Không khí trong phòng được chậu thân hong ma mà trở nên khô hanh, từng tốp người ra ra vào vào, trên giường một thân thể ướt sũng , hô hấp suy yếu.
Cơ thể suy yêu nắm trên giường kia đúng là Thủy Nhan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, từng sợi tóc ướt át dính sát vào da mặt, hiện tại nàng đang sốt cao, thân hình dường như đang run rẩy.
Nha hoàn không ngừng xoa nắn, chà xát thân thể nàng.
Nhân ảnh đứng giữ bên của sổ, hai tay ôm lấy chính mình, vẻ âm lảnh hiện trên gương mặt hắn, đôi đông tử màu đen khóa chặt thân ảnh nằm trên giường, nhưng ánh mắt tối tăm còn hiện lên có chút phức tạp.
Diêm Phổ Hạo quả thật không ngờ Thủy Nhan sẽ đi đến bước này, càng không ngờ lòng nàng có thể để ý đến Quý Lăng Dương như vậy.
Ngay lúc hắn đang hoảng hồn, một thân ảnh màu vàng thong thả tiêu sài bước lại cạnh hắn. Ánh mắt nàng theo ánh mắt của hắn chuyển đến trên trên giường, nàng hơi nhíu mày, xoay người tiến vào trong lồng ngục Diêm Phổ Hạo.
" Hạo, một tỳ nữ lại khiến ngươi có thể lo lắng như thế sao?" Diêu Kính Đồng mở miệng thanh âm có chút bất mãn. Diêm Phổ Hạo hơi cười, nhưng ánh mắt lại nguội lạnh chẳng có nửa chút ý cười, trước mặt hạ nhân Diêu Kính Đồng không hề cố kí mà gọi tên của hắn, chứng minh nàng đang ghen.
" Nàng ta bây giờ còn chưa có thể chết, nếu không sau nàng còn gì thú vị nữa." Diêm Phổ Hạo cười nhẹ, xoay người tiến về phòng ngủ ấm áp của hắn.
Diêu Kính Đồng nhìn theo thân ảnh vừa khuất bóng, đôi môi nhỏ vẽ ra nụ cười như có như không. Lần tự sát này của Thủy Nhan quả thật là thành chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của Diêm phủ, một nha đầu đền Diêm phủ này không đầy một tháng vậy mà đã trở thành ŧıểυ điểm chốn này.
Trong thư phòng u tĩnh, chỉ có tiếng than cháy lép bép, và tiếng bút lông mài trên giấy loạt xoạt.
Cửa phòng bị mỏ tra mà không hề có báo trước, nhân ảnh bên cạnh cây tủ đàn tiếp tục viết, không có ngẩng đầu, cũng không có mở miệng, bới vì hắn biết, có thể đến đây một cách tự do như thế, trước nay chỉ có một người.
" Gia, hoàng cung đưa văn kiện mật tới đây" Sở Nghệ Đường cung kính dang quyển trục nhỏ lên trước mắt Diêm Phổ Hạo, màu sắc của quyển trục kia là vàng kim, nhưng hắn vẫn như cũ không hề hiện tỏ ra thần thái nào. Lần tự sát này của Thủy Nhan quả thật đầ thành chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của Diêm phủ, một nha đầu đền Diêm phủ này không đầy một tháng vậy mà đã trở thành ŧıểυ điểm chốn này.
Trong thư phòng u tĩnh, chỉ có tiếng than cháy lép bép, và tiếng bút lông mài trên giấy loạt xoạt.
Cửa phòng bị mỏ tra mà không hề có báo trước, nhân ảnh bên cạnh cây tủ đàn tiếp tục viết, không có ngẩng đầu, cũng không có mở miệng, bới vì hắn biết, có thể đến đây một cách tự do như thế, trước nay chỉ có một người.
" Gia, hoàng cung đưa văn kiện mật tới đây" Sở Nghệ Đường cung kính dang quyển trục nhỏ lên trước mắt Diêm Phổ Hạo, màu sắc của quyển trục kia là vàng kim, nhưng hắn vẫn như cũ không hề hiện tỏ ra thần thái nào.
Diêm Phổ Hạo buông bút, chần chờ một chút, nhưng rốt cục cũng không mở quyển trục kia ra, hắn ngẩng đẩu nhìn Sở Nghê Thường, thấy bộ dạng nghi hoặc của hắn thật giống như hắn dự kiến.
"Gia, ta rốt cục hiểu tại sao ngài cố tình cứu Thủy Nhan từ dưới nước lên "
Diêm Phổ Hạo nhíu mày ý bảo hắn nói tiếp.
"Nguyên lai ngày đó, người nhảy xuống vực không phải là Quý Lăng Dương, thi thể mà người của chúng ta ỏ dưới nhai tìm được không phải của hắn." tròng mắt Sở Nghê Dường ánh lên cái nhìn bội phục, nhưng nghi hoặc vẫn không theo đó mà mất đi.
" Nhưng Thủy Nhan hiện tại vẫn còn giá trị lợi dụng đối với chúng ta sao? Dù sao cũng đã lừa một lần....."
" Không có " Diêm Phổ Hạo không chút do dự mở miệng, sau đó dùng lại một chút tiếp tục nói," Lưu nàng là tự do ý muốn của ta, không có ý nghĩa gì"
một câu này cảu Diêm Phổ Hạo, Sở Nghệ Đường liên cười ta tiếng, nhưng nụ cười này có chút đen mặt.
Diêm Phổ Hạo mấp máy môi, biết hắn ta đem suy nghĩ của mình xuyên tạc, như không có ý định giải thích.
Hắn cầm lấy quyển trục trên bàn, ném cho Sở Nghệ Đường, tiêu sài đi ra khỏi phòng, nhưng bước chân vừa ra đến của, hắn lạnh giọng nói: " Đem nó đốt đi."
Sở Nghệ Đường thở dài, mệnh lệnh truyền đến tai hắn, tay hắn hơi siết chặt, bước chân ra khỏi phòng không chút do dụ mà tiến về một gian biệt viện, nhưng khi vừa bước qua của phòng quý nhân, chợt nghe bên trong truyền là tiếng rên khan khàn, nhỏ nhỏ rêи ɾỉ, Diêm Phổ Hạo lắc lắc đầu, thong thả tiến vào phòng, bên trong phòng là một mớ hỗn độn. Mà nữ nhân áo trắng tự người bên mép giường, thần sắc tự giận, ánh mắt u oán nhìn chằm chắm hắn.
Diêm Phổ Hạo ngăn ý cười bên môi, tự nhiên mở miệng:" Tại sao lại tức giận đến như vậy? Ta không làm thế, vạn nhất ngươi tiếp tục tự tổn thương đến bản thân thì làm sao?"
Diêm Phổ Hạo đi đến bên cạnh giường, nhìn cổ tay đang bị tàm ti trói lại, thoáng nhíu mày.
Từ sau khi Thủy Nhan tình lại tới giờ, Diêm Phổ Hạo liền tàm ti trói nàng lại trên giường, loại tàm ti này, chắc chắn không đứt, dãy giụa càng thêm siết chặt, dần dần thâm nhập vào da thịt, cổ tay trắng noãn của Thủy Nhan đã sớm đầy vết máu khô.
"Đã bảo ngươi không nên lộn xộn, không lại chịu khổ nỗi đau da thịt, ngươi xem cổ tay ngươi toàn la máu rồi đó." thanh âm Diêm Phổ Hạo có chút kì quái, nhưng con ngươi vẫn là sắc thái lạnh nhạt đó.
Tóc tai Thủy Nhan giờ đây hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, nàng đột nhiên cúi đầy cắn lên cổ tay người đang nắm giữ cổ tay nàng, phát tiết mà cắn.
Nàng hận hắn. Hận đến oán khí đầy người.
Hắn dựa vào cái gì, mà lợi dụng nàng xong rồi, đến tử cũng không cho nàng toại nguyện? Hắn dựa vào cái gì ma trói nàng ở đây, khiến cho nàng không thể xuống giường, hắn dựa vào cái gì!
Diêm Phổ Hạo nhíu mày ngày một sâu, để cho nàng cắn cũng không ngăn lại.
Cho tới khi miệng nếm được vị huyết tinh, Thủy Nhan mới kinh ngạc ngẩng đầu, thất vẻ tối tăm trong ánh mắt Diêm Phổ Hạo, ánh mắt đó khiến nàng khó hiểu.
Diêm Phổ Hạo thấy nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt hắn liên hiện lê nụ cười như có như không, hắn vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe môi, động tác nhẹ nhàng đó khiến lòng Thủy Nhan dâng lên một cảm giác chua xót, nhưng ngay tại thời điểm Thủy Nhan nàng hoang mang, đôi tay to lớn của Diêm Phổ Hạo đưa đến bên cổ nàng, hai tay co lại, Thủy Nhan bị cướp đi hô hấp.
"Ta từng nói qua, tốt nhất không phản bội ta, nếu không ngươi sẽ sống không bằng chết." Diêm Phổ Hạo ghé sát môi ngay bên tai Thủy Nhan
thổi luồng nhiệt kí vào trong đó, thanh âm lại âm mi rét lạnh.
Thủy Nhan nghĩ mình sẽ chết trong tay Diêm Phổ Hạo, nàng không hề dãy giụa, khóe mối còn gương lên nụ cười.
Diêm Phổ Hạo nhìn ý cười trên mặt Thủy Nhan, hắn kinh ngạc, tay bỗng chốc buông lỏng........
Khụ, khụ! Thủy Nhan không nhịn được không ngừng ho khan.
"Gia, có người tên là Úc Kì cầu kiến người, hắn tự xưng là thị vệ bên người của thập nhất Vương gia" ngoài của vang lên thanh âm của nha hoàn.
Diêm Phổ Hạo sửng sốt một chút, mà Thủy Nhan ỏ bên cạnh vừa mới tìm được chút không khí, gương mặt nàng tràn ngập vẻ khiếp sợ.