏ mặt nói:
- Ta tin tưởng ngài, đại nhân.
- Nhưng...Từ ngữ của ngươi sao cổ quái như vậy, rất nhiều từ ta chưa từng nghe người Đại Minh nói qua.
Dương Lăng cười khan nói: - Cái này... . Ta tinh thông ngôn ngữ sáu tỉnh, tương đương với nàng tinh thông ngôn ngữ sáu nước, ta còn biết uống rượu, chơi cờ, câu cá, du sơn ngoạn thủy, học thức phi thường uyên bác.
A Đức Ny cười phì, rồi bỗng nhiên che dấu tươi cười, lo lắng nói: - Thật không có vấn đề sao? Có cần ta từ nay về sau mai danh ẩn tích? Quốc gia chúng ta đang phái người tới Đông Phương, tin tưởng không bao lâu, quốc gia sẽ phát hiện ra, dùng cự tuyệt giao dịch để uy hiếp hoàng đế Đại Minh đòi ta, ngươi không cần nghe theo lệnh của Hoàng đế sao?
Dương Lăng mỉm cười. Hắn khoát tay nói: - Không có khả năng, không có khả năng, hiện giờ không ai có thể uy hiếp Đại Minh giao nữ nhân cho họ. Về phần lấy thủ đoạn đoạn tuyệt mậu dịch để uy hiếp thì càng buồn cười, có lẽ đại Minh chúng ta có thể uy hiếp một chút, công bố ngoài Bồ Đào Nha thì giao dịch với các nước Tây Dương còn lại, bắt Bồ Đào Nha giao Công chúa ra. Ai có tiền vốn dám uy hiếp đoạn tuyệt mậu dịch với Đại Minh ta? Ha ha ha....
- Đại nhân đã ba ngày không thấy bóng dáng rồi, cũng là, thành Phúc Châu rất đẹp, phải dẫn nàng đi ra ngoài một chút, vị hôn... thê. Giọng Thành Khởi Vận rõ ràng hơi ghen ghét, nhìn thấy Dương Lăng đến, rõ ràng tràn đầy vui mừng nhưng vẫn ghen tuông lườm hắn.
Biểu hiện đố kị của nàng vừa đúng. Không quá khiến người ghét, vẻ mặt xinh đẹp động lòng người, ánh mắt sóng sánh phong tình.
- Ha ha Hiển nhiên tâm trạng Dương Lăng rất tốt. Không chút khách khí đặt mông ngồi bên ghế Thành Khởi Vận mới ngồi, trên ghế vẫn còn hơi ấm.
Thành Khởi Vận nói với nha đầu bên cạnh mấy câu, sau đó thướt tha xinh đẹp đi tới, tay áo phất một cái, ngồi xuống nói: - Đại nhân hôm nay sao lại rảnh tới thăm ta vậy?
Dương Lăng hít sâu một hơi, không khí tươi mát, mang theo hương thơm hoa cỏ.
Mấy ngày liền nóng bức, đêm qua tí tách mưa cả đêm, tới gần sáng mới thôi. Lúc này ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào giọt mưa giọt sương còn ngưng đọng trên cây cối trông tươi đẹp ướt át.
Dương Lăng nằm trên ghế, mệt mỏi mà hưng phấn ngáp một cái nói: - Bận rộn ba ngày, mệt chết đi được, công sự đều ném cho nàng làm ta thấy băn khoăn, đến xem Thành đại nhân của ta.
Thành Khởi Vận hừ một tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng đấm bóp cho hắn: - Người ta đại đăng khoa ba ngày. Đại nhân là đón dâu động phòng tam ngày. Có thể không mệt sao?
Trước mặt là ao nước trong, trên nước lá sen thanh thanh tròn tròn. Hoa sen trắng mịn nở rộ kiều diễm ướt át. Trên hồ bọt nước lăn tăn nhộn nhạo, Dương Lăng thoải mái ừ một tiếng, chỉ cảm thấy bàn tay đang lướt trên thân thật duyên dáng, yêu kiều.
Thành Khởi Vận biết mấy ngày nay hắn bận gì nên cũng không đi cãi cọ, dường như còn rất hưởng thụ, hắn phối hợp cười hai tiếng, nói: - Đúng vậy, đúng vậy, mệt, tuy nhiên mệt mà thoải mái.
Tay Thành Khởi Vận bỏ thêm lực, dùng sức nhéo hai cái, Dương Lăng cười ha hả, hai tay giao nhau đặt trên bụng, mở mắt ra gương mặt xinh đẹp nói: - Món pháo đầu tiên đã thử chế ra rồi, Trịnh lão không hổ là người cả đời chơi pháo, lại có chuyên gia A Đức Ny chỉ điểm, ừ! thử bắn phi thường thành công.
Hắn lại nhắm mắt thỏa mãn thở dài một tiếng, phức tạp trong lòng như đã tan thành mây khói, tâm tình trong suốt như nước, không còn một chút cặn. Thành Khởi Vận dường như cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, cũng biết ba ngày này hắn thực sự là mệt muốn chết rồi, thương tiếc nhìn hắn, động tác trên tay cũng mềm nhẹ hơn.
Dương Lăng nhắm mắt lại, qua một lát, hắn chợt nói: - Nói nói tình hình bây giờ đi.
- Ừ Thành Khởi Vận nói: - Sơn Đông, Giang Tô cơ bản đã chấm dứt chiến cuộc, việc cùng Đông Doanh Quốc liên hợp tiêu diệt phỉ đã chấm dứt, bởi vì người Nữ Chân đến bắt người cướp của Đông Doanh, gần đây liên tục tiến hành cướp bóc, Đông Doanh Thủy sư đã trở về bản thổ.
- Giặc Oa ở Chiết Giang và nơi này đã tụ tập lại ở mấy chỗ địa hình phức tạp như đầm nước và vùng núi, cùng quân đội của chúng ta lưu động tác chiến, tuy nhiên dựa theo lời đại nhân, các vệ quan binh lấy nông thôn, thành trấn làm thành lũy, phong tỏa giao thông, đóng vững đánh chắc, từng bước phá hủy khu vực hoạt động của bọn họ, hiện tại phạm vi của giặc Oa càng ngày càng nhỏ.
- Tuy nhiên vùng hải vực này trong hộ chính và hải đồ có ghi lại nhưng không ghi lại có bao nhiêu đảo nhỏ, đường biển cũng phức tạp, lại thêm Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu chiếm cứ những nơi hiểm yếu nhất khó công lên đảo, Thủy sư khó có thể xâm nhập đả kích, một bộ phận giặc Oa có thể tuỳ thời lui ra biển, thời cơ chớp động.
- Về phần giặc Oa ở Quảng Đông thì đơn giản hơn, hướng bắc bị Bạch Tiểu Thảo chặn đứng. Hướng đông Bành Hồ tuần kiểm ti cố thủ, hướng nam là thiên hạ của hải tặc Tây Dương, bây giờ là cục diện đóng cửa đánh chó.
- Ồ, xem ra phải hoàn toàn giải quyết loạn Chiết Mân, hai cái đinh Tuyết Miêu và Hải Cẩu Tử nhất định phải nhổ trước. Nếu không có hai chướng ngại vật này, giặc Oa khó tránh khỏi tro tàn cháy lại, gần đây bên phía bọn họ có động tĩnh gì không?
- Không có động tĩnh, tuy nhiên xem chừng cũng không được bao lâu. Từ đại nhân phái quân đội đóng quân Lưu Cầu. Bạch Tiểu Thảo tuyên bố nhận chiêu an, ta ở chỗ này lập tức chặt đứt chủ động liên hệ với hai tên đạo tặc này, hiện tại chúng ta lại nhiệt tâm chiêu an, bọn họ ngược lại sẽ nghi ngờ, ty chức đợi bon họ chủ động tới tìm ta. Mua bán không thể vội vàng.
Dương Lăng rất tự nhiên keo tay nàng , Thành Khởi Vận dịu ngoan từ ghế nằm ngồi xuống bên cạnh hắn. Mùi hương nhàn nhạt của nữ nhân thấm vào tim gan.
- Thủy sư sau khi tổ chức lại vừa mới có hiệu quả, chúng ta còn chưa cùng giặc Oa nghiêm túc đánh trận nào, chân chính khảo nghiệm xem ra chính là trận chiến cùng Tây Dương rồi. Dương Lăng nói.
- Thủy sư tiêu diệt Oa, chỉ sợ trên nước người có thể tiễu trừ giặc Oa cũng không nhiều lắm, coi như là luyện binh đi. Ta đã trình lên Binh bộ, yêu cầu nam bắc quân khí cục lập tức đúc pháo đồng và pháo sắt, sửa thành đúc loại mới như Phật Lãng Cơ
Nói đến đây mà, Dương Lăng tinh thần tỉnh táo: - Loại pháo này chia làm hạng nặng, hạng trung và hạng nhẹ. Hạng nặng và trung có thể bắn được 6m, hiệu quả tốt nhất trong vòng trăm trượng. Như A Đức Ny nói, nếu pháo đài đúc hạng nặng, đặt ở đầu thành, góc độ thích hợp có thể bắn ra mười dặm, thêm lựu đạn mà nói..., uy lực vô cùng lớn.
- Pháo của họ có thể bay nhanh như vậy sao? Ta nghe nói giặc Oa dùng chiến hạm của chúng ta sở dĩ thất bại chủ yếu chính là vì tốc độ không bằng người Tây Dương. Thành Khởi Vận nói xong, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Dương Lăng.
Hai người mặc đồ nhẹ mỏng, khi nàng ngồi xuống đùi mình, Dương Lăng có thể cảm nhận được bộ mông mềm mại và đẫy đà của nàng.
Hắn tiếp tục nói: - Không chỉ là xạ tốc. Loại pháo này, trước có tinh chuẩn, sau có chiếu môn, hiệu quả nhắm tương đối khá, giá pháo thiết kế cũng phi thường hợp lý, có thể di động trái phải, thân pháo bên ngoài dùng gỗ bao bọc, cũng bỏ thêm vòng sắt.
- Vậy sao nó lại nhanh như vậy? Có bí quyết gì khác? Thành Khởi Vận dường như rất hứng thú hỏi.
- Ta nhìn bản vẽ của A Đức Ny, lại nhìn tận mắt thợ thủ công đảo khuôn, đúc, mài, hoàn thành một loạt trình tự, cho đến khi có thể sử dụng, nhưng nói thật, công nghệ ta không biết rõ, chỉ có thể nói đơn giản. Loại pháo Tây Dương trong nòng pháo lắp một nòng pháo độc lập, gọi đề tâm tâm pháo, cho nên đại pháo thực tế nòng pháo mẫu tử hai tầng.
Trong nòng pháo này đã được tính toán số hỏa dược trước, cũng dự trữ tốt, phóng ra khoảng cách ngắn, cho nên một khẩu pháo chỉ cần vài cái đề tâm thì xạ tốc cũng cực nhanh. Ngẫm lại xem đánh như vậy sao mà chịu được, bên này còn chưa kịp thả pháo vào họng pháo thì thuyền đã bị đánh thành cái sàng rồi...
Hơn nữa nòng pháo trước sau thông nhau nên rửa sạch và giải nhiệt nhanh, số thuốc chuẩn xác không dễ bị nổ nòng, bởi vì là hai tầng nên thứ dễ tổn hại là tử quản, chỉ cần đổi mới tử quản thì thời gian sử dụng cũng dài hơn.
- Theo lời đại nhân, A Đức Ny biết rất nhiều, nàng hiện tại bởi vì có thân phận vị hôn thê, thế là đã yên tâm làm việc cho đại nhân rồi sao?
Dương Lăng nhìn nàng hỏi: - Có ý gì?
Người giữ chức vụ cao lâu ngày đều có uy nghiêm. trong mắt Dương Lăng còn có lực xuyên thấu khiến Thành Khởi Vận thêm áy náy.
Thật nhanh. Lần đầu nhìn thấy hắn còn khá khiêm tốn, gần như không hiểu quy tắc quan trường, hiện giờ không chỉ nắm quyền, hơn nữa còn dần thành thục, có trí tuệ và uy nghiêm của một đại tướng trấn thủ một phương. Thân thể hắn cũng càng ngày càng tráng kiện, không còn là thư sinh yếu nhược trước đây.
Sự thành thục này, ánh mắt này khiến tâm Thành Khởi Vận rung động. Nằm sấp trong lòng nam nhân, được đôi tay mạnh mẽ của hắn. Nữ nhân sẽ cảm thấy bình yên như con thuyền nhỏ có cảng neo đậu. Thứ nữ nhân muốn không phải là sự ấm áp này sao?
Nàng thản nhiên cười nói: - Ta chỉ là nhắc nhở đại nhân. Nam nhân có thể bởi vì nghĩa khí hợp nhau, có thể bởi vì người có tiền đồ tốt mà đi theo làm tùy tùng, thề chết đi theo, nhưng nữ nhân không hiếm lạ mấy thứ đó. Nếu nàng ta đồng ý không oán không hối ở cùng ngài, cam tâm tình nguyện làm việc cho ngài, thì chỉ có một khả năng là đã yêu ngài.
A Đức Ny rất thông minh, nàng đã trải qua nhiều khúc chiết, cho nên trong lòng cũng tràn đầy cảnh giác, hiện tại ngươi liền giống nàng ngâm nước khi bắt lấy địa một khối tấm ván gỗ, chỉ có thể tạm thời làm cho nàng bình tĩnh trở lại. Nhưng khi nàng nghĩ thông suốt ngươi đã có mấy phòng thê thiếp khi, nàng sẽ đối với mình như thế thân phận của hiện tại sinh ra do dự, lo được lo mất.
Nếu đại nhân muốn nàng hạ quyết tâm thì phải để nàng không hoài nghi. CHo nàng một phần tình yêu, một gia đình. Đây không phải trao đổi, không có lợi ích. Ngoài ngài ra, nàng có thể yêu ai chứ?
Dương Lăng bình tĩnh nhìn nàng, gió nhẹ phất qua tay áo khiến đường cong dịu dàng nở nang, tươi ngon mọng nước. Hiện ra hơi thở độc đáo thanh nhã, tươi mát. Ánh mắt kia đón nhận ánh mắt của hắn, nhưng rồi lại muốn trốn tránh.
- Lần này nói rõ, nàng là vì A Đức Ny mà than thở, hay vẫn là vì bản thân? Nàng vì ta bận rộn, tận tâm tận lực, kỳ thật cũng là vì nguyện vọng này sao?
Nói đến bên miệng, Dương Lăng lại nuốt trở vào, hắn không hỏi, chỉ có điều bốn mắt nhìn nhau, đọc hiểu ý của đối phương, ánh mắt thật sự như có thể nói, đây là cảm giác tâm đầu ý hợp.
Nha hoàn tay cầm khay sơn đỏ, phía trên bày hai chén sứ Thanh Hoa và hai chiếc thìa bạc.
Nàng đến phá vỡ yên tĩnh giữa hai người, Thành Khởi Vận bảo nha hoàn đặt mâm lên kỷ trà, sau đó cầm lấy một cái chén, dùng thìa bạc múc một muỗng nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Dương Lăng.
Ngọt ngào, lành lạnh, đó là tiên lăng ướp lạnh, tuyết ngó sen, súp hạt sen, hương vị tươi ngọt mát mẻ như chảy vào lòng, điều khiến người ta thích ý hơn nữa chính là giai nhân như ngọc đầy vẻ dịu dàng kia.
Uống một chén ướp lạnh xong, Dương Lăng liếm môi nói: - Rất ngon, A Đức Ny mệt muốn chết rồi, vừa về đã đi ngủ, lát nữa đưa cho nàng một chén đi.
Thành Khởi Vận hờn dỗi nhìn hắn, lập tức tươi cười: - Sớm đã chuẩn bị rồi, cho người mang qua còn nói cho nàng biết, nói là vị hôn... phu đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Dương Lăng không nói gì cười khổ, Thành Khởi Vận buông bát thìa, khẽ cười nói:
- Ngài cũng mệt mỏi rồi, ở đây nghỉ trưa đi, ta thổi tiêu cho ngài nghe.
Tiếng trúc miên man tình ý, như dòng nước uốn lượn, chim hót ve kêu nhộn nhạo ở hành lang.
Mặt trời rực rỡ chiếu rọi.
Dưới tán cây nho, người tập viết chữ, người thổi tiêu.
Đây là chuyện tốt cỡ nào, ở nơi chiến hỏa thuốc súng, nơi nơi sát phạt, không biết có bao người ghen tị.
Dương Lăng khép hai mắt, lẩm bẩm nói: - Đúc pháo cục chính nắm chặt đúc pháo thần công, để trang bị Thủy sư, lúc này cũng không thật muốn có chuyện, nàng cũng mệt mỏi rồi, ngày mai... . Dẫn nàng và A Đức Ny vào trong núi du ngoạn, ăn cơm dã ngoại, câu..câu cá...
Phúc Châu xây dựng vào những năm đầu Tây Hán, qua nhiều thế hệ đều là trung tâm chính trị, quân sự. Nhân bên trong thành có Ô Thạch Sơn, Vu Sơn, Bình Sơn 3 núi thành thế chân vạc.
Câu cửa miệng nói Nam Kinh xem đá, Tô Châu xem nha đầu, Vô Tích xem cốt đầu, Hàng Châu xem triều đầu. Mà Phúc Châu cũng có đặc sắc riêng, dù và lược Phúc Châu cùng thoát thai tất khí được xưng tam bảo. Tinh mỹ thoát thai tính chất như ngọc cùng chiếc lược chải đầu kia đã sớm bay vào khuê phòng của A Đức Ny.
Trên danh nghĩa những vật này là Dương Lăng đưa đấy, kỳ thật vẫn là tâm tư tinh tế của Thành Khởi Vận. Nữ nhân nếu hận ai sẽ là chuyện rất đáng sợ, Dương Lăng cũng không hy vọng hai phụ tá đắc lực cả ngày lục đục với nhau, cho nên sớm nói với A Đức Ny chân tướng.
Kết quả là không xảy ra chuyện gì. Dù sao A Đức Ny cũng là người thông minh, nữ nhân thông minh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Giờ phút này A Đức Ny đang cầm trong tay một trong tam bảo dù Phúc Châu. Đây là một cây dù thêu hình bức tranh, là do cửa hàng lâu đời nhất Phúc Châu Lưu gia chế tạo, cũng mời Lâm lão phu tử họa bút, có thể nói là một kiện tinh phẩm.
Đi ra khỏi thành là một không gian bừng sáng, chỉ thấy phía trước là một thác nước nhỏ, phía trước bắt đầu xuất hiện những khu rừng trúc.
Cảnh sắc như tranh vô cùng hấp dẫn A Đức Ny, nàng vui sướng ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp, thỉnh thoảng kéo lấy Thành Khởi Vận, nhảy nhót chỉ trỏ.