Trước mặt là người tổng phụ trách Lưỡng Quảng và Phúc Kiến, đương nhiệm chuyện bên trong của chuỗi nhà xưởng Ngô Trần, y có vẻ mặt người phương nam, hai mắt lộ ra vẻ khôn khéo và tỉnh táo: - Nhị Đương Đầu, có chuyện sự cần bẩm đại nhân. Hồng mao quỷ có dấu hiệu phát triển theo hướng di châu (Đài Loan), trước đó vài ngày có ba thuyền xuất hiện ở Kê Lung, Đạm Thủy, lúc ấy thuyền Bành hồ tuần kiểm ti nha môn đang ở truy đuổi thuyền đạo tặc của Bạch Tiểu Thảo, song phương đã bị thuyền người Phiên công kích, vì thế song phương ngược lại cùng đánh Hồng mao quỷ, đả thương một con thuyền, thuyền Bạch Tiểu Thảo và Tuần kiểm ti chiến hạm cũng đều có tổn thất, vì thế ba bên mới đều tự lui bước.
Ánh mắt Thành Khởi Vận chợt lóe. Hồng mao quỷ muốn đánh di châu? Chuyện này không thể khinh thường, tuy nhiên hiện giờ đại nhân không đủ sức bận tâm tới đông nam, nơi đó là thế lực của Bạch Tiểu Thảo, nếu không ngại nên âm thầm thả tin tức để Bành hồ tuần kiểm ti tạm thời thả lỏng truy bắt y, lợi dụng hạm đội của Bạch Tiểu Thảo tạm thời kiềm chế người Tây Dương.
Nàng nhấc bút lên, ghi nhớ từng chỗ, mới nói: - Hảo. Bản quan nhớ rồi, ngươi mau chạy về đông nam trấn thủ, nhưng có tin tức trọng yếu phải tức tốc báo lại, không được chậm trễ.
- Vâng! Ngô Trần vừa ôm quyền cáo lui, tổng phụ trách tình báo Xuyên Thiểm Mạnh Ly tiến tới: - Thành đại nhân, Tứ Xuyên mọi chuyện bình thường, quân đội vững vàng, Đô Chỉ Huy Sứ mới nhậm chức, Thành Đô thành huy sử đô cũng đã nhậm chức. Giờ đang âm thầm điều hành quân đội, dời đổi quan quân. Thục vương không có gì dị thường, y gần đây thân thể không tốt, tháng trước đã vào ở cung trai Thanh Dương cầu phúc.
Thành Khởi Vận lạnh lùng cười nói: - Năm đó có vị Vương gia vì tránh tai mắt của người đời còn giả điên, chỉ giả bệnh có cái gì khó? Phải cẩn thận y là người có mưu đồ, ngươi nhớ kỹ, tiếp tục thám thính tin tức, hành động phải cực kỳ thận trọng. Nếu giờ nội bộ mâu thuẫn, không chỉ đại nhân chịu không nổi, ngay cả vương triều Đại Minh cũng chịu không nổi.
Mạnh Ly biết nàng nói 'Trang Phong vương gia' là chuyện Yến vương tạo phản đoạt đế khi xưa, lập tức cũng không dám vạch trần, chỉ cung kính lên tiếng, Thành Khởi Vận ngẫm nghĩ một chút lại nói: - Phía Thiểm Tây thế nào? Thu hoạch thuận lợi không?
Mạnh Ly nói: - Thiểm Tây bố chính Sứ ti thi hành lương thực mới tận hết sức lực, hiện giờ hoa mầu tươi tốt, dân tâm ổn định. Vốn hạt giống dị quốc có thu hoạch lớn nhưng người làm nông ai cũng kín miệng, muốn quan sát thu hoạch năm nay hãy nói sau.
Gương mặt Thành Khởi Vận giãn ra cười nói: - Rất tốt. Ôi! Đại khái là tin tức này có thể khiến đại nhân nghe xong yên tâm một chút, Giang Nam vệ sở quân, phần lớn trông thì ngon mà không dùng được, đại nhân sắp bị bọn giá áo túi cơm làm giận điên lên, ngươi đi xuống trước đi.
Cửa "Sát" một tiếng khẽ đóng lại, Thành Khởi Vận tựa lưng vào ghế, ánh mắt xinh đẹp có thần: - Lưu Cẩn quả như đại nhân sở liệu, đang nắm chặt thời cơ lôi kéo những quan viên trung gian, lão thần trong triều cũng dồn lực chú ý tập trung vào y. Đới Nghĩa, Miêu Quỳ, Mâu Bân mặt ngoài đều phục tùng khiến khí thế của Lưu Cẩn càng thêm mạnh, giờ chỉ cần đợi y tự mình bộc lộ hoàn toàn dã tâm, việc này cần có thời cơ, giờ chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hiện giờ đại nhân lo lắng chính là giặc Oa! Đánh giặc phải dùng Binh, nhưng hiện tại Giang Nam vệ sở quan binh phần lớn là chuột đội lốt cọp, thậm chí có tin đồn ba nghìn quan binh bị hai trăm giặc Oa giết vội vàng tháo chạy lấy thân. Khí thế quân tâm như vậy, chỉ sợ Gia Cát Võ Hầu tái thế cũng phải tức hộc máu, đừng nói nói người không phải võ tướng như đại nhân nhà ta, cho dù hắn có vũ dũng gấp bội Quan Vân Trường thì dẫn theo đám binh lính đó cũng hết đường xoay xở, phải làm cái gì bây giờ?
Một đôi lông mày cong cong đen nhánh chau lại, Thành Khởi Vận vắt hết đầu óc suy nghĩ biện pháp:
- Luyện binh? Điều từ đâu tới thì kịp, điều ngoại binh thì điều ở đâu, quân lương giải quyết như thế nào? Quân lương... . Đại nhân còn không biết, giờ quân lương sẽ không lập tức phát ngay, ôi! Vậy phải làm sao bây giờ?
Đôi mi thanh tú chau lại, người luôn đa mưu túc trí, không chuyện gì không thể dùng mưu kế giải quyết bỗng nhiên cảm giác vô lực, giống như nàng không có tuyệt thế mỹ mạo và tài trí, chỉ ở trên thế gian hô mưa gọi gió, nhưng năng lực của nàng có lớn hơn nữa, chung quy cũng không thể nhảy ra khỏi thế giới do nam nhân nắm giữ, không thể tự nắm chắc vận mệnh của mình.
Đánh giáp lá cà, chính diện tác chiến, cuối cùng vẫn phải nhờ vào thực lực, thực lực chân chính!
Dương Lăng như không ngủ đứng trước bàn, mở to mắt nhìn bản đồ quân sự trước mắt, dựa theo những gì hắn biết, hắn lấy đỏ lam hai màu trên biểu đồ ký hiệu nơi giặc Oa thường lui tới và binh lực quân Minh bố trí, nhưng đến lúc này, trên bản đồ lại có màu sắc rực rỡ làm người ta hoa mắt.
Rất đơn giản, bởi vì giặc Oa không phải quân chính quy, chiến lược của bọn họ căn bản không có một mục tiêu rõ rệt, công kích chỉ là tùy tâm sở dục, tùy ý thay đổi, cho nên cũng không thể phỏng đoán phương hướng hành động.
Quân Minh do quan quân tham nhũng, ăn quân lương ít huấn luyện, sĩ khí đê mê, thường thấy địch là dễ dàng sụp đổ. Nếu bọn họ đồng ý cố lấy dũng khí tác chiến, khả năng chết còn xa mới bằng việc bỏ quân chạy trối chết, hơn nữa còn có thể giành được thắng lợi, nhưng đạo lý này nói cho ai nghe? Ai chịu đảm đương hung hãn không sợ chết xung phong lên trước? Cứ cho là mình chạy thoát, nhưng tâm lý may mắn cũng không thể dựng dậy lực lượng quan binh còn chưa kịp thề sống chết bảo vệ quê cha đất tổ.
Trái lại giặc Oa thì sao, bất kể là Đông Dương tranh bá thất bại, lãng nhân, hay đám hùa theo bọn cướp bóc giả làm giặc Oa. Đây đều bắt đầu từ con dân Đại Minh làm cường đạo. Ngày ngày đầu đao liếm huyết kinh doanh, khôn sống mống chết, ai cũng là chiến sĩ dũng mãnh hung tàn, hơn nữa qua trường kỳ chiến đấu, luyện ra một thân võ nghệ và khí lực không tầm thường. Tố chất quả thật tồn tại cách biệt rất lớn.
Dù Giặc Oa ở khắp nơi dấy lên chiến hỏa, nhưng mỗi cỗ giặc Oa phần lớn là một hai trăm người tạo thành đội ngũ, hành động tiện lợi, không có hậu cần để mà lo lắng, chạy qua chạy lại đánh giúp lẫn nhau. Quân Minh phải thủ thành, phải chặn đường, phải truy kích, khi đại quân hành quân phải trợ giúp hậu cần cũng là vấn đề, ngộ nhỡ địch tập kích thì đúng là sứt đầu mẻ trán, khó trách Dương Lăng tức như vậy.
Lúc này Dương Lăng lôi thôi lếch thếch, hai mắt đỏ bừng, hai má gầy hóp, dưới hàm bộ râu xanh mượt không được cạo sạch sẽ, hắn khẽ cuộn hai nắm tay lại hỏi: - Bạch đại nhân, còn tình hình gì không?
Bạch Trọng Tán nói: - Hạ quan muốn bẩm báo cũng chỉ là những thứ này, nói cho cùng, vấn đề lớn nhất là chính quân đội của chúng ta. Giặc Oa có lợi thế địa lý khí hậu, quê cha đất tổ, quan quân lui tới chúng đều rõ như lòng bàn tay, chạy một đoạn đường dài, du chiến mai phục, ngược lại quan binh ta thường lọt vào phục kích. Hạ quan thật sự là... thật sự là hổ thẹn.
Dương Lăng cười khổ một tiếng nói: - Bạch đại nhân vừa mới điều đến Giang Nam. Việc này cũng không trách ngươi được. Quân ta đối với giặc Oa, ưu thế chủ yếu ở trên biển. Giặc Oa ở trên đất hung tàn như hổ, cho dù lẻ loi một mình cũng có thể trong cây cối rãnh thoát nước bí mật vồ lén quan binh. Mà ở trên nước, bọn họ thiếu hỏa khí, khôi giáp, thuyền lại quá nhỏ, gần như mỗi trận chiến đều tất bại, nhưng hiện giờ giặc Oa vứt bỏ thuyền đổ bộ, ưu thế của chúng ta liền không tồn tại nữa.
Dương Lăng chỉ vào bản đồ, gọi mấy viên tướng lĩnh tới gần, nói: - Các ngươi xem, giặc Oa buôn lậu súng, nên có mâu thuẫn và ân oán với nhau, bởi vậy luôn làm theo điều mình cho là đúng, thủy chung không thể hình thành hành động quân sự có tính thống nhất. Từng người tự phát hình cùng vụn cát, chỉ cần đại quân chúng ta đoàn kết quyết chiến, hoàn toàn có thể tốc chiến tốc thắng, nhưng đối với Giang Nam vệ sở quan binh hiện giờ mà nói, ngược lại là một chuyện tốt.
Nếu giặc Oa tập trung binh lực tiến hành đại chiến, ăn luôn mấy nhánh chủ lực của chúng ta cũng không phải là không được, chúng ta phải lợi dụng tình hình tác chiến hiện giờ của giặc Oa, phân ra mà tiêu diệt. Như vậy, chuyện trước mắt hiện này chính là binh! Chư vị nghĩ Giang Nam vệ sở Binh, có tự lực hoàn thành được nhiệm vụ này không?
Bạch Trọng Tán và vài vị phụ tá cao cấp ngơ ngác nhìn nhau, thật lâu Bạch Trọng Tán mới cẩn thận hỏi: - Đại nhân là muốn... . từ nơi khác điều Binh tới?
Dương Lăng gật gật đầu, nói: - Đúng vậy, điều binh! Bản quan vốn định điều 'Ngoại Tứ gia quân' đến Giang Nam tiêu diệt phỉ, nhưng Giang Nam ruộng nước, vùng núi chiếm đa số, bất lợi với thiết kỵ phương bắc mặc trọng giáp, cưỡi ngựa, hơn nữa bọn họ có trọng trách hộ vệ mấy điểm trọng yếu, trừ phi vạn bất đắc dĩ không nên điều động, chư vị xem nên điều binh từ đâu thì thích hợp?
Dương Lăng vừa dứt lời, một viên tướng từ bên ngoài vội vã đi vào, trong tay giơ quân tình có nhãn hiệu đặc thù, lớn tiếng nói: - Báo Tổng đốc đại nhân, quân dịch trạm đưa tới quân tình khẩn cấp.
Dương Lăng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: - Đọc!
- Vâng! Quân Minh không có bộ chuyên môn tham mưu, đại lượng quân tình phân tích, bày ra đều đến từ hạ cấp quan quân và cao cấp tướng lĩnh phụ tá, Dương Lăng lợi dụng Tổng đốc lục tỉnh quân quyền thiết lập bộ phận phụ tá chuyên môn, mệnh danh là bộ tham mưu, xử lý quân tình chiến báo.
Tham mưu tán Họa Quan Thượng mở tình báo ra đọc: - Có một tốp giặc Oa ba trăm người, lấy Ngô Hóa làm thủ lĩnh, bắt người cướp của như sơn đảo, theo sau Công thượng lục địa, tập kích quấy rối Ôn Châu, Đài châu. Tri huyện Đài châu Võ Nguyệt Chí dẫn 800 quan binh, dân cường tráng xuất kích, binh bại, Võ tri huyện chết trận, hiện Ngô Hóa đã công hướng Hoàng Nham.
Dương Lăng nhận quân báo liên tiếp, tình hình càng lúc càng không thể tưởng tượng, với quân đội Giang Nam hắn sớm đã có nhận thức, nghe vậy cũng không kinh hãi, chỉ nhấc bút đánh dấu lên bản đồ. Cũng không ngẩng đầu lên mà nói: - Tiếp tục đọc!
- Giang Tô Như Đông có bốn trăm giặc Oa đổ bộ, chiếm cứ Tân Hải trấn, Như Bạch Thiên hộ Thang Tông Thịnh suất quân xuất kích, hỏa thiêu dân cư, xông chết cháy hơn bốn mươi giặc Oa, bắt được hơn hai mươi người, số còn lại phá vây, Thang Thiên hộ suất quân truy kích. Ở Hiệp Dục Lĩnh bị tập kích lui về phía sau, giặc Oa đoạt thuyền dân chạy ra biển bị Giang Tô Thủy sư chặn lại, hủy ba thuyền giết chết bảy mươi chín người. Giặc Oa đã trốn tới Thượng Hải.
- Quan quân Huyện Thượng Hải bị giặc Oa mai phục, quan quân bị giết hơn hai trăm, chết chìm nhiều người. Giặc Oa lấy Thượng Hải làm đại bản doanh, chia binh bốn nơi. Giờ giặc Oa phía đông cùng hợp Binh. Đám cướp tụ tập, hợp lực dẹp xong huyện Thượng Hải, Huyện lệnh Cung Mộ suất quân rời đi, trong lúc chạy trốn nhân cơ hội đốt rụi mấy thuyền giặc Oa.
Dương Lăng trầm mặc hỏi: - Còn nữa không?
- Giặc Oa Bắc Điều thị dẫn hơn ngàn người tập kích Nam Giang, giết chết Nam Giang tri huyện, tàn sát hết Nam Giang, Xuyên giang, cũng đóng trú ngoài Tùng Giang khiêu chiến quan binh. Công thành thất bại thì tập kích bất ngờ Gia Định, nhà kho lớn, xung quanh đó giết người phóng hỏa.
Nhà kho lớn Binh chuẩn bị Lư suất bộ yểm kích, trong trận chém giết Bắc Điều thị thủ hạ tiêu điều, giặc Oa lui bước, chuẩn bị đưa tiền tài cướp bóc chở về hải đảo, nhưng chiến thuyền đều bị tuần tra Thủy sư đốt hủy, Bắc Điều thị suất quân hướng nam chạy trốn, Gia Định Tri phủ Trần Khác Minh dẫn binh ngăn trở. Và nhà kho lớn Binh chuẩn bị Lư suất tiền hậu giáp kích. Đại thu hoạch toàn thắng, hơn ngàn giặc Oa bỏ mạng chạy trốn chưa tới trăm người. Số còn lại đều bị trảm thủ!
Trong sảnh, các tướng nghe xong tinh thần rung động, đây xem như trận thắng lớn nhất trong chiến sự các nơi, bọn họ hưng phấn mà nhìn về phía Dương Lăng, Dương Lăng trên mặt cũng lộ ra vẻ vui thích, hắn vui vẻ nói với sư gia: - Lập tức viết tấu chương, bản đốc tự mình khao thưởng Gia Định Tri phủ và quan đặc trách chỉnh quan ở nhà kho lớn và những vùng trọng yếu.
Sư gia vội vàng đáp ứng, cầm bút lên viết. Dương Lăng vui vẻ nói: - Tri phủ Gia Định là một văn nhân, nhưng chiến tích không biết làm hổ thẹn bao nhiêu vị tướng quân, nếu quan binh vùng duyên hải đều có bực dũng khí này, lo gì không diệt được giặc Oa?
Hắn thở dài một tiếng, lại nói: - Các vị, hiện tại các nơi chiến hỏa dâng cao, chung quy không phải lúc luyện binh, mượn binh thì vẫn phải tiến hành, các vị có đề nghị gì không?
Lúc này Thành Khởi Vận vội vàng từ sau viện đi vào tiền sảnh, trước mắt các tướng lĩnh phủ tổng đốc phụ tá và Giang Nam đều biết nàng là nhân vật trọng yếu trong triều, xưa nay xử lý chính vụ, phân tích tình hình quân địch, vì Dương tổng đốc gánh lấy không ít trọng trách, là tâm phúc của hắn. Những chuyện nàng đã làm, sự thông minh tài cán của nàng rất được quan viên kính trọng.
Thấy nàng đi vào tiền sảnh, mọi người vội chắp tay cung kính, Thành Khởi Vận vội vàng đáp lễ, sau đó ngưng trọng nói với Dương Lăng:
- Đại nhân, hôm trước Ninh Hải huyện có hơn ba mươi danh 'Giặc Oa' tập kích muối thương Hầu phủ, đem cả nhà Hầu gia hơn mười người tất cả bị giết, phụ nhân đã bị gian dâm, tiền tài vơ vét không còn gì.
Lúc bọn họ chạy trốn bị dân đinh tuần tra ban đêm phát hiện, bắt được sáu bảy người, lúc này mới tra ra bọn họ đúng là hải tặc gần đó, tư dân buôn muối và điêu dân chơi bời lêu lổng. Tình báo các nơi cho biết các nơi đều đang gia tăng lùng bắt, phát hiện bên trong quân tình báo lên, có một bộ phận ít giặc Oa ít hơn năm mươi người, nhưng thật ra là sơn tặc cường đạo, điêu dân vô lương kết bè kết đảng, nhân cơ hội hóa trang thành giặc Oa cướp bóc giết người quanh đó.
Bọn họ che mặt làm phi, bỏ khăn làm dân, nhưng phần lớn không rời quê cha đất tổ quá xa, chiến lực yếu hơn thì đám tuần kiểm nha môn có thể ứng phó, ty chức nghĩ lập tức thông tri bộ tham mưu, để ngừa đám binh kia giả làm giặc Oa.
"Ầm!" Dương Lăng đám mạnh một quyền lên bàn, mấy ngày liên tiếp đều nghe thấy tin tức bất lợi, tướng lĩnh mục nát sợ chiến, binh lính khiếp đảm như chuột, giặc Oa ở khắp nơi gây họa cho dân chúng khiến họ vô cùng thê thảm, đủ thứ chuyện đã khiến Dương Lăng buồn bực, phiền muộn tới cực điểm.
Lúc này vừa nghe lại có người trong nước nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giả mạo giặc Oa làm ra những hành vi đáng ghê tởm, trong lòng Dương Lăng ẩn nhẫn đã lâu, hỏa khí toàn bộ bạo phát, hắn giận tím mặt đấm thật mạnh một quyền xuống, xương ngón tay gần như đấm đoạn.
Dương Lăng trừng đôi mắt đỏ rừng rực, sắc bén nhìn quanh, hung dữ phun từ trong kẽ răng ra một câu: - Con mẹ nó! Đám súc sinh, Hán gian bỉ ổi thật đáng giận.
Thành Khởi Vận si ngốc, Dương Lăng luôn luôn tao nhã, đối mặt với đủ loại loại quan lại ngu không ai bằng trong triều cản trở và đối địch cũng chỉ có cười khổ và bất đắc dĩ, lúc hắn biết nội đình Vương Nhạc, Phạm Đình muốn giết hại hắn cũng vẫn bình tĩnh và thản nhiên, nhưng sao hôm nay lại nói ra một câu thô tục như vậy? Hơn nữa dáng vẻ cười lạnh kia, không ngờ lại có vẻ dữ tợn, tràn đầy hận ý và sát khí.