Ân Nhạc Huân đang ở quầy pha nước chấm pha hai chén cho mình và chị gái mà không biết ở phía sau đã có ba người bao vây cậu rồi. Ngay khi quay lại bắt gặp ba gương mặt thân quen cậu suýt chút thì làm rơi chén nước chấm.
" Cac anh... cac anh cung di an เลิน sao? "
Cậu cười gượng, cười vô cùng khó coi như bị bắt ăn ớt mà còn phải cười vậy.
"Chị gái của em đâu?"_ Nhất Dật
"Chị gái ạ? Haha chị ấy đi đâu em không biết nữa..." _ Nhạc Huân cười cười nói dối.
" Vậy chén nước chấm này em làm cho ai vậy? "_Nhất Dật
"Dạ.. bạn, cho bạn em."
"Đừng nói dối."_ Hạc Thần
Chị gái yêu quý đừng trách em trai, cậu cũng có nổi khổ tâm của mình... Bọn họ, bọn họ tìm chị mà lại như cảnh sát truy nã tội phạm vậy. Một mình em không thể đấu lại bọn họ rồi.
Ân Nhạc Huân khóc ròng trong lòng đành dẫn họ đi vào trong.
Từ xa, Hạc Thần đã nhìn thấy bóng lưng cô gái mà trong lòng mình luôn ngày nhớ đêm mong. 10 năm qua, anh chưa từng quên được cô, nổi nhớ chỉ ngày một lớn thêm chứ không hề với đi. Anh luôn tìm kiếm tung tích của cô nhưng đều vô nghĩa, cô như biến mất khỏi thế giới này dù cho anh có dùng cách nào để tìm cô.
Ngay giờ phút này, cô gái mà anh luôn nhớ mong đang ở ngay phía trước khiến cho trái tim anh đập loạn nhịp không thôi.
Từ lúc ba bọn họ bước vào quán lẩu, ánh mắt của mọi người đều đồ dồn về phía họ. Ba vị Giám Đốc nổi tiếng với vẻ ngoài xuất chúng và tài giỏi không hề thua kém gì các ảnh đế nổi tiếng khác đang xuất hiện ở quán lẩu của bọn họ lại còn có một cậu trai nhan sắc cũng không hề kém cạnh ở bên cạnh. Đi ăn lẩu liền được ngắm tận 4 trai đẹp!
Bọn họ bắt đầu xì xầm to nhỏ về bạn trai tin đồn của nữ diễn viên nổi tiếng kia, quá nhiều lời bàn tán mà con người chỉ lo chăm chú nhìn vào điện thoại như Mẫn Chi thì lại không hề hay biết bản thân sắp rơi vào tay ác quỷ.
Cô chỉ cảm thấy quán lẩu này hôm nay thật ồn ào mà càng lúc càng ồn ào hơn thì phải.
"Chị..."_ Ân Nhạc Huân kêu cô, chị gái liệu có hoảng sợ mà bỏ chạy không nhỉ?
" Sao vậy?"
Ân Mẫn Chi quay sang suýt chút thì điện thoại cô đã trở thành topping mới trong nồi lầu rồi.
" Ân Mẫn Chi?! "_ Nhất Dật
"Đã lâu không gặp. "_ Hạc Thần
" Hôm qua cậu cho tôi leo cây khiến cho tôi vô cùng thất vọng đó. "_ Ngũ Hoàng
Bây giờ, ngay tại giây phút này. Từ 1 bàn 2 người ngồi vô tư thì thành 1 bàn 5 người ngồi.
Hạc Thần nhìn những hình xăm trên tay của cô, đều là những hình xăm nhỏ nhỏ, không ngờ sau khi biển mất cô lại trở nên cá tính như vậy nhưng thứ khiến anh quan tâm hơn chính là hình xăm trên cùng của cánh tay trái của cô. Nhìn qua có thể thấy cô gái được vẽ chính là cô vậy còn người con trai bên cạnh là ai? Mãi là bạn thân?
Ngoài ra cô có vẻ đã ốm hơn không còn nét ngây thơ trong trẻo của cô gái năm 17 tuổi nữa mà thay vào đó là ánh mắt cùng gương mặt trưởng thành của người con gái 27 tuổi vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Ngũ Hoàng nhìn cô cũng ngạc nhiên vì ngày hôm trước anh đã nhìn thấy cô hút thuốc, bây giờ cô còn có vài hình xăm trên tay. Cá tính hơn nhiều rồi!
Thật ra Ân Mẫn Chi chỉ có 7 hình xăm, 1 cái ở cổ chân, 1 cái ở sau cổ, 1 hàng chữ trên đường thắt eo và 4 cái trên 2 cánh tay.
Ân Mẫn Chi bị ba người bọn họ nhìn đến khó chịu, cô tức giận liếc mắt nhìn em trai nhưng em trai đối diện với ánh mắt hung ác của chị gái chỉ biết liếc mắt đi chỗ khác ngoan ngoãn cho thức ăn vào trong nồi lầu.
" Mẫn Chi, cậu thay đổi nhiều thật đấy. "_ Nhất Dật nhìn cô thật lâu rồi lên tiếng phá tan bầu không khí gượng ngùng ấy.
" Vậy sao? Đã qua 10 năm... tôi tất nhiên phải thay đổi rồi. "
_ Mẫn Chi nhìn cậu cười một cái.
"Thương Tinh nhìn thấy cậu chắc em ấy sẽ vui lắm... Nhưng em ấy lại đang ở Singapore rồi. "_ Nhất Dật
"... vui sao?"
Ân Mẫn Chi không nghĩ đến bản thân sẽ được nghe những lời này, ấm áp thật đấy! Cô không biết rằng bản thân đang vô thức nở một nụ cười hạnh phúc khiến cho ai đó nhìn đến ngẩn ngơ.
" Hôm qua đã đến, tại sao không vào? "_ Hạc Thần lên tiếng hỏi cô.
Ân Mẫn Chi không đề phòng liền giật mình một cái nhưng cô không dám nhìn anh.
"Đến... đến gì cơ? "_ Cô nuốt một ngụm nước bọt giả ngu giả ngơ.
Thôi xong rồi, xong rồi! Ân Nhạc Huân thầm cầu nguyện cho chị gái.
Hôm qua Ngũ Hoàng đã ra hỏi bảo vệ thử xem cô có từng đến chưa. Kết quả anh bảo vệ đã nói cô đến rồi và anh ta còn đưa cô lền tận trước cửa phòng VIP 1.
Nghe thấy thế nên anh bảo Hạc Thần xem lại camera thì mới phát hiện là cô bị Hân Chi kéo về phía nhà vệ sinh, hai người nói chuyện với nhau rồi cô đi về luôn. Ở trong camera Hạc Thần cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì.
"10 năm qua cậu sống tốt chứ? "_ Ngũ Hoàng nhìn những hình xăm trên tay của cô rồi hỏi.
Ân Mẫn Chi nghe thấy câu hỏi của anh không tự chủ được mà nhìn đến hình xăm con gấu ấy, hình xăm che đi vết xẹo của kim tiêm để lại.
" Tốt! Vô cùng tốt! "_ Cô nhìn Ngũ Hoàng mỉm cười thật tươi cứ như thời gian qua thật sự chẳng có chuyện gì vậy.
Hình như đây là lần thứ hai anh hỏi cô câu này rồi.
Ân Nhạc Huân chỉ biết mím môi trước lời nói dối của cô. Cậu thật sự muốn thay người chị gái này nói ra hết những tủi thân mà cô đã phải trải qua.
Ở một góc cô không nhìn thấy, Hạc Thần nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng che dấu đi cảm xúc của mình.
5 người ngồi một bàn ăn, 1 người cảm thấy khó chịu vì không thể tự nhiên mà ăn được nhưng không chỉ 3 người nhìn mà hình như trong quán ai cũng nhìn họ. Chuyện gì vậy trời?
"Chị không được ăn bên này nữa. "
Ân Nhạc Huân chặng đũa Ân Mẫn Chi lại khi mà cô đã không nhớ lần thứ bao nhiêu đũa của mình đã chọt vào nổi lẩu cay Trùng Khánh kia rồi.
"Biết rồi. "_ Ân Mẫn Chi bĩu môi gắp nấm ở ngăn lẩu trong vắt bên cạnh. Nước gì mà trong thế kia? Nhìn chẳng hấp dẫn gì cả. Hmm, tạm được thôi.
Đáng ghét, cô ăn ở ngăn lầu cay Trùng Khánh còn chưa đã thèm.
" 10 năm qua cậu đã ở đâu vậy? "_ Nhất Dật
Ân Mẫn Chi im lặng.
"Được, cậu ấy không nói thì em nói đi. Anh tin vào em. "_ Nhất Dật quay sang nhìn Nhạc Huân đang ngồi không liền bị trúng đạn.
"..."_ Ân Nhạc Huân cũng chỉ biết đau khổ nhìn Mẫn Chi, nên nói hay không nên nói đây?
"Canada. "_ Ân Mẫn Chi lười biếng nói.
Biết thì biết chứ có làm sao? Cô về rồi mà, sợ ai nữa?
Canada? Hạc Thần từng đến đó nhưng sao tung tích về cô vẫn là một con số 0 vậy chứ?
" Ân Mẫn Chi, bọn tớ vẫn luôn tìm kiếm về tung tích của cậu. "
Lời nói của Nhất Dật như đang trực tiếp đánh thẳng vào trái tim yếu đuối của cô.
Thì ra bọn họ vẫn không quên cô, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm về cô ư?
Cuộc trò chuyện giữa bọn họ kết thúc một cách bình thường, không còn gì đặc biệt hơn khi Nhất Dật và Ngũ Hoàng thay phiên nhau hỏi về chuyện của 10 năm qua nhưng còn Ân Mẫn Chi lại không muốn nói nhiều về thời gian đó.
Hạc Thần vẫn như vậy, vẫn luôn ít luôn nhưng anh ta không hề rời mắt khỏi cô khiến cô không thể nào ăn uống một cách tự nhiên được.
Sau bữa ăn, Hạc Thần thanh toán cho bọn họ
Ân Mẫn Chi không quan tâm, cô lại muốn hút thuốc nữa rồi nên chuồng khỏi đó càng nhanh càng tốt.
" Không ngờ cậu ấy lại thay đổi nhiều như thế. "_ Nhất Dật cùng hai người kia đi xuống tầng hầm lấy xe.
" Hôm trước vừa gặp thì cậu ấy đã chạy, nhưng lần này thì bất ngờ thật vì diện mạo ấy. "_ Ngũ Hoàng
Ân Mẫn Chi bây giờ đúng chuẩn một play girl.
" Đau đầu rồi đây, cô ấy vẫn cứ tránh né tớ. "_ Hạc Thần vuốt lại mái tóc của mình.
"Cậu nghĩ Hân Chi đã nói gì với cậu ấy? "_Ngũ Hoàng
"Tin đồn về cậu và cậu ta như nồi cháo heo trên mạng rồi đó. "_ Nhất Dật
" Thương Tinh mỗi lần xem đến tin tức hẹn hò gì đó có liên quan đến cậu và Hân Chi là lại la ẩm cả lên. ".
_ Nhất
Dật
"Tớ nghĩ cậu nên giải quyết nó trước khi nó đến tai Mẫn Chi nếu cậu thật sự còn muốn quay lại. "_ Ngũ Hoàng
"Không lẽ cậu định để mẹ cậu và Hân Chi muốn làm gì thì làm? "_Nhất Dật
Có lẽ đó cũng là một phần lý do khiến cho Mẫn Chi né tránh anh.
" Được rồi, tớ sẽ giải quyết. "
Những năm qua, anh không hề quan tâm đến những việc mà mẹ mình và Hân Chi đã làm nhưng bây giờ Mẫn Chi đã trở về thì anh phải giải quyết hết chúng.
Mẹ của Hạc Thần đã lấy danh nghĩa của anh để đầu tư phim cho Hân Chi.
Ân Mẫn Chi ngồi trong xe hút thuốc, Nhạc Huân mở cửa kính xe xuống cho khói bay ra ngoài. Ân Mẫn Chi hút từng ngụm thổi ra từng làn khói bay ra ngoài trời rồi lại tan biển trong không khí, thật tự tại biết bao.
"Chị đừng giận, em cũng không còn cách nào khác. "_ Nhạc Huân liếc nhìn chị gái từ lúc rời khỏi đó vẫn không thèm nói chuyện với cậu.
" Không giận. "
Cô đang suy nghĩ về Hạc Thần, không cách nào xóa bỏ anh ra khỏi đầu mình được.
"Rõ ràng là có mà. "_ Ân Nhạc Huân bất bình nói lại.
"Chị đừng như vậy... Em cảm thấy anh Hạc Thần vẫn còn tình cảm với chị mà, ánh mắt anh ấy rõ ràng..."_ Ân Nhạc Huân liếc nhìn cô một cái lại bị cô chặn lời.
"Đừng nói, anh ta có bạn gái rồi. "_Ân Mẫn Chi
"Có khi nào cái cô Nhượt Hân Chi kia nói dối chị không? "
" Nếu thật sự là như vậy thì anh ấy đâu cần mất công tìm kiếm chị làm gì nữa. "
" Tối qua em có lướt thấy một tin tức, Nhượt Hân Chi đang là nữ diễn viên nổi tiếng đó."
" Nếu thật sự là diễn viên thì chị bị dính bẫy rồi."
".."
Sao nói câu nào cũng có lý hết vậy? Không biết cãi cái gì luôn ấy.
Ân Mẫn Chi mở điện thoại lên lần đầu lên Baidu tra cứu tên của một diễn viên.
Nhưng kết quả tìm kiếm ngoài tên các bộ phim ra thì còn lại đều là các bài báo về tin đồn hẹn hò với Giám Đốc tập đoàn Hạc Vương, chắc chắn là Hạc Thần rồi.
" Phiền thật! Biết thế đã không về nước."
Ân Mẫn Chi hạ ghế ngồi xuống nhắm mắt lại, chưa gì mà cô đã thấy nản dữ dội rồi.
" Không phải cái gì nên bỏ qua cũng sẽ bỏ qua sao? 10 năm rồi chị không thể cứ như vậy hoài được. "_ Ân Nhạc Huân
"Chuyện của chị giống chuyện của bọn họ sao?"
" Thà để cho bọn họ mãi mãi không thể biết được còn hơn là phải cầu xin sự thương hại."
Ân Mẫn Chi vẫn nhắm mắt nhưng giọng nói vang lên đều đều.
Ân Nhạc Huân cũng chỉ biết lắc đầu, những năm qua cậu dùng rất nhiều lời lẽ khác nhau để khuyên nhủ Ân Mẫn Chi nhưng đều vô dụng, chị ấy mãi mãi không thể trúc bỏ được gánh nặng trong lòng.
Buổi tối hai chị em ngoan ngoãn ở nhà không đi đâu cả, Ân Mẫn Chi vẫn là xem lại xổ sách các thứ rồi mới lên giường đi ngủ.
Ân Nhạc Huân học xong đại học lại vẫn tiếp tục con đường game thủ của mình, cậu nói đến lúc cậu 30 tuổi sẽ ngoan ngoãn trở về quản lý công ty nên ông Ân cũng không quản thêm. Dù sao thì cái nghề làm game thủ ấy cũng không thể làm được cả đời.
Ân Mẫn Chi dù có hứng thú với chuyện kinh doanh nhưng cô không thích việc đấu đá cạnh tranh giữa các thương nhân lớn. Ngày trước mở các chuỗi cửa hàng tiện lợi vì mong muốn riêng của bản thân, bây giờ cô lại chẳng còn thích nó nữa. Cô nhận ra thứ cô muốn là gì rồi nhưng cô đang phân vân không biết nên thực hiện thế nào.