Ngược Về Thời Minh

Chương 113: Không Làm Quân Tử

Trước Sau

break
Vương Bình với bộ dạng thư sinh thảm hại còng lưng rời khỏi phủ Uy Vũ bá. Khi đến chỗ mấy gốc dương liễu rủ gần đầu cầu qua suối, hắn lập tức thẳng lưng rảo bước.

Từ sau khi Dương Lăng vào ngục, chúng nữ ngăn cản pháp trường, mọi người đều biết đến thân thế của Ngọc Đường Xuân. Vương Cảnh Long và Vương Bình định lợi dụng chuyện này làm cớ. Vì thể diện của tiểu phu nhân, Cao quản gia nhất định sẽ lặng lẽ giao thư đến tận tay nàng, như vậy kế hoạch đã thành công được một nửa.

Theo kế hoạch của Vương Quỳnh lúc đầu, sau khi Vương Cảnh Long được cứu ra sẽ lập tức phóng ngựa đưa hắn đến Giang Nam. Nhưng Vương Cảnh Long đã bị thù hận làm mê muội đầu óc, thà ngọc nát đá tan, cũng quyết không trộm kiếp sống thừa; bất đắc dĩ Vương Bình đành phải phối hợp với kế hoạch của hắn.

Hai người đàn ông mặc áo xám đội mũ trúc rộng vành bước vòng ra từ sau một đống rơm khô chất trên sân phơi. Một người khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi dán mắt vào Vương Bình đang bước vội trên con đường ven sông đầu thôn cười nói:

- Mấy kẻ xuất thân từ Xưởng Vệ ra đều ngu xuẩn như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không thể đợi ra khỏi thôn rồi mới thẳng lưng lên được à?

Người áo xám còn lại trạc ba mươi cẩn thận liếc chung quanh một chút rồi nói:

- Không thể trách hắn, cho dù là phủ đệ của vương hầu công khanh, ai mà rảnh đi bố trí người giám sát ở ngoài cửa chứ? Ngươi đi theo hắn, ta quay về bẩm báo với Bả tổng.

Dương Lăng biết chuyện chuẩn bị thành lập Nội Xưởng sớm muộn gì cũng sẽ "ngửa bài" với Cẩm Y vệ và Đông Xưởng. Trong Cẩm Y vệ, Liễu Bưu chỉ là một hiệu uý cỏn con luôn hết mực trung thành với mình, trong thời gian y bị giam trong ngục cũng đối đãi với Ấu Nương rất cung kính. Hơn nữa kế hoạch thành lập Nội Xưởng của y cũng thật sự thiếu người, nên thẳng thắn ngỏ lời với Liễu Bưu. Muốn Liễu Bưu giết quan tạo phản thì gã không dám làm, nhưng đi theo Dương Lăng thăng quan phát tài, gã có lý do gì mà không đồng ý đây?

Thế là Liễu Bưu một lòng quyết tâm theo Dương Lăng ra đi. Để đề phòng Đông Xưởng và Cẩm Y vệ có người to gan lớn mật gây chuyện bất lợi cho người thân, Dương Lăng đã cẩn thận dặn dò Liễu Bưu canh phòng nghiêm ngặt. Đương nhiên Liễu Bưu cũng dốc hết sức mình.

Năm trăm thân quân này đều là những kẻ lực lưỡng được tuyển lựa ra từ trong quân trinh sát, lại trải qua sự huấn luyện đặc biệt của bọn Hàn Lâm và Liễu Bưu trong núi, cho nên ai nấy đều là cao thủ ẩn nấp, theo dõi và ám sát. Liễu Bưu đã bí mật bố trí mấy chục người ngày đêm theo dõi canh chừng chung quanh Dương phủ. Thôn trang nhỏ này vốn ít có người ngoài, giờ cho dù có con ruồi lạ bay vào sợ rằng cũng đừng hòng qua mắt bọn họ.

Dương Lăng trông thấy Liễu Bưu vào trong phòng khách, nghe gã bẩm báo xong thì nghi hoặc hỏi lão quản gia:

- Vừa rồi có một thư sinh trung niên ghé qua phủ phải không?

Cao quản gia thưa:

- Lão gia, đúng là có người như vậy. Người đó nói là bà con xa của Tô tiểu thư, nghe được Tô tiểu thư gả vào nhà chúng ta, muốn xin tiểu thư tiếp tế một chút. Lão nô nghĩ đây cũng không phải là chuyện vinh dự gì, sợ Tô tiểu thư bị mất thể diện, nên đã lén giao phong thư của người thân tiểu thư cho người rồi, cho nên chưa thưa bẩm với lão gia, mong lão gia thứ tội.

Dương Lăng nghi ngờ hỏi:

- Họ hàng của nàng ấy ư? Làm gì có đạo lý đến nhà làm tiền mà đưa thư xong lại vội vã rời khỏi chứ?

Liễu Bưu bổ sung:

- Không chỉ là vậy, khi đến kẻ đó là một thư sinh gù lưng, nhưng vừa ra khỏi cổng thôn liền thẳng lưng vội vã rời đi. Nếu là họ hàng nghèo khó đến nhà sao lại phải lén lút như vậy, chuyện này nhất định có điều mờ ám.

Dương Lăng lo là Tô Tam quả thật có ẩn tình riêng, đang cân nhắc xem có nên đi hỏi nàng hay không thì một gia bộc chạy đến báo:

- Lão gia, có người đưa tin của Đới công công muốn gặp lão gia.

Dương Lăng vội kêu người đưa tên tiểu thái giám đưa tin vào sảnh, nhận lấy thư mật của Đới Nghĩa, mở ra xem một hồi lâu, đột nhiên xoa tay vo tròn phong thư lại, nhếch miệng cười.

*********************

Chùa Diệu Ứng, còn gọi là chùa Bạch Tháp, nằm gần cổng thành trên con phố lớn phía bắc kinh sư. Hai cỗ kiệu nhỏ đến trước cổng chùa, rèm kiệu vén lên, hai mỹ nhân xinh đẹp như tranh bước ra.

Hai mỹ nhân này, tóc đen như gỗ mun, cùng vận áo cánh màu xanh biếc, váy lụa màu xanh nhạt, hài cong khẽ di chuyển, nếp váy chậm rãi đong đưa, lượn lờ như làn nước, càng hiện rõ phong thái thướt tha, phiêu diêu như làn sóng xanh trong vắt. Hai người con gái mỹ lệ tức thì lôi cuốn ánh mắt của đám khách hành hương.

Tuyết Lý Mai buồn chán đã lâu, hôm nay lần đầu được cùng Ngọc Đường Xuân ra khỏi nhà cho nên tâm tình hết sức vui vẻ. Nàng cũng không chú ý đến vẻ do dự không muốn cất bước của Ngọc Đường Xuân, lập tức chạy thẳng vào đại điện, tranh lấy bồ đoàn rồi gọi Ngọc Đường Xuân:

- Tỷ tỷ, đến đây. Chúng ta bái Phật Tổ trước.

Ngọc Đường Xuân gượng cười, bước đến bên cạnh nàng rồi quỳ xuống. Tuyết Lý Mai khẽ nhắm mắt lại, thành kính bái lạy Phật Tổ, khoé miệng toát lên sự thỏa mãn và ngọt ngào, cũng không biết đã cầu nguyện điều gì.

Tâm tình Ngọc Đường Xuân lại thấp tha thấp thỏm. Oán hận bao năm, nhưng khi đọc lá thư thuật lại nỗi bi thảm và đáng thương của người cha ruột, cùng đường bí lối mới phải đến nhà cầu xin nàng nhưng lại không có mặt mũi gặp nàng vì sợ bị trách mắng, chỉ cầu xin nàng nếu như chịu giúp đỡ, hôm nay hãy đến tháp lâm (1) chùa Diệu Ứng để gặp một lần, rốt cuộc đã lay động được lòng thương hại của nàng.

Cho dù ông ta đáng hận thế nào, tấm thân và sinh mạng này của mình cũng là do ông ấy ban cho, giúp ông ta một lần này cho trọn nghĩa cha con vậy. Ngọc Đường Xuân âm thầm thở dài một tiếng, tờ ngân phiếu đang cất trong người là toàn bộ số tiền dành dụm của nàng.

Trong đám người ngoài điện, mấy người đàn ông nhàn nhã đứng bên chiếc lư đồng lớn hương khói lượn lờ, nheo mắt nhìn theo bóng lưng hai nàng, như thể đang theo dõi con mồi. Một gã đàn ông trên mặt có vết sẹo nhìn quanh một lúc, không thấy có người ngoài, thắc thỏm hỏi:

- Hoàng đại ca, chuyến này chúng ta vào kinh làm mấy cuộc mua bán đã đủ kiếm vạn lạng bạc rồi, có cần thiết phải mạo hiểm vậy không?

Gã râu quai nón được gọi là Hoàng đại ca kia chính là kẻ đã giúp Vương Cảnh Long vượt ngục, nghe thấy vậy thì cười nhạt, hỏi ngược lại:

- Thế nào, sợ rồi à?

Gã mặt sẹo đáp:

- Đại ca, không phải tiểu đệ sợ, mà là... Nữ quyến này là nữ nhân của Uy Vũ bá, nghe nói vì những kẻ bần cùng như chúng ta đây mà y đã can ngăn hoàng thượng tăng thuế, thiếu chút nữa bị chém đầu. Đụng vào nữ nhân của y...

Hoàng đại ca cười một cách cay nghiệt, khinh thường nói:

- Bọn cẩu quan đó có kẻ nào là người tốt? Hắn làm vậy còn không phải vì lấy tiếng thơm cho chính mình sao? Ruộng đất của chúng ta vẫn bị đám nhà quan và vương hầu chiếm đoạt như thường, hằng năm vẫn bị triều đình ép nuôi ngựa như thường. Mụ nội nó chứ, ngựa giống mà chết thì nộp tiền, ngựa giống không đẻ ra được ngựa con cũng phải nộp tiền, biết bao người bị bức bách đến nỗi nhà tan cửa nát rồi hả? Cái thiên hạ này, rốt cuộc đã đến hồi kết thúc rồi. Hổ ca chiêu binh mãi mã, hiện tại thiếu hụt chính là bạc, chúng ta kiếm thêm chút nữa rồi quay về. Hà, chờ khi Hổ ca dựng cờ khởi nghĩa đánh xong thiên hạ, ngươi và ta sẽ là khai quốc nguyên lão.

Một gã khác nghe vậy nóng lòng mong mỏi, không nhịn được hỏi:

- Lão đại, người nói Hổ ca thật sự có thể thành công sao? Nếu mà không thành, vậy... sẽ bị tội chém đầu đó.

Hoàng lão đại trừng mắt với gã, thấp giọng mắng:

- Chuyện nhảm nhí, hiện giờ chúng ta có thể tiếp tục sống sao? Không phải Lưu thần tiên đã xem tướng cho Hổ ca sao? ”Bá châu Dương Hổ, Tử Vi chuyển thế” (2). Hổ ca có tướng đế vương, rất được ông trời che chở.

Rồi dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này, hắn chuyển đề tài nói:

- Lát nữa, sau khi cái tên họ Ngưu nọ dẫn hai đứa con gái đến tháp lâm, lập tức đi theo bắt người rồi đi ngay.

Cơ mặt gã mặt sẹo thoáng giần giật, hắn nói:

- Đại ca, đệ thấy kẻ họ Ngưu này không phải là người bình thường, bằng không sao dám đối đầu với Uy Vũ bá chứ? Hơn nữa y vung tay hào phóng, chúng ta trói người rồi đi theo y tìm nơi bọn họ náu thân, có muốn... hề hề, tóm cả bọn luôn không?

Hoàng lão đại buông giọng kiên quyết:

- Không được, trộm cướp cũng có đạo đức của trộm cướp! Không thể phá bỏ quy tắc đạo đức, bằng không sau này còn ai dám tìm chúng ta để làm ăn nữa? Nhận bạc của bọn họ xong chúng ta lập tức chạy đến Thanh Phong quán ở Tây Sơn, trốn tránh vài ngày chờ mọi sự yên ắng rồi sẽ quay về Bá châu. Tự mỗi người bọn họ sẽ có mệnh trời an bài thôi.

Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân đang sóng vai bái lạy. Tuyết Lý Mai nhích gần sang Ngọc Đường Xuân, hai tay chắp lại, hỏi khẽ:

- Ngọc Tỷ Nhi, tỷ cầu gì vậy?

Ngọc Đường Xuân đang ngơ ngẩn xuất thần, vừa bị hỏi một cái không khỏi hoảng hốt:

- Hả? Cái gì? Đâu... đâu có cầu gì đâu.

Tuyết Lý Mai bĩu môi trêu:

- Vậy tỷ hoảng hốt như vậy làm gì? Còn dám giấu muội, hứ, có lão gia rồi thì không thèm thân với muội muội này nữa. Nhưng muội không sợ nói cho tỷ hay, muội... muội cầu... cầu xin Phật Tổ phù hộ, năm sau sinh cho lão gia một đứa con trai, một đứa con gái...

Ngọc Đường Xuân tuy lòng đầy tâm sự, nhưng vẫn bị nàng trêu phì cười một tiếng, mắng yêu:

- Muội đó, thật không biết xấu hổ, có đại cô nương nhà ai cầu nguyện như vậy chứ?

Tuyết Lý Mai vểnh môi lên nói:

- Không thì làm sao đây? Muội không so được với phu nhân, lại không đẹp bằng tỷ, nếu không giành sinh con trước các người, lão gia có thể cưng muội ư?

Ngọc Đường Xuân thở dài:

- Cô bé ngốc, phụ nữ còn phải coi trọng đức hạnh, muội xem phu nhân hiền lành như vậy, lão gia kính trọng người biết bao. Dùng sắc đẹp với người, sao có thể bền vững chứ? Muội đó, cứ tiếp tục ở đây mà mơ mộng viễn vông đi.

Nói rồi nàng đứng lên bóp gối, Tuyết Lý Mai cũng đứng lên theo, hỏi:

- Tỷ đi đâu vậy? Nghe nói quẻ trong chùa này linh lắm đó, chúng ta đi bói một quẻ đi.

Ngọc Đường Xuân lắc đầu đáp:

- Muội đi đi, tỷ muốn... tỷ muốn đi vệ sinh, lát nữa sẽ quay lại.

Ngọc Đường Xuân đưa ra lý do đối phó, bước ra khỏi điện giả vờ muốn ra khỏi chùa đi vệ sinh. Đi một hồi, thấy không có ai chú ý nàng bèn lẻn vào con đường nhỏ trong rừng tùng bách vòng về hướng tháp lâm ở trung điện.

Có chừng hơn trăm tòa bảo tháp trắng toát, trên những ngọn tháp đều buộc một chiếc chuông đồng nho nhỏ, khi gió thổi qua phát ra tiếng leng keng vui tai. Ngọc Đường Xuân nâng váy, vội vã bước vào tháp lâm, đưa mắt ngó quanh.

Do phần lớn người đi bái phật đều là người bản địa, sớm đã ngắm chán tháp lâm này rồi, vì thế trong tháp lâm không có nhiều người, thỉnh thoảng mới thấy được vài người đi đường xa xa. Ngọc Đường Xuân đi vòng qua mấy tòa bảo tháp, đang nhìn ngó chung quanh, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng cất tiếng gọi:

- Chu Ngọc Khiết!

Ngọc Đường Xuân giật mình, quay nhanh người lại. Chỉ thấy một thư sinh mặc áo bào xanh, sắc mặt âm u đang lạnh lùng nhìn nàng. Ngọc Đường Xuân lập tức phát hoảng, biết là đã trúng gian kế người ta, nàng lui lại mấy bước, thất thanh kêu lên:

- Vương Cảnh Long, là ngươi... Ngươi đã trốn khỏi Thái Lăng rồi sao?

Vương Cảnh Long không giấu được sự thù hằn và đắc ý ngập tràn trên khuôn mặt, cười nham hiểm:

- Đại khuê bất trác, mỹ kỳ chất dã (3), cho dù là kinh hoàng Chu tiểu thư cũng vẫn quyến rũ như vậy.

Hắn hưng phấn áp sát tới, rít lên:

- Con ranh con, ngươi hại ta rất thảm, hôm nay ở ác gặp ác, ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu? Ha ha ha, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ mang ngươi đi, trị cái con ranh con ngàn kẻ chơi vạn người cưỡi nhà ngươi thật sướng một phen rồi sẽ đưa về bên Dương Lăng.

Hắn không ngừng cao hứng cười điên cuồng:

- Đến lúc đó, mắt ngươi không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể nói, tay chân không có, bẩn thỉu dơ dáy như heo, chỉ mong Dương Lăng sẽ vẫn thương ngươi, yêu ngươi, ha ha ha ha...

Ngọc Đường Xuân nghe hắn mô tả hình dạng sống không bằng chết đó, sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Nàng rùng mình, vội xoay người chạy. Vừa rồi khi Vương Cảnh Long đi vào tháp lâm, mấy người Hoàng lão đại đã lặng lẽ theo sau, lúc này nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình thì hắn không khỏi ôm bụng cười to:

- Ngươi có thể chạy đi đâu chứ? Ha ha ha, bắt lấy nó cho ta, lập tức đưa nó ra khỏi thành.

Sau lưng, một giọng nói theo tiếng đáp lại:

- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân lại không điên, nào dám chạm vào nữ nhân của Dương đại nhân chứ?

Vương Cảnh Long ngạc nhiên xoay người, lập tức trông thấy một quả đấm to đùng đánh tới mặt, "bộp" một tiếng, quả đấm đã nện vào ngay sống mũi của hắn.

*********************

Xin được một que xăm thượng thượng, Tuyết Lý Mai vui sướng hân hoan chạy ào ra điện, tính khoe với Ngọc Đường Xuân. Vừa bước ra khỏi điện, nàng chợt thấy trong sân có tiếng huyên náo, mười mấy gã đàn ông lực lưỡng mặc đủ loại trang phục đang lôi mấy người từ trong rừng tùng bách bước ra, không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ngay sau đó lại thấy hai hòa thượng đầu trọc lôi một người như lôi một con chó chết bước nhanh ra, theo sau là một thanh niên mặc đồ xanh đang mỉm cười, phía sau nữa là Ngọc Đường Xuân đang được sáu bảy người vây vào giữa như những vì sao vây quanh trăng sáng bước tới.

Tuyết Lý Mai nhìn thấy người đàn ông mặc đồ xanh đó, nhận ra y là thống lĩnh thân quân của Dương Lăng, lại nhìn sang Ngọc Đường Xuân ở phía sau, không khỏi ngạc nhiên bước lên đón đường hỏi:

- Liễu đại nhân, Ngọc Tỷ Nhi, chuyện này... chuyện này là thế nào?

Liễu Bưu ôm quyền định trả lời, một gã đàn ông bỗng chạy lại nói với Liễu Bưu:

- Bẩm báo đại nhân, trong tốp giặc cướp này có một tên võ nghệ hết sức cao cường, hắn đã trúng một phi tiêu của tiểu nhân, thấy tình hình không ổn đã leo tường trốn thoát rồi.

Liễu Bưu giận dữ quát:

- Mấy chục người bắt không được mấy tên cướp, thật là một đám ăn hại, mau đuổi theo.

Lúc này bên ngoài cổng chùa, bốn hiệu úy thân quân đao giắt bên hông, vây quanh Dương Lăng ăn mặc giản dị hông giắt bội kiếm bước vào. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai trông thấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Dương Lăng lại chỉ quét hờ mắt qua phía bọn họ một cái, sau đó tươi cười rảo bước quay sang đón tri khách tăng (4) đang bước tới, chắp tay làm lễ nói:

- Hôm nay có thể bắt được những tên giặc cướp này, phải cảm ơn đại sư đã tạo thuận lợi cho.

Tri khách tăng mập mạp đó cười tươi như phật Di Lặc, mở miệng cười lấy lòng với vị thống lĩnh ngự tiền thân quân này:

- Nào có nào có, tướng quân vạch kế trừ gian, biểu dương chính nghĩa, bần tăng theo lý nên hỗ trợ.

Dương Lăng cười ha hả. Ngay lúc đó, hai nhân viên ty binh mã của Ngũ thành hay tin chạy đến, hùng hùng hổ hổ xông lại, vừa bước đến cổng chùa liền lớn tiếng kêu ầm lên:

- Kẻ nào chưa được ty binh mã cho phép đã tùy tiện bắt người?

Bọn họ đưa mắt nhìn, trông thấy trang phục cấm quân của đám người Dương Lăng, còn chưa nhìn ra được phẩm hàm của Dương Lăng, hai "thành quản (5)" đã chùn xuống ba phần, giắt đao và xiềng xích vào hông gật đầu chắp tay thi lễ với mọi người:

- Tiểu nhân là Tiêu Vũ và Kinh Qua, bộ khoái ty binh mã của Ngũ thành, ra mắt các vị quân gia, ơ... quân gia đang bắt đám giặc nào vậy?

Dương Lăng bước đến nói:

- Bản quan là Dương Lăng! Kẻ bị bắt chính là bọn cướp có ý đồ bắt cóc nữ quyến của bản quan. Ha ha, các ngươi đến thật đúng lúc, hãy đưa bản quan đến gặp ngự sử đại nhân của các ngươi một chút.

Thân quân hoàng đế tuy quyền cao chức trọng, song lại không có quyền tùy ý bắt người trong kinh thành. Dương Lăng không muốn tạo cớ cho người ta nói y tự lập công đường, cho nên đương nhiên muốn giao phạm nhân cho ty binh mã của Ngũ thành xử lý. Ngọc Đường Xuân thấy từ lúc lão gia bước vào cổng chùa thì không thèm nhìn tới nàng, trong lòng vừa tủi thân vừa sợ hãi. Nàng dè dặt bước tới, thấp giọng gọi:

- Lão gia...

Dương Lăng giận nàng có chuyện mà không bàn bạc cùng mình. Tuy y vẫn chưa biết vì sao Ngọc Đường Xuân bị Vương Cảnh Long dụ ra ngoài, nhưng nếu không phải vì mình đề phòng Xưởng Vệ, và được Đới Nghĩa kịp thời báo tin, lúc này nàng ấy há không phải đã bị người ta bắt đi làm nhục không ngừng rồi ư? Cho nên trong lòng y bực bội, thấy nàng bước tới, mặt liền nghiêm lại, hừ lớn một tiếng nói:

- Có gì về nhà sẽ nói, theo ta đến ty binh mã Ngũ thành.

Hai bộ khoái là Tiêu Vũ và Kinh Qua thấy vị tâm phúc của hoàng thượng này phối hợp như vậy, cảm động đến rơi lệ, liền vội theo sau lưng y, không ngừng quát tháo dân chúng đang xem náo nhiệt tản ra. Do trời nóng, viên ngự sử tuần thành vừa cởi áo quan ra uống trà, nghe nói Dương Lăng đến, vội vàng mặc trở lại, hối hả chạy ra.

Lúc này Dương Lăng đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, diễn vở "Thuần thê ký" (ý nói dạy dỗ vợ). Ngọc Đường Xuân quỳ trước mặt y, tủi thân ấm ức đem đầu đuôi câu chuyện mình bị lừa kể lại một lượt. Dương Lăng hừ nhạt nói:

- Thế là cô liền tự mình quyết định, bịa ra lý do muốn vào chùa dâng hương để trốn ra hả? Nếu không phải ta có được tin tức trước đó, cô thử tự nghĩ xem bây giờ sẽ có kết cục gì?

Dương Lăng quay sang nháy mắt với Tuyết Lý Mai, song vẫn ra vẻ quan lại oai phong ra lệnh:

- Đứng lên đi, về phủ sẽ tính tiếp với cô.

Tuyết Lý Mai thấy y đưa mắt ra hiệu, hiểu ý chạy qua dìu Ngọc Đường Xuân dậy, kéo nàng ra sau giá cờ, cười khúc khích bên tai nàng nói:

- Được rồi được rồi, lão gia thương tỷ nên mới nổi giận mà, đừng sợ nữa, trở về giở ra thủ đoạn quyến rũ lão gia thật tốt vào, khiến lão gia nhìn thấy phải bủn rủn chân tay, tự nhiên sẽ tha cho tỷ thôi.

Ngọc Đường Xuân bị Dương Lăng dọa cho hoảng lên, lại còn nghe nha đầu đó nói mấy lời điên khùng, trong lòng vừa giận vừa thẹn. Nhưng suy nghĩ một chút, nếu không phải hôm nay Dương Lăng bố trí mai phục ở đây từ trước, sai thân binh hóa trang làm khách dâng hương thăm chùa, bán rong và tăng lữ, kịp thời bắt giữ đám giặc cướp đó, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên bất kể lão gia có trách phạt nàng thế nào, nàng cũng không thể nói gì được hết. Ngọc Đường Xuân thắc thỏm không yên, nghĩ: chỉ là không biết gia pháp của lão gia là gì, nghe nói vài gia đình quan lại quất roi đánh nô tỳ và thê thiếp, không dùng roi thì dùng gậy gỗ, chỉ mong lão gia sẽ không nhẫn tâm như vậy.

Vị ngự sử tuần thành nọ lật đật chạy ra, trông thấy trên đại sảnh nhà mình, Dương đại nhân người ta lại đang giở quan uy ra giáo huấn bà vợ nhỏ nhà y, gã không tiện chen miệng vào, chỉ đành khúm na khúm núm đứng chờ ở một bên, lúc này khó khăn lắm mới có cơ hội, thế là vội bước lên làm lễ chào:

- Hạ quan ngự sử tuần thành Hồ Chu, tham kiến Dương đại nhân.

Thật ra Dương Lăng không phải cố ý làm ra vẻ ngạo mạn trước mặt lão ta, mà là trước đó Liễu Bưu đã nhắc nhở y, biết vị ngự sử tuần thành Hồ đại nhân này cũng là quan viên được Vương Quỳnh đề bạt. Tuy Vương Quỳnh không nắm bộ Lại, nhưng làm thượng thư bộ Lễ lâu năm, rất nhiều kẻ lên kinh thi cử làm quan đều đã được lão ta đề bạt khi nhậm chức quan sát hạch, theo quy củ đều xem như là học trò của lão. Cho dù cái chức "thầy giáo" béo bở này làm rất dễ, nhưng rất nhiều quan lại cũng thực sự cảm kích cái ơn nâng đỡ của lão. Dương Lăng lo Hồ Chu sẽ nể mặt Vương Quỳnh mà làm theo cảm tính, cho nên cố ý ra oai phủ đầu lão ta.

Lúc này thấy lão cung kính làm lễ, Dương Lăng mới đứng dậy nói:

- Hồ đại nhân, kẻ trên công đường đây là con của thượng thư bộ Lễ ở Nam Kinh, Vương Quỳnh, là phạm nhân do hoàng thượng tuyên án. Hắn chạy trốn khỏi Thái lăng, cấu kết với một đám trộm cướp, rắp tâm mưu hại gia quyến bản quan, may nhờ thị vệ bản quan tóm được, xin đại nhân hỏi tội.

Tuy nói Vương Quỳnh đã bị "hạ đài", nhưng trong kinh quan hệ rộng rãi, một ngự sử tuần thành cỏn con như Hồ Chu thực không thể đắc tội. Nhưng vị Dương đại nhân ở trước mặt này, lão ta lại càng không thể đắc tội. Hồ Chu đành phải gượng đáp lời một tiếng rồi thăng đường xử án.

Nha dịch bê chậu nước đến, hắt "ào" một cái cho Vương Cảnh Long tỉnh lại. Vương Cảnh Long yếu ớt mở mắt, trông thấy Dương Lăng ngồi nghiêm nghị một bên, Ngọc Đường Xuân thanh tú đứng sau lưng y thì biết chuyện đã bại lộ, không khỏi căm hờn rống lên một tiếng, cặp mắt đỏ ngầu, bổ nhào tới.

Tuy Vương Cảnh Long là thư sinh nho nhã yếu đuối, nhưng lúc này khí thế điên cuồng khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng. Dương Lăng bị hù giật nảy người, không kìm được đứng phắt lên. Hai nha dịch phản ứng cực nhanh, đuổi theo điểm hai cây phong hỏa côn vào đầu gối Vương Cảnh Long một cái, Vương Cảnh Long liền khuỵu xuống đất đánh "cộp", lập tức bị hai nha dịch bẻ ngoặt hai tay khống chế.

Vương Cảnh Long không thể động đậy, lại cố vươn cổ ra ngoạm chặt lấy vạt áo của Dương Lăng, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta trợn trừng nhìn y không rời. Ánh mắt thù hận vô tận đó khiến Dương Lăng lạnh cả người, lông tóc bỗng chốc đều dựng đứng lên.

Vương Cảnh Long muốn báo thù y, chuyện đó y có thể lý giải, nhưng tại sao hắn lại hận mình đến mức như vậy? Không lẽ loại người này không hề có chút lý trí sao? Không thèm cân nhắc nguyên do sự tình, không thèm nghĩ lúc mình hại người nếu thành công sẽ tạo ra biết bao tổn thương đối với người khác hay sao?

Chú thích:

(1) Quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền

(2) Nghĩa "Dương Hổ ở Bá châu chính là sao Tử Vi chuyển thế". Dương Hổ, không rõ năm sinh, mất năm 1511, người Giao Hà (nay thuộc tỉnh Hà Bắc). Ban đầu đi theo Bạch Anh, thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa của nông dân khu vực kinh đô và vùng lân cận, liên tục chiến đấu khắp vùng Sơn Đông và Lâm Thanh. Về sau kết hợp cùng quân khởi nghĩa của Lưu Lục và Lưu Thất.

(3) Câu này được trích trong Lễ Ký, tạm dịch "ngọc khuê không mài vẫn đẹp bởi bản chất sẵn có của nó". Ngọc khuê là ngọc trên nhọn dưới vuông, thiên tử phong chư hầu thì ban cho ngọc đó.

(4) Vị sư tiếp khách

(5) Nhân viên quản lý trật tự trị an trong thành

Dương Lăng tự biết mạng mình ngắn ngủi, cho nên người khác có gây tổn hại gì đến y, y cũng đều không coi trọng, nhưng y tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ nào làm tổn thương đến người nhà của y. Đó là lập trường duy nhất mà y giữ vững, lập trường duy nhất mà y quyết không nhượng bộ.

Lúc này, thấy ánh mắt như rắn độc của Vương Cảnh Long, y rốt cuộc đã hiểu, thù hận hai nhà căn bản đã không thể hòa giải: khi thân ở trên cao y có thể suy nghĩ bỏ qua cho kẻ khác, lại chưa hề nghĩ chuyện làm tổn hại người nhà kẻ khác, nhưng nếu y rơi vào tay kẻ khác, liệu kẻ đó sẽ bỏ qua cho y sao? Sẽ bỏ qua cho người nhà vô tội của y sao?

Dương Lăng vừa kinh hãi vừa giận dữ nói:

- Hồ đại nhân, phạm nhân này vượt ngục chạy trốn, mua chuộc kẻ ác hại người, trên công đường còn điên cuồng ngang ngược như vậy, ông đã thấy chưa?

Hồ Chu nghiến răng, nạt lớn:

- Người đâu, lôi phạm nhân xuống, đánh mạnh bốn mươi gậy, rồi tiếp tục giải lên công đường xét hỏi!

Lại có thêm hai nha dịch xông tới, bốn người túm lấy Vương Cảnh Long lôi xuống dưới. Vương Cảnh Long lại trừng cặp mắt ngập tràn căm thù nhìn Dương Lăng không rời, cắn chặt hàm răng không chịu nhả. Mấy tên nha dịch lập tức nổi giận, bọn họ nào quản ngươi là ai, tức thì có nha dịch buông tay ra, rút ở bên hông ra cây thước gỗ vả miệng, nhắm vào hai má hắn quất mạnh "bộp bộp bộp" mấy cái, khiến cả hai má Vương Cảnh Long đều tê dại, mép hắn ứa máu, thậm chí răng cũng đã long ra.

Đám nha dịch thừa cơ dùng sức kéo mạnh, áo bào của Dương Lăng bị kéo rách một mảnh. Mấy người vừa lôi Vương Cảnh Long ra khỏi bậc cửa, một nha dịch lật đật chạy vào thưa:

- Khải bẩm đại nhân, ba đại học sỹ của Nội các, thượng thư bốn bộ Lễ, Công, Lại, Hộ và mấy vị đại nhân trong triều đã đến.

Vương Cảnh Long nghe vậy liền há ngoác miệng đầy máu điên cuồng cười to. Hồ Chu nghe báo lại giật nảy người, đứng bật dậy, vội vàng chỉnh lại mũ ô sa rồi nói:

- Mau mau, áp giải phạm nhân vào lao, tạm thời thoái đường.

Dương Lăng nghe nói nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy đã đến cũng không khỏi kinh ngạc, liền vội khoát tay bảo Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân lui ra ngoài công đường, Tam ban nha sai (6) lui xuống. Hai người vừa bước đến cửa, liền thấy một đám nguyên lão trong triều đầu tóc bạc phơ đang vội vội vàng vàng đi đến.

Thì ra Vương Cảnh Long mua chuộc mấy tên giặc cướp nọ định bắt cóc Ngọc Đường Xuân ra khỏi thành để trút hận, Vương Bình đánh xe ngựa chờ bên ngoài chùa, không ngờ thấy kiệu của Dương phủ đến không lâu thì Dương Lăng đã dẫn một đám thân quân bước vào, lập tức biết là không ổn, thông báo cho thiếu gia cũng đã muộn, thế là y lập tức bỏ xe trốn vào con hẻm kế bên.

Cũng may mấy tên trộm cướp đó cũng có nghĩa khí, sau khi bị bắt không ai khai ngoài chùa còn có đồng bọn tiếp ứng. Y thấy mấy người này cùng với thiếu gia đã hôn mê bất tỉnh bị mang đến ty binh mã của Ngũ thành thì lập tức theo đường tắt chạy đến Ngọ môn.

Mấy người Lưu Kiện, Tạ Thiên và Vương Quỳnh thường ngày cũng là bạn bè thường xuyên uống rượu họa thơ. Với tư cách là quản sự thư phòng trong phủ thượng thư, Vương Bình rất quen thuộc với bọn họ, ngay cả quản gia và kiệu phu của bọn họ cũng nhận ra. Đến Ngọ môn, y vừa tìm được kiệu phu của mấy vị đại nhân, đúng lúc đám đại nhân này cũng vừa tan ngọ triều đi ra.

Vương Bình vừa thấy mấy vị đại học sỹ lập tức lao tới dập đầu, chỉ nói thiếu gia ở Thái lăng bị bọn người Đới Nghĩa rắp tâm hành hạ, muốn dồn y vào chỗ chết. Thiếu gia không chịu nổi khổ nhục, đã trốn về kinh dưới sự giúp đỡ của y, tính xin triều đình ban cho con đường sống, không ngờ lại bị Dương Lăng vu oan hãm hại, bắt đến ty binh mã của Ngũ thành.

Tuy trước đó ít lâu đám lão thần này có ít nhiều bất mãn với Vương Quỳnh, nhưng suy cho cùng, là đồng liêu bạn tốt lâu năm, giờ đây con trai Vương Quỳnh bị đày lên Thái lăng, bản thân lão thuyên chuyển về Kim Lăng, nói ra cũng đủ thê thảm rồi, nên đám đại thần nghe vậy đều nổi lòng thương xót. Trong đó, những đại quan sớm không hài lòng với Dương Lăng càng tức giận chỉ trích Dương Lăng quá đáng, nên cùng đến theo.

Trông thấy đại học sỹ cùng các vị thượng thư và đám người Dương Phương, Vương Ngao, Dương Lăng và Hồ Chu vội vàng cúi người làm lễ. Mấy người Lưu Kiện và Lý Đông Dương còn giữ được bình tĩnh, đám người Dương Phương, Vương Ngao và Dương Thủ Tùy thấy Dương Lăng thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, phất tay áo hầm hầm đi vào công đường.

Hồ Chu vội vã xếp ghế mời các vị đại nhân ngồi, ngước mắt nhìn, ai nấy đều cao hơn lão ta ba cấp, Hồ Chu đáng thương đành phải làm lễ với từng người. Dương Phương đẩy trà nóng nha dịch dâng lên, nhìn thẳng vào Dương Lăng nạt lớn:

- Dương đại nhân, cả nhà Vương thượng thư bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Vương Cảnh Long là một cử nhân tài giỏi, nay bị tước đi công danh thành tù nhân, vì sao ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho y?

Dương Lăng vịn kiếm điềm nhiên đáp:

- Từ đâu truyền ra lời ấy? Dương Lăng hôm nay lên công đường, là với thân phận người bị hại, không phải lấy thân phận đại thần trong triều ép Hồ ngự sử xử án. Vương Cảnh Long vạch kế lừa người nhà trong phủ Dương mỗ ra ngoài, muốn trả thù làm hại Dương mỗ, vật chứng là phong thư lừa gạt nội quyến của bản nhân, nhân chứng có một đám giặc cướp mà hắn đã mua chuộc. Nhân chứng vật chứng đủ cả, sao trở ngược thành Dương mỗ hại người rồi? Đại nhân đừng đổi trắng thay đen!

Lưu Kiện thấy bọn họ cãi nhau, nhíu mày quay sang Hồ Chu hỏi:

- Hồ ngự sử, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Hồ Chu lúng túng đáp:

- Hạ quan vừa mới thăng đường xử án, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ lắm, có điều….có điều phong thư đó và giặc cướp bị bắt ở hiện trường quả thực là có.

Tạ Thiên và Lý Đông Dương nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Dương Lăng trước đây chưa từng dây dưa với nhà họ Vương, giờ sẽ càng không ngu xuẩn đến mức lợi dụng lúc đại hôn của hoàng đế mà chèn ép đối phương. Lời nói của Vương Bình mười phần có tám chín phần là tráo trở. Nhưng dù biết rõ là như vậy, không lẽ có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn đứa con của bạn cũ gặp nạn?

Tạ Thiên vuốt râu trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chúng ta nghe gia nhân Vương phủ khẩn cầu, nhất thời không biết chuyện ấy, chỉ vì có quan hệ đến con trai của bạn cũ, cho nên chạy đến xem kết cục, không phải có ý trở ngại ty pháp. Bản quan cũng tin tưởng thái độ đối nhân xử thế của Dương đại nhân, có điều tục ngữ nói 'oan gia nên giải không nên kết, bậc quân tử lấy cái đức sâu dày để nâng đỡ mọi vật'. Cùng là đại thần trong triều, Dương đại nhân có thể tha cho y một con đường hay không?

Dương Lăng nhớ lại cặp mắt tràn ngập sự thù hận của Vương Cảnh Long và hành động điên cuồng cắn chặt lấy áo y, miệng đầy máu mà vẫn không nhả, trong lòng không khỏi ớn lạnh, bèn nói một cách kiên quyết:

- Các vị đại nhân có biết Vương Cảnh Long lừa người thân Dương mỗ ra ngoài, là muốn báo thù như thế nào không? Thủ đoạn ấy thật sự khiến con người và thánh thần cùng căm phẫn! Thường nói 'vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân'. Dương mỗ cũng là quan, nếu chỉ vì người hắn muốn hãm hại là người nhà của ta, ta liền rút lời buộc tội, để tỏ cái đức sâu dày của bậc quân tử. Vậy nếu người mà hắn muốn hại là dân chúng bình thường thì sao? Đấy há chẳng phải là vì tư bỏ công, vì người buông luật đó sao?

Mấy vị đại nhân nghe vậy không khỏi nghẹn họng, Lý Đông Dương thoáng do dự, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Lăng mỉm cười nói:

- Dương đại nhân, bước ra ngoài nói chuyện nhé.

Dương Lăng khá có thiện cảm với vị Lý đại học sỹ này, thấy thái độ lão hòa nhã, liền cất bước đi theo. Lý Đông Dương nhẹ giọng thành khẩn:

- Dương đại nhân, lão phu mượn tuổi già, gọi cậu một tiếng hiền điệt. Ân ân oán oán của cậu và nhà họ Vương, hôm nay tạm thời không bàn đến, lão phu chỉ suy nghĩ từ phương diện của cậu. Vương Cảnh Long cuộc sống được nhiều ưu đãi, không hiểu sự đời, đột nhiên gặp phải nạn to, khó tránh mang lòng oán hận, tâm tính thất thường, may mà y vẫn chưa làm tổn hại đến cậu. Cậu tha y một con đường sống, sẽ chỉ có lợi đối với cậu, tuyệt không có hại. Hôm nay các vị đại nhân đang thay mặt Vương thượng thư thỉnh cầu một vãn bối như cậu. Nếu như hiền điệt nể phần thể diện này, sau này làm quan trên triều, sẽ luôn thuận lợi hơn. Thời điểm này là đại hôn của hoàng thượng, làm mấy chuyện không vui, cậu cũng biết là không thích hợp mà, huống gì nếu cậu lấy đức báo oán, Vương thượng thư tất nhiên sẽ cảm kích trong lòng. Vương Cảnh Long chẳng qua là một kẻ thư sinh, cho dù hận thấu trời xanh, thì có năng lực gì hại người? Y hành hung chưa được, có nhiều lão thần như vậy thay mặt Vương thượng thư cầu xin cho y, hoàng thượng quyết sẽ không phán y tội chết, sao cậu không thuận nước đưa thuyền, lợi cho người, cũng là lợi cho mình?

Những lời này của Lý Đông Dương thấu tình đạt lý, khiến cho Dương Lăng không khỏi lưỡng lự. Lý Đông Dương mỉm cười đợi y trả lời. Dương Lăng do dự một hồi lâu, nhìn thấy đám lão thần trên công đường đều đang nhìn y chằm chằm, rốt cuộc hạ quyết tâm. Y hít sâu vào một hơi, rồi nói:

- Lý đại học sỹ, hạ quan muốn nói chuyện với Vương Cảnh Long một chút đã!

Lý Đông Dương vui vẻ gật đầu nói:

- Được! Hồ đại nhân, hãy để Dương đại nhân gặp Vương Cảnh Long một chút, để bọn họ trò chuyện riêng một chút đi.

Hồ Chu vội đáp:

- Dạ dạ dạ, hạ quan sẽ thu xếp ngay đây.

Dương Lăng bước vào phòng giam, chỉ thấy Vương Cảnh Long đang ngồi trên ghế, trên người bị trói mấy vòng dây thừng, bị hai nha dịch giữ chặt. Vừa thấy y bước vào, Vương Cảnh Long lập tức dùng ánh mắt thù hằn nhìn y chòng chọc.

Dương Lăng khoát tay nói:

- Các ngươi ra đi, đóng cửa phòng lại, ta muốn chuyện trò cùng Vương công tử một chút!

Hai tên nha dịch vâng lời lui ra, khép nhẹ cửa phòng lại. Dương Lăng bước đến trước mặt Vương Cảnh Long, kéo ghế ngồi xuống, nhìn y chăm chú một hồi lâu. Mới có một tháng mà đã không còn thấy cậu công tử phong thái văn nhã, ra vẻ lịch sự đó nữa. Vương Cảnh Long của hiện tại hai má hóp lại, sắc mặt tái nhợt, xem ra thật đã chịu không ít đau khổ.

Dương Lăng thở dài, nói:

- Vương công tử, có biết lần đầu huynh và ta gặp nhau, ta có cảm giác gì không?

Vương Cảnh Long vẫn nhìn chòng chọc đầy thù hận, không nói lời nào. Dương Lăng tự trả lời thay:

- Đó là cảm giấc rất kỳ diệu. Vừa thấy huynh, ta đã nghĩ rằng sẽ tình nguyện xem huynh là bạn bè, thậm chí còn nghĩ... Ha ha, không biết sao lệnh tôn đại nhân dường như rất có thành kiến với Dương mỗ, dường như Vương huynh cũng có nhiều hiểu lầm. Huynh từng sắp đặt hại ta, cho dù là vậy ta cũng không hận huynh, huynh tin không? Ta căn bản chưa từng hận huynh.

Vương Cảnh Long nhếch khoé môi đang chảy máu cười khẩy, hiển nhiên không hề tin lời y. Dương Lăng bất đắc dĩ nói:

- Ta biết huynh không tin, nhưng lời ta nói là sự thật. Ta thậm chí còn nghĩ, để qua mấy ngày sẽ cứu huynh ra, đưa huynh về Kim Lăng. Tại sao huynh cứ khăng khăng phân chia thù địch với ta vậy?

Vương Cảnh Long cười gằn:

- Bởi vì ngươi... Dương Lăng ngươi là quốc tặc! Có đại nhân các bộ trong triều bảo vệ ta, ngươi giết không được ta có phải không? Cho nên đến đây lấy lòng, đồ tiểu nhân!

Dương Lăng phiền não nói:

- Giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì? Điều này không phải kỳ lạ sao? Huynh đừng quy hết lỗi lầm đổ lên đầu người khác. Ta thật sự muốn hòa giải với huynh. Ta không truy cứu chuyện huynh hôm nay âm mưu làm hại đến người nhà ta, đưa huynh trở lại Thái lăng. Qua ít thời gian, đợi sau đại hôn của hoàng đế, ta sẽ nghĩ tiếp biện pháp bảo lãnh huynh ra. Thậm chí công danh của huynh... Nếu như hoàng thượng nói một câu, cũng không phải không thể đặc xá, huynh có thể đừng cố chấp mối thù này nữa được không?

Vương Cảnh Long cười gằn ác độc nói:

- Có thể, đương nhiên là có thể. Chỉ cần ra khỏi cửa này, ta sẽ khóc lóc đổ lệ nhận lỗi với các vị trưởng bối bạn thân của phụ thân, đau đớn ăn năn hối lỗi, ngoan ngoãn thành thật làm một phạm nhân. Lần này ta báo thù quá lỗ mãng rồi, lần sau, ta sẽ cẩn thận hơn!

Trong tiếng cười gằn, hắn ác độc tiếp:

- Ta sẽ luôn nhẫn nại, nhẫn đến một ngày thấy ánh mặt trời. Dương đại nhân ngươi quyền bính thông thiên, chắc cũng không thể cả ngày điều động nhân mã bảo vệ người nhà của ngươi chứ nhỉ? Ta sẽ không từ thủ đoạn nghĩ ra biện pháp hại ngươi, cho dù nữ nhân ngươi vĩnh viễn trốn trong nhà không bước ra, cũng có thể đột nhiên bị một mũi tên bắn lén xuyên tim ả...

Trong lòng Dương Lăng âm thầm nổi lên một luồng sát khí, Vương Cảnh Long lại vẫn không hay không biết ngông cuồng nói:

- Sau này ngươi sẽ cần phải cẩn thận dè chừng hơn cả hoàng thượng, bởi vì trái cây rau quả mà ngươi mua về sẽ phải cho người khác nếm rồi mới dám dùng. Đến khi ngươi có con trai, ngươi còn phải trông chừng nó cho kỹ, bằng không, mấy mươi năm sau, có thể sẽ có một tên ăn mày tay chân tàn phế đến gõ cửa nhà ngươi xin ăn, mà nó chính là đứa con ruột của vị Dương đại nhân quyền cao chức trọng ngươi đấy!

Hoặc giả là, ngươi có con gái, ngươi đoán thử xem nó sẽ có kết cục gì? Ha ha ha, ngươi sợ rồi hả? Tại sao sắc mặt lại tái nhợt thế, tại sao cả người đều run rẩy thế? Ta là tù nhân của ngươi mà không phải sao? Ngươi sợ ta làm gì chứ? Ha ha ha, ta chính là muốn ngươi sợ, để ngươi cả đời phải sống trong sợ hãi!

Đoạn hắn cất cao giọng quát:

- Dương Lăng, tên gian tặc nhà ngươi, ngươi hại cha ta phải đi Kim Lăng, ngươi hại mất tương lai của ta, ta đường đường là một cử nhân, nay biến thành một tù nhân mặc người lăng nhục! Những điều ngươi hại ta, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần!

Ánh mắt biểu lộ sự điên cuồng, hắn nói như mê sảng:

- Ta sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với ngươi, ta muốn ngươi vĩnh viễn phải sống trong sợ hãi, ta muốn ngươi... a...

Hắn vừa nói đến đây đột nhiên nghẹn lại, trong chớp mắt đồng tử kinh hãi giãn ra, giữa cổ một dòng máu tươi men theo mũi kiếm chầm chậm chảy xuống.

Dương Lăng đứng dậy, nói khẽ với Vương Cảnh Long:

- Vương Cảnh Long, ngươi nghĩ là ngươi dọa được ta ư? Ngươi vẫn chưa đủ tư cách! Lời ngươi nói chỉ có thể khiến ta nổi sát ý mà thôi!

Y nén giận, giọng mỉa mai:

- Vương Cảnh Long, ngươi thật là một tên công tử bột không ra hồn, trước đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Ngươi không nên chọc giận ta, càng không nên lấy người mà ta coi trọng nhất ra dọa ta, đồ ngu!

Như con gà trống bị cắt tiết, Vương Cảnh Long phát ra tiếng kêu khùng khục, nhưng dây thanh đới của hắn đã không còn phát ra những lời nguyền rủa ác độc được nữa. Hắn tuyệt nhiên không ngờ có nhiều trưởng bối bạn thân của cha hắn tìm tới cửa để nói giúp cho hắn như vậy mà Dương Lăng lại dám lạm dụng tư hình, giết chết hắn.

"Như vậy cũng tốt, tuy mình là phạm nhân nhưng cũng không phải muốn giết thì giết. Dương Lăng, ta dùng mạng của mình để trả thù ngươi!" Ánh mắt đang trắng dã dần của Vương Cảnh Long đột nhiên phủ lên một vẻ khoái trá bệnh hoạn.

Nhưng hắn lập tức nhìn thấy Dương Lăng bước đến bên cạnh cởi dây thừng quấn trên người hắn ra, sau đó trở tay đâm một kiếm vào cánh tay mình, thét lớn:

- Người đâu đến mau, Vương Cảnh Long muốn giết ta!

"Có lẽ mình vẫn chưa đủ nhẫn nại! 'Quân tử, có thể dễ bị gạt '(7). Nhưng hắn... không phải quân tử..."

Chú thích:

(6) Phiếm chỉ các loại nhân viên các cấp trong nha môn

(7) Nguyên văn "quân tử, khả khi chi dĩ phương" xuất phát từ truyện “giáo nhân phanh ngư” (người hầu nấu cá) của Mạnh tử. Câu cuối có nguyên văn là “quân tử khả khi chi dĩ phương, nan võng dĩ phi kì đạo”. Ý là đối với chính nhân quân tử có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt họ, khó mà dùng cách không hợp lý để gạt họ. Có người tặng cá cho Tử Sản nước Trịnh, Tử Sản bảo người hầu bỏ xuống hồ nuôi, nhưng người hầu nấu cá ăn mất, sau đó lại nói với Tử Sản là bỏ cá xuống hồ cá đã bơi đi mất rồi. Tử Sản nói “Đã tới nơi cần tới”. Người hầu đi ra nói “Ai nói là Tử Sản thông minh, cá đó ta đã ăn mất rồi”. Quả là quân tử có thể dùng cách hợp lý để gạt.

http://zhidao.baidu.com/question/747...ex=3&fr2=query

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc