Seung đi vào thang máy với tâm trạng lo lắng , anh nhấn nút đi xuống, tay đưa lên miệng lo lắng.
-- Hôm qua không phải Sherry, nhưng Sherry cũng có say. Mình cũng thấy cô ấy vào khách sạn này, mình phải kiểm tra mới được.
Anh suy nghĩ hồi lâu thang máy cũng xuống, anh bước ra và tới quầy lễ tân gặp cô tiếp viên. Anh đưa thẻ phòng.
-Tôi trả phòng 467.
Tiếp viên vui vẻ nhận lấy thẻ với 2 tay.
- Thưa anh, cảm ơn anh đã dùng phòng của bên em.
- À tôi muốn xem tất cả các camera của khách sạn vào tối hôm qua.
- Chuyện này...
Cô khó xử.
- Tôi là Yoo Seung, khách sạn này của gia đình tôi.
- Anh là Yoo Seung ạ.
Bỗng 1 người đàn ông mặc vest lịch lãm đi đến, cúi đầu chào anh tôn kính.
- Nhị gia, anh cần gì?
Seung quay qua người đàn ông.
- Tôi cần xem lại các camera ở khách sạn vào đêm hôm qua.
- Dạ được, anh theo tôi.
Người đàn ông dẫn đường, Seung đi theo phía sau. Ổng dẫn anh đến 1 căn phòng máy, xung quanh toàn là vi tính. Có 2 3 thanh niên đeo tai nghe ngồi ở các ghế, vi tính trải dài khoảng chục cái máy tính.
Ông yêu cầu từng người 1 mở đoạn video tối qua lên. Seung chăm chú xem, có rất nhiều người thuê phòng, xem nửa tiếng sau mới thấy Sherry mặc chiếc váy suông đơn giản kín đáo bước vào phòng 520.
- Dừng lại, chiếu video của cam này, phòng 520.
Seung nói.
- Anh Yoo, camera chỉ xem được bên ngoài thôi, bên trong không có.
- Chiếu bên ngoài.
Anh thanh niên phóng to cam phòng 520 lên, thấy 5 phút sau có khoảng 2 3 người đàn ông cầm túi giống như đựng quần áo đi vào. Khoảng 2 3 phút là đi ra liền, họ đi vào để thay quần áo ngủ gợi cảm cho Sherry.
Nửa tiếng sau, trên cam hiện lên 1 người đàn ông khác đi vào phòng đó.
-- Yoo Wooin?
Anh suy nghĩ.
Wooin đi vào rồi vẫn không thấy ra. Seung đập bàn 1 phát, cố kìm nén cơn giận.
- Đủ rồi, không xem nữa.
Seung đi ra ngoài, rồi lái xe của mình đi về với tâm trạng không tốt, anh nắm chặt vô lăng. Anh nghiến răng nghiến lợi.
- Tên Wooin đấy, làm sao quen được Sherry. Chết tiệt, tên đấy là 1 tên điên chuyện gì cũng dám làm.
Sherry đang ngồi trên bàn học bài tại căn phòng mà cô thuê. 2 chị em lên thành phố học, nhà cũng không được khá giả nên Sherry luôn cố gắng tìm công việc.
Ngồi viết bài, Sherry không khỏi suy nghĩ về chuyện đêm hôm qua. Lúc đó cô say, gương mặt hắn cô cũng không nhớ rõ, do lúc đó cũng chỉ có ánh đèn lờ mờ.
Cô cắn môi, rồi đỏ mặt lên khi nhớ lại cảm xúc của mình khi ở dưới người đàn ông. Có kháng cự, nhưng không phủ nhận là lúc đó cô cũng không muốn đẩy hắn ra. Có chút hứng thú, chút hồi hộp, mong chờ và có chút sướng.
Cô vội gạt bỏ suy nghĩ và đặt bút xuống bắt đầu viết. Nhưng vừa chấm bút xuống chưa kịp viết xong 1 chữ thì cô lại suy nghĩ.
-- Đêm qua người đó nói gì nhỉ? Người đó có nói tên, asss... không nhớ nổi.
Cô gục xuống bàn, giây sau cô ngẩn lên, mái tóc hơi rối.
- Phải rồi!
Cô vóc tuốt.
- Người đó nói Yoo... Yoo... Yoo gì nhỉ?
...
-Mình nhớ mỗi họ thôi, tên mình không có nhớ.
Cô hoảng hốt.
- Không phải là Yoo Seung chứ, hôm qua học trưởng có uống rượu với mình.
Cô xấu hổ.
- Trời ơi... làm sao đây! Làm sao?
Cô còn đang tâm trí rối bời thì Selena về, Selena đặt túi lên bàn rồi cởi giày cao gót. Sherry quay lại chào Selena.
- Em về rồi à? Hôm qua em ngủ ở đâu vậy?
Selena nằm phịch xuống dang tay trên giường mệt mõi.
- Hôm qua em say quá nên ngủ tại nhà bạn, còn chị.
- Chị cũng vậy, mà em ăn trưa chưa chị có nấu đồ ăn rồi, để trên bàn, em tắm xong thì ăn cơm.
Selena bật dậy.
- À mẹ có gửi tiền lên chưa, chị đưa em 1 ít với.
Sherry vẫn cúi đầu học bài.
- Hôm qua mẹ không có chuyển tiền lên, chị nói chị có công việc ở trên đây rồi, chị cũng mới xin được việc làm, nên nghĩ tiền để ở nhà cho ba mẹ ăn uống được rồi.
Selena tức giận.
- Chị làm không có đủ sài đâu, ba mẹ gửi tiền chị không sài thì em sài.
Sherry ngưng bút nhìn qua Selena khó hiểu.
- Em sao vậy Selena, tiền chị đưa em không đủ sài à?
- Không đủ! Em còn phải ăn uống mua đủ thứ! Chị không hiểu được.
Selena đứng dậy, đi tắm, cô khóa cửa nói vọng ra.
- Cơm em không ăn, chị ăn đi.
Sherry lắc đầu ngao ngán rồi quay lại viết bài tiếp.