Ngay từ lần đầu gặp, anh đã bị nhan sắc kiều diễm của Chu Vãn Phong mê hoặc rồi công khai theo đuổi cô ấy.
Trưởng bối của nhà họ Chu thấy thế thì mừng rỡ, trông đợi có thể nhờ hôn sự này mà trở thành thông gia với nhà họ Đường, qua đó giành thêm tiếng nói tại Châu Bảo Thành.
Đáng tiếc, Chu Vãn Phong không hề để mắt đến anh, một lòng chấp niệm với Điền Thừa Nguyên.
Hơn nữa, còn có lý do khác: nhà họ Đường vốn không bằng lòng để Chu Vãn Phong trở thành dâu trưởng.
Họ khinh thường nhà họ Chu đang suy tàn, sợ bị bám víu nên sớm tung tin Đường Dực Thuần đã có vị hôn thê để nhà họ Chu biết thân biết phận mà rút lui.
Dẫu hiện tại Đường Dực Thuần chưa có hôn ước thì tương lai chắc chắn sẽ có. Và người ấy tuyệt đối không thể là Chu Vãn Phong được.
Trong vòng tròn hôn nhân này, điều kiện tiên quyết luôn là môn đăng hộ đối, là lợi ích gia tộc chứ không bao giờ vì tình cảm.
Đến cả Chu Vãn Phong, với gia thế như vậy thì vẫn bị quyền quý chọn lựa và loại bỏ.
Huống hồ, với Lý Mẫn Nhạn - một người xuất thân tầng đáy, không bối cảnh, không chỗ dựa thì càng chẳng đáng nhắc tới.
Sở dĩ cô có thể được họ để mắt đến cũng chỉ vì thân phận bạn thân của Chu Vãn Phong. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một ánh mắt lướt qua, không hơn.
“Mình không thích Đường Dực Thuần. Mình ghét cái ánh mắt anh ấy nhìn mình lắm, không giống người bình thường chút nào… cứ như muốn nuốt chửng mình vậy.” Chu Vãn Phong lẩm bẩm.
Lý Mẫn Nhạn đưa tay gạt mấy sợi tóc rũ xuống che mặt cô ấy rồi dịu dàng nói: “Không cần cậu thích anh ấy. Ý mình là… cậu có thể lợi dụng anh ấy mà.”
“Có gì đáng mà lợi dụng chứ!” Chu Vãn Phong bĩu môi.
Từ trước tới nay, cô ấy vốn chỉ là kẻ bị người khác lợi dụng. Nay bảo cô ấy đi lợi dụng lại người khác thì cô ấy lại thấy không đành lòng, cũng không biết phải làm sao để giữ thể diện.
“Có anh ấy ở bên, sẽ chẳng ai trong cái vòng này dám cười nhạo cậu nữa, chẳng ai dám đắc tội với cậu, cũng chẳng kẻ nào dám đứng về phía Hồng Hi Nhã mà chế giễu cậu nữa.” Lý Mẫn Nhạn hiểu rõ nỗi khổ trong lòng cô ấy, không chỉ vì Điền Thừa Nguyên cưới Hồng Hi Nhã mà còn vì đám bạn bè từng một thời đứng sau lưng cô ấy, nay vì lợi ích mà quay lưng rồi giẫm đạp cô ấy xuống, thậm chí còn công khai hạ nhục cô ấy nữa.
“Cây đổ khỉ tan, tường đổ người đẩy*” từ xưa đến nay, vẫn là chân lý không đổi. Đó là xu thế tất yếu nhưng Chu Vãn Phong lại chẳng nhìn thấu. (*Ý câu này là khi Chu Vãn Phong thất thế, những bạn bè từng vây quanh nàng cũng quay lưng, còn người ngoài thì nhân cơ hội mà chế nhạo, hạ nhục.)
Chính bởi cô ấy không nhìn thấu nên mới khiến người ta thấy cô ấy quá đơn thuần, chân thành, điều đối lập với sự tính toán lạnh lùng trong giới thượng lưu.
Và cũng chính vì thế mà Đường Dực Thuần động lòng với cô ấy.