Ngủ Với Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 1: Tin đồn

Trước Sau

break

"Nghe nói chưa? Vợ của người cầm quyền Cố thị, chính là Lục Căng Nhan, đã từng có quan hệ với Cố Diệp!"

"Tôi nhớ rõ anh ta là cháu trai của người cầm quyền Cố thị mà, trời ạ, đây chẳng phải là loạn, loạn luân?!"

Toilet nữ luôn là nơi dễ dàng sinh ra nhiều chuyện nhất, hai vị khách nữ đang ăn dưa tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Lục Căng Nhan loạn luân trong miệng các cô, lúc này đang ở trong một gian phòng phía sau cách bọn họ một cánh cửa.

Bị người ta chỉ trích cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, càng không nói đến một vụ bê bối loạn luân của chú cháu như vậy?

Nếu Lục Căng Nhan biết đại khái thì nên lặng lẽ trốn trong phòng, chờ người bên ngoài bát quái tận hứng thì rời đi, cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài.

Nhưng mà, dựa vào cái gì?

Lục Căng Nhan cười lạnh một tiếng, đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài.

Một cái đùi đẹp thon dài mang dài cao gót lộ ra từ trong làn váy màu đỏ rượu, "Chát" một tiếng, giẫm trên mặt đất đá cẩm thạch.

Dáng người cô cao gầy, lễ phục cao cấp trị giá ngàn vạn làm nổi bật cả nhan sắc xinh đẹp như hoa đào.

Hai vị khách nữ cũng xuất thân từ gia đình có uy thế ở Giang thị, bị Lục Căng Nhan nổi bật lấn át, hoàn toàn trở thành mồi nhóm lửa. Hai người này giống như là gặp quỷ, nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc: "Cố Cố Cố Cố... Cố phu nhân!"

Lục Căng Nhan đi thẳng qua trước mặt các cô, rửa tay, lau tay, xoay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho bọn họ. 

Nửa ngày sau, hai vị khách mới tìm về giọng nói của mình.

Một người nói: "Tôi, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng nguyện ý loạn luân với cô ấy..."

Người kia nói: "Cậu có bệnh hay không, mau nghĩ xem nên giải quyết thế nào đi! Cô ấy sẽ không tố cáo với chồng cô ấy chứ?"

Mà Lục Căng Nhan đi ra khỏi toilet, tinh thần đã sảng khoái. Quả nhiên niềm vui của con người được xây dựng trên nỗi đau của người khác.

Bên ngoài toilet là một cái hành lang xanh vàng rực rỡ, cho dù cách tới mấy trăm mét cũng có thể cảm giác được xa xa trong yến sảnh đang ăn uống linh đình, ca múa vui vẻ.

Hôm nay là ngày trọng đại tròn 70 năm thành lập tập đoàn Cố thị dưới trướng nhà giàu nhất thành phố Giang, làm nữ chủ nhân, Lục Căng Nhan phải nhanh chóng vào trong. Hơn mười phút trước lễ phục của cô không cẩn thận dính bơ, cô vốn định lười biếng đến toilet xem có thể rửa sạch hay không, không ngờ lại đụng phải người ta nói nhảm.

Vì hận người nên quên béng chuyện giặt quần áo.

Quên đi, lại đổi bộ khác.

Lục Căng Nhan đang định đi vào phòng nghỉ, không ngờ một bóng người cao lớn đột nhiên từ góc tường bên cạnh cô đi ra.

Cố Diệp?

Người tới mặt mày anh tuấn, ánh mắt không thuần phục, chính là đối tượng "xì căng đan" của Lục Căng Nhan, cháu trai lớn của chồng cô.

Ánh mắt Cố Diệp lướt qua vai Lục Căng Nhan, gắt gao nhìn chằm chằm hai vị khách nữ vừa đỡ nhau từ toilet đi ra. Chịu không nổi ánh mắt đe dọa của đại thiếu gia, dưới chân hai người lảo đảo, thiếu chút nữa đồng loạt ngã chó gặm bùn.

Lục Căng Nhan lập tức đã biết, chuyện bát quái trong toilet cũng bị Cố Diệp nghe thấy.

Cô vỗ vỗ vai anh, vừa đi vừa nói: "Không chặn được miệng người khác, đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, đừng để ý là được."

Cố Diệp muốn nói lại thôi.

Đi theo phía sau cô một hồi, anh mới thấp giọng nói thầm một câu: "Nếu như, thân thể của anh cũng không chính trực."

"Hả?"

Lúc này, Lục Căng Nhan vừa vặn đi tới cửa phòng nghỉ riêng của cô, tiếng mở cửa đúng lúc nhấn chìm giọng Cố Diệp. Thật sự không có thời gian, cô không có tâm trí quản Cố Diệp nữa, trực tiếp mở cửa đi vào.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, Cố Diệp đột nhiên nổi lên cảm giác không cam lòng mãnh liệt, anh giơ tay định đẩy cửa, nhưng đúng lúc này—

"Cố Diệp."

Phía sau chợt vang lên một giọng nam lãnh đạm.

Trong nháy mắt cả người Cố Diệp cứng ngắc.

Anh chậm rãi quay đầu lại, thấy Cố Thương Tự không biết lúc nào đứng ở phía sau anh.

Người chân chính cầm quyền tập đoàn Cố thị là Cố Thương Tự, hơn ba mươi tuổi, nhã nhặn nho nhã, toàn thân trên dưới tràn ngập khí chất của bậc vương giả. Hai loại khí chất mâu thuẫn kỳ dị bất dung này lại hài hòa ở trên người anh, tạo thành mị lực độc nhất vô nhị của Cố Thương Tự.

Cố Diệp ngày thường không sợ trời không sợ đất, bất giác thấp giọng kêu một tiếng: "Chú."

Cố Thương Tự mặc một bộ âu phục màu đen tinh tế, một tay anh đút túi, lộ ra một chiếc đồng hồ Tourbillon đắt tiền trên cổ tay. Tay kia kẹp một điếu thuốc, khói mù nhàn nhạt tràn ngập, khiến ánh mắt anh càng thêm xa cách, "Nơi này không phải nơi cháu nên tới."

Cố Diệp trong nháy mắt cảm thấy mình bị vũ nhục, cảm giác không cam lòng vừa rồi khi trơ mắt nhìn Lục Căng Nhan đi vào phòng nghỉ lần nữa xông lên đầu, "Là cháu quen cô ấy trước!" Anh cứng cổ nói.

"Cho nên?"

Cố Thương Tự nhướng mí mắt nhìn anh, "Bây giờ cháu đi vào, sẽ chỉ khiến cô ấy rơi vào mấy tin đồn nhảm."

Dứt lời, mặc kệ sắc mặt cứng ngắc của Cố Diệp, Cố Thương Tự trực tiếp đẩy cửa phòng nghỉ ra đi vào.

Trong phòng nghỉ, Lục Căng Nhan đang thay đồ trước gương.

"Xoẹt—" một tiếng khóa sau lưng bị kéo ra, lễ phục cao quý màu đỏ rượu lúc này trượt xuống theo thân thể trắng nõn của cô.

Làn da của cô trắng như tuyết, trước nhô sau vểnh, tỉ lệ hoàn mỹ.

Chỉ là ngực bị siết đến hoảng hốt.

Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa xoa sữa thịt đầy đặn, Lục Căng Nhan theo bản năng ước lượng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật lớn nha.

Vừa xoa cô vừa vô thức ngẩng đầu, thình lình nhìn vào hai mắt sâu thẳm của người đàn ông trong gương.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không tiếng động.

Ngay sau đó, Lục Căng Nhan kinh hãi thất sắc, tiện tay cầm lên một cái váy trên giá che khuất chính mình, "Cố Thương Tự! Anh vào lúc nào?!" Bộ dáng kia tựa như một con mèo nhỏ đang giậm chân.

Thứ cô tiện tay cầm chính là một bộ lễ phục màu đen, vải vóc bằng tơ tằm như có như không che đôi gò bồng đảo đầy đặn trước ngực cô, càng tôn lên thân thể trắng chói mắt của cô.

Ánh mắt Cố Thương Tự thâm sâu, anh ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: "Không vội, em có thể từ từ."

Lục Căng Nhan nhịn rồi lại nhịn, "Cố Thương Tự, có cần tôi nhắc nhở anh không? Chúng ta đã ở riêng rồi!" 

Anh lại ngồi ở chỗ này nhìn cô thay quần áo, có thích hợp không?!

Bụi thuốc giữa ngón tay đã tích tụ rất lâu, Cố Thương Tự rốt cuộc hạ mình quy hàng hít một hơi. Cách làn khói lượn lờ, anh thản nhiên mở miệng: "Bởi vì Cố Diệp?"

Lục Căng Nhan sửng sốt, biết anh hiểu lầm, nhưng cô cũng lười phí nhiều lời giải thích, chỉ xoay người đưa lưng về phía anh nói: "Tóm lại ngày mai anh nhớ gửi đơn ly hôn cho tôi."

Yên lặng không tiếng động.

Ngay lúc Lục Căng Nhan đang chờ, phía sau mới truyền đến giọng nói hờ hững của Cố Thương Tự: "Ngày mai tôi phải bay một chuyến đến Nam Phi."

Lục Căng Nhan phút chốc quay đầu lại.

"Giữa chúng ta, quả thật tồn tại một ít vấn đề."

Cố Thương Tự kéo cái nút thắt Windsor tinh xảo cầu kỳ, "Là anh sai."

Anh đứng lên, cụp mắt nói: "Chuyện ly hôn không cần nhắc lại, chờ anh trở về."

"Lúc trước đã nói rõ ràng không phải như vậy!" 

Lục Căng Nhan trong nháy mắt nổi giận: "Cố Thương Tự, sao anh có thể nói không giữ lời?!"

Cố Thương Tự không tranh luận  không giải thích, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cô ghét nhất chính là bộ dạng vĩnh viễn bình tĩnh tự kiềm chế của anh, thật giống như không ai có thể ảnh hưởng đến anh, dù cho là kẻ nào cũng đều không thể đi vào trong lòng anh. Sự tức giận tích lũy được từ lâu khiến cô nói không nên lời:

"Tôi chán ghét anh!"

Hầu kết Cố Thương Tự lăn lộn, giọng nói không còn bày mưu nghĩ kế như ngày xưa, lộ ra một tia tối nghĩa: "Anh biết."

Lúc này Lục Căng Nhan tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, đây sẽ là cuộc đối thoại cuối cùng giữa cô và Cố Thương Tự.

Ba ngày sau, cô nhận được tin Cố Thương Tự gặp tai nạn máy bay.

Anh chết rồi.

 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc