Buổi trưa đám người Hạc Thần đến thăm cô, Ân Mẫn Chi rất vui vẻ cười nói với mọi người. Chỉ bảo là do bản thân bị trúng thực nên phải ở bệnh viện vài ngày, Ân Nhạc Huân ngồi đó nhìn chị mình không khỏi chua xót trong lòng. Đến cả cậu còn không có tinh thần nói chuyện vậy mà cô là người bị lại lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế chứ?
Ân Nhạc Huân thật sự muốn biết là chị gái mình còn có trái tim hay không?
Sau đó ai cũng đòi ở lại chăm cô, nhưng cô nhất quyết không đồng ý vì có em trai ở đây là đủ rồi. Bọn họ ở bệnh viện làm ầm ỉ cả một buổi chiều mới chịu đi về, cũng may là cô nằm trong phòng VIP nếu không chắc chắn sẽ bị người ta mắng chửi vì quá ổn ào.
Đến sáng ngày thứ 3 Mẫn Chi ở bệnh viện thì ông bà Ân mới có mặt ở bệnh viện, vào trong lại thấy con gái cứ ngồi thần thờ thì không khỏi đau lòng.
Ân Nhạc Huân biết rồi, chị gái không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy khổ sở của mình, chị ấy vẫn còn có trái tim.
Ân Nhạc Huân không biết khi nhìn thấy kết quả chẩn đoán Ân Mẫn Chi như rơi vào địa ngục tâm tối vậy, cô thật sự đã chẳng biết phải nên làm gì....
Ân Mẫn Chi nhớ rồi, kiếp trước cô vẫn hay đau bụng nhưng không có tiền đi khám, chỉ có thể mua qua loa vài loại thuốc giảm đau giá rẻ uống thôi. Ra là như vậy!
Ân Mẫn Chi còn nghĩ tại sao quay về quá khứ lại dễ dàng như thế, ông trời con ưu ái mặc cô muốn làm gì thì làm, muốn thay đổi tương lai thế nào thì thay đổi.
Ha~ hóa ra là cô tự ảo tưởng à? Căn bệnh quái ác này theo cô về quá khứ luôn cơ mà. Đúng là không dễ dàng gì!
"Ba biết có một bác sĩ nổi tiếng ở Canada, chúng ta qua đó chữa trị bệnh nhé? "_ Ân Nhạc xoa đầu con gái. Khi nghe con trai báo tin, ông đã tức tốc liên hệ với các bác sĩ mà ông quen biết và được một người bạn chỉ cho một vị bác sĩ có tiếng ở Canada.
"..."_ Ân Mẫn Chi không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xổ. Bầu trời hôm nay nhiều mây thật, chắc một lát nữa sẽ mưa lớn lắm.
"Nếu con đồng ý thì chúng ta có thể bay vào ngày mai, chữa trị càng sớm càng tốt. "_ Mẹ Ân ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.
Hai người không chấn vấn về vấn đề cô có dùng thuốc hay không. Chỉ trách bản thân đã mãi lo cho công việc mà không quan tâm nhiều đến hai đứa con của mình.
"Được ạ. '_ Ân Mẫn Chi nhàn nhạt lên tiếng, gương mặt không một chút cảm xúc nào.
Như vậy họ lập tức quay về nhà đặt vé máy bay và thu xếp đồ đạc giúp cho cô và Nhạc Huân, họ liên hệ với thầy hiệu trưởng rút học bạ liền để cho hai người chuyển trường.
Buổi tối Hạc Thần đến, Ân Nhạc Huân cũng rất hiểu chuyện đi xuống sảnh ngồi để ;ại không gian riêng cho họ.
Ân Mẫn Chi nhìn Hạc Thần vừa đang kể những chuyện lúc sáng đi học lại vừa gọt táo cho cô. Ân Mẫn Chi thầm nghĩ, không biết anh có quá mong chờ vào một mối quan hệ giữa họ hay không. Giữ bọn họ vẫn còn chưa quá sâu đậm, nếu nói sự thật rồi bỏ đi thì có được không?
Ân Mẫn Chi cô không nghĩ mình có thể cao cả đến mức mà âm thầm bỏ đi...
"Hạc Thần. "_ Ân Mẫn Chi
"Hửm? Sao vậy?"_ Hạc Thần nhìn cô.
" Kiếp trước tớ nghĩ do tớ ăn nhiều quá nên mới béo phì... "
"Sau này tớ mới biết... trong máu tớ có một lượng lớn chất kích thích gây tăng cân. "
Hạc Thần khó hiểu nhìn cô. Sao đột nhiên lại nói về chuyện này? Không phải đã qua hết rồi sao?
" Thật ra được quay về quá khứ cũng rất tốt.. nhưng nó không dễ dàng như tớ nghĩ. "
Hạc Thần nhìn vào mắt của Ân Mẫn Chi, nó vừa sáng vừa lấp lánh như sao trời vậy nhưng anh lại mơ hồ cảm nhận được cảm giác mất mát, sự buồn tủi trong đôi mắt ấy. Hệt như cái ngày cô tìn đến Ngũ Hoàng lần cuối vậy.
" Không phải mọi chuyện đã tốt rồi sao? Khó khăn thế nào cậu cũng đều vượt qua được mà. "_ Hạc Thần vươn tay xoa đầu cô.
" Ừ nhỉ? Tớ đều có thể vượt qua mà... cậu cũng phải như vậy đấy. "_ Ân Mẫn Chi mỉm cười nhìn anh, cố gắng không cho giọt nước mắt rơi xuống.
"Được! Chúng ta cùng cố gắng!"
Hạc Thần nhìn cô trong lòng dấy lên một cảm giác bất an không thể nói ra được.
"Hạc Thần! Khuya rồi, cậu về đi."_ Ân Mẫn Chi
" Sau này cũng đừng đến tìm tớ nữa."
" Tình cảm của cậu cũng nên từ bỏ đi, đừng cố gắng... "
"Tớ không thích cậu. Tớ chỉ xem cậu là một người bạn thôi, không hơn không kém. "
Hạc Thần cau mày, tay cũng từ từ hạ xuống nhìn cô đang nhìn thẳng vào mắt anh không có một dấu hiệu nào gọi là nói đùa cả.
" Cậu làm sao vậy? Không phải vẫn đang rất tốt sao? "_ Hạc Thần nắm tay cô giọng nói như bị bóp nghẹn.
"Tớ buồn ngủ rồi, cậu về đi. "_ Ân Mẫn Chi buông tay ra, nằm xuống xoay lưng về phía anh.
Hạc Thần thất thần hình tấm lưng mảnh mai của cô rồi xoay lưng đi ra ngoài.
Mưa rồi, cuối cùng Ân Mẫn Chi cũng không dám nói ra sự thật. Cô quyết định cứ như thế mà bỏ đi. Cao cả không?
Không hề! Thật là hèn nhát mà... cô lại dùng cách nhẫn tâm ấy với người quan trọng nhất cuộc đời cô.
Ân Nhạc Huân mở cửa đi vào nhìn thấy chị gái xoay lưng về phía cửa, lúc nãy còn nhìn thấy sắc mặt anh Hạc Thần không được vui nên cậu cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
Có lẽ nếu thật sự là như vậy thì ngay từ đầu đừng nên lựa chọn lún sâu vào, chỉ khiến cho bản thân và người mình êu thưngc ng thêm đau khổ mà thôi.
Hạc Thần ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Anh hoàn toàn không hiểu tại sao Ần Mẫn Chi lại làm như thế với anh?
Đứng ở sân bay chuẩn bị làm thủ tục bay, Ân Mẫn Chi không giấu được sự buồn tủi trong đôi mắt mình. Cô cụp mắt xuống nhìn điện thoại của mình vì hôm nay vẫn là ngày đi học mà cô vẫn không xuất hiện nên Thương Tinh lo lắng nhắn tin hỏi thăm. Cô tắt điện thoại muốn không quan tâm đến những tin nhắn ấy nhưng vô dụng, cô bèn tháo sim điện thoại rồi bẻ đôi ra quăng vào trong thùng rác bên cạnh.
" Chị không cần phải như vậy mà... chị nói cho họ biết, họ sẽ hiểu cho chị thôi. "_ Ân Nhạc Huân nhìn thấy hành động của cô liền lên tiếng, anh thật sự lo lắng cho chị gái của mình. Từ hồi phát hiện ra căn bệnh, chị ấy chưa từng nở ra một nụ cười đúng nghĩa nào.
" Chúng ta không thể cầu xin sự thương hại từ người khác được. "
Ân Nhạc Huân không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô.
Ha, Ân Mẫn Chi cô bi quan thật rồi. Cô cảm thấy cuộc sống này không đáng sống một chút nào nữa. Cô cũng không cần người khác phải thương hại mình.
Một lần nữa sống dậy khiến cho cô thay đổi rất nhiều, nhìn vào đâu cũng thấy có động lực sống hết. Nhưng cô không hiểu tại sao bây giờ bản thân mình lại nhàm chán đến như vậy chứ? Cô lười biếng lắm rồi, cô đã quá mệt mỏi khi phải vượt qua những thử thách mà ông trời đặt ra cho mình rồi. Tha cho cô đi được không?
Ân Mẫn Chi đồng ý qua Canada chính là vì không muốn ba mẹ phải lo lắng cho mình, cô cũng không biết rằng bản thân có thể cứ luôn giả vờ vui vẻ trước mặt bạn bè đến bao giờ được nữa. Cô không muốn ai phải nhìn thấy một bộ dạng tiêu cực đền đáng thương của cô cả.