Mặc dù Lục Căng Nhan nguyện ý cho Cố Thương Tự làm một lần thật tốt trong mộng, nhưng nhìn thấy vật kia của anh có kích thước kinh người như vậy, cô vẫn theo bản năng chống hai khuỷu tay lên ga giường lùi về phía sau, muốn chạy trốn.
"Vào… vào không được… A..."
Cố Thương Tự cười nhẹ một tiếng, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cả người cô tới dưới người mình.
"Bây giờ mới nhớ tới chạy? Muộn rồi."
Trong lúc nói chuyện, anh trực tiếp đỡ ©ôи th!t màu tím đen của mình, nhắm ngay âʍ ɦộ ướt sũng phiếm ánh nước của cô, không chút do dự đẩy về phía trước.
"A—" Đau đớn xé rách đột nhiên đánh úp lại, Lục Căng Nhan cảm giác thân thể của mình đều cứng rắn bị chém làm hai nửa.
Cố Thương Tự không thể tưởng tượng nổi cúi đầu, thấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia đang bị cự vật màu tím đen của anh khai phá đến mức tận cùng, máu xử nữ đỏ sẫm đang chậm rãi chảy xuôi từ chỗ hai người giao hợp.
"Em... là lần đầu tiên?"
Lục Căng Nhan không trả lời anh, bởi vì cô còn khiếp sợ hơn anh!
Làm sao có thể là lần đầu tiên? Lần đầu tiên của cô đã sớm ở...
Cơn đau trên cơ thể nhanh chóng truyền qua dây thần kinh đến vỏ não của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nhớ lại một đoạn ký ức vừa xa xưa vừa lố bịch:
Lần đầu tiên của cô và Cố Thương Tự là ở trong phòng khách sạn cao cấp Bách Thụy.
Khi đó cô bị người khác hạ dược, anh say rượu ngoài ý muốn cầm nhầm thẻ phòng, hai người mơ mơ hồ hồ lập tức ngủ cùng một chỗ. Nhưng mà, nhưng mà chuyện này rõ ràng phát sinh ở hơn hai năm trước mà!
"Hôm nay, hôm nay là ngày mấy năm mấy?" Lục Căng Nhan run giọng hỏi người đàn ông đang đặt trên người mình.
Cố Thương Tự trầm mặc nhìn cô chằm chằm, "Ngày 15 tháng 5 năm 2021."
Ngày này Lục Căng Nhan cho dù hóa thành tro cũng nhớ rõ, ngày này chính là ngày bắt đầu cuộc hôn nhân bất hạnh của cô và Cố Thương Tự!
Khắp nơi lộ ra phòng khách sạn quen thuộc, trong thân thể rối loạn khác thường, Cố Thương Tự đột nhiên xông vào cửa... Tất cả đều trùng khớp với trí nhớ của cô!
Nếu như đây là mơ, cô hiện tại đau đớn như vậy, khẳng định sẽ tỉnh lại!
Cho nên không phải là mộng, đây là ngày cô trở lại hai năm trước, tình một đêm với Cố Thương Tự?
Lục Căng Nhan nhất thời tâm loạn như ma, bắp chân theo bản năng đá vào hông Cố Thương Tự, "Tôi, tôi không làm nữa."
Cố Thương Tự lẳng lặng nhìn cô mấy giây, sau đó, một tay anh bóp eo nhỏ nhắn của cô, thật sự chậm rãi lui ra khỏi cơ thể cô. Cự vật của anh thật sự quá mức thô lớn, chỉ trong chốc lát, ŧıểυ huyệt đã bị anh cắm đến mị hoặc, mép thịt lật ra ngoài, khép cũng không khép lại được.
Lục Căng Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau, cô lại bất thình lình bị người đàn ông nắm lấy chân, mạnh mẽ tách hai chân ra.
Lục Căng Nhan nhất thời kinh hãi trợn tròn mắt, "Anh, anh làm cái gì?"
Sự thật chứng minh, để cho một người đàn ông làm được một nửa rồi buông tha, căn bản là chuyện không thể nào.
Cố Thương Tự rũ mắt, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm ŧıểυ huyệt vừa mới bị anh chọc ra. Nơi đó của cô thật sự rất đẹp, vừa mềm vừa phấn, mà không biết xấu hổ hay là sợ hãi, hai cánh hoa giờ phút này đang bất an nhanh chóng mở ra khép lại.
"Anh sẽ dịu dàng."
Nói xong, Cố Thương Tự đột nhiên vùi đầu vào giữa đùi cô, liếʍ cái huyệt mềm mại kia.
Lục Căng Nhan: "!!" Linh hồn cô suýt nữa bị anh liếʍ ra khỏi vỏ!
Cô và Cố Thương Tự kết hôn hơn hai năm, trên giường đều giải quyết việc chung, anh có liếʍ qua cho cô không?
Hoàn toàn không!
"Anh, anh điên rồi?!"
Bởi vì xấu hổ, cả người cô run rẩy, đều cuộn mình thành một con tôm nhỏ!
Kỳ thật, Cố Thương Tự cũng chưa bao giờ làm loại chuyện này cho phụ nữ. Vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng. Mà anh phát hiện, cảm giác cư nhiên không tệ.
Ánh mắt Cố Thương Tự lúc này sâu hơn, sau một khắc, một tay anh bóp chân cô tách hai chân cô ra, đối mặt với cái miệng nhỏ đỏ sẫm kia, anh cúi người dùng sức ăn.
"A..." Lục Căng Nhan kêu dài một tiếng, linh hồn thiếu chút nữa cũng bị anh liếʍ sạch. Hai mắt cá chân trắng mịn bất lực đá vào tấm ga giường trơn, "Đừng... đừng... a..."
Dưới thân, răng môi của Cố Thương Tự cũng đã tách ra hai cánh hoa mềm mại, đầu lưỡi dùng lực hướng về khe hẹp giữa hoa tâm kia, dùng sức chui vào…