Ngủ Say Trong Vòng Tay Anh

Chương 5

Trước Sau

break

Nội dung chương 5

"Cậu đâm vào lòng người khác như thế, có thể ngại ngùng chút được không?"

Anh đưa tay lên, nắm chặt cổ tay Tang Miên, gỡ cánh tay cô ra khỏi cổ mình.

Đầu Tang Miên choáng váng, cơn sốt khiến cả người cô thể đứng không vững. Thế nhưng đôi mắt cô nhìn Hứa Khuynh Trầm lại sáng ngời, như một chiếc máy theo dõi, dán chặt vào người anh.

Không cho ôm, thì hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo Hứa Khuynh Trầm.

"Cậu..." Hứa Khuynh Trầm nhận ra, liền tách tay cô ra khỏi vạt áo của . Kết quả, nàng lại nắm chặt hơn. Hứa Khuynh Trầm gạt ra, Tang Miên hít hít mũi, mắt ngân ngấn nước nhìn anh. Lúc anh không chú ý, cô lại nắm lấy vạt áo. Cứ thế lặp đi lặp lại.

Nhìn hai người cứ như là hai đứa trẻ con trong mẫu giáo đang giận dỗi nhau vậy.

Hứa Khuynh Trầm: "..."

Lần này , anh thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi. Dáng vẻ đáng thương của Tang Miên, người không biết sẽ nghĩ anh đang bắt nạt cô mất.
Hứa Khuynh Trầm thở dài, muốn nắm thì cứ nắm đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

"Cái gì mà đã lâu rồi không gặp? Hôm trước người bị chặn trong nhà vệ sinh không phải cậu sao?"

Anh đổi chủ đề nói sang chuyện khác.

Tang Miên hiện tại không nhớ được... nên nhất thời không đáp lại.

Hứa Khuynh Trầm vô cảm nhìn Tang Miên, nhưng chỉ một lát sau, lại thở dài đầy bất lực.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, bầu trời buổi chiều như được phủ một tấm màn màu hổ phách, khiến cảnh vật cũng trở nên không thật, như thể được che bằng một lớp màn che. Mờ mịt...

Hứa Khuynh Trầm có dáng người ưu việt, vai rộng eo thon. Ngay cả bộ đồng phục thể thao đơn giản cũng khiến anh toát lên vẻ của một người mẫu, mỗi cử chỉ đều lười biếng và hờ hững.

Anh trầm tư nhưng chỉ trong chốc lát lại liếc mắt sang nhìn Tang Miên. Với một động tác đơn giản cũng mang theo vài phần phóng đãng và bất kham.

Có lẽ vì hiệu ứng bộ lọc quá dày, bất kể Hứa Khuynh Trầm có dáng vẻ thế nào, Tang Miên vẫn sẽ có cảm giác tim mình rung động, như nai tơ lạc lối!

Hứa Khuynh Trầm cau mày sâu sắc, anh nhìn trước và sau của con hẻm, đưa tay vuốt vuốt gáy: "Đi thôi. Đưa cậu về nhà."

"Đừng để lát nữa đám người kia quay lại, lại đánh cậu một trận. Tiểu gia hôm nay tâm trạng khá tốt, không muốn thấy máu."

Tang Miên chớp chớp đôi mắt to tròn, hơi thở cô nặng nề, cổ họng không biết có phải vì khóc quá nhiều mà khô khốc, khô đến mức như có thể phun ra lửa.

Hứa Khuynh Trầm nhấc chân đang chuẩn bị rời đi, nhưng vạt áo vẫn bị cô nắm chặt. Tang Miên đứng yên tại chỗ, rũ mắt.

Mái tóc dày nặng rủ xuống hoàn toàn che đi lông mày và ánh mắt cô.

Chỉ lộ ra chiếc kính gọng đen to tướng.

Hứa Khuynh Trầm nghiêng người nhìn cô, chờ cô giải thích.

Tang Miên mở miệng, giọng khàn khàn, cô ho vài tiếng, rồi mới nói: "Mình muốn ở bên cậu... Cậu đi đâu, mình sẽ đi nơi đó."

Hứa Khuynh Trầm: "?"

Vẻ nghi hoặc không thể hiểu rõ đang hiện nên trên mặt anh. Anh xoay người lại, đưa ra cho Tang Miên hai sự lựa chọn: "Một là, tớ đưa cậu về nhà. Hai là, tớ vứt cậu ở lại đây."

Tang Miên liền trở nên ngoan ngoãn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc