Lúc Thẩm Vực tìm thấy Trần Miên, cô vừa rửa tay xong, lấy khăn giấy từ trong túi ra lau tay rồi ném vào thùng rác.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Vực đứng ở đó nhìn cô chằm chằm, có vẻ muốn nhìn cô thật kỹ. Trần Miên có chút khó hiểu, hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Lời này vốn phải là Thẩm Vực hỏi Trần Miên, ánh mắt vừa nãy nhìn như là người vợ chứng kiến người chồng ngoại tình, mặc kệ khối trưởng đang mắng chửi mà chạy ra ngoài, khối trưởng ở đằng sau tức giận gọi tên anh.
Anh không trả lời câu hỏi của Trần Miên, chỉ đứng ở bên cạnh cô, lại mở khóa vòi nước rửa tay một lần nữa rồi nhích tới gần, rút một tờ giấy từ trong túi của cô ra lau tay, hỏi cô: “Có bài kiểm tra trong tiết tự học buổi tối đúng không?”
Chuyện này Trần Miên còn chưa nghe qua, có chút hoang mang nhìn về phía anh.
“Sao lại phải học lớp tự học buổi tối?”
“Chủ nhiệm lớp các cậu không nói sao? Bắt đầu từ hôm nay, học sinh ngoại trú sẽ phải học tiết tự học buổi tối ở trường.”
Đúng là không nói thật, khó trách Triệu Lị Lị nói rằng Ban Tự Nhiên đã thi hai ngày liên tiếp, cả tối cũng thi, hóa ra đã áp dụng chính sách này rồi. Trần Miên có chút buồn rầu nhíu mày lại, hỏi Thẩm Vực: “Vậy có phải sắp phải điền tư liệu không?”
Mỗi khi trường trung học Tuy Bắc áp dụng chính sách gì đều sẽ cần học sinh điền thêm một bảng biểu, địa chỉ gia đình, cách thức liên lạc với bố mẹ các thứ, nói là sợ xảy ra vấn đề không liên lạc được với ai. Điều duy nhất khiến Trần Miên cảm thấy phiền phức chính là cần điền thông tin bố mẹ, lúc trước số điện thoại của Trần Tống tiện tay viết bừa, lúc họp phụ huynh năm lớp mười giáo viên thấy chỗ của Trần Miên không có ai đến, gọi điện thoại tới phát hiện là số không tồn tại nên giáo dục Trần Miên một trận.
Về sau Trần Miên gặp Thẩm Vực, phương thức liên lạc của bố mẹ cô tiện tay điền số điện thoại của tài xế nhà Thẩm Vực.
Cô nhíu mày lại, dùng giọng điệu mềm mại phàn nàn: “Thật là phiền phức.”
Động tĩnh trong phòng làm việc của giáo viên rất lớn, ở bên trong không biết vì lý do gì mà Lâm Lâm đang cãi vã, Thẩm Vực vừa phân tâm nhìn lại một cái đã nghe thấy Trần Miên nói hai chữ này. Trái tim anh như bị mèo cào, cơn tức vì sáng sớm đã bị dính líu mà bị lôi đến phòng làm việc của giáo viên ăn chửi cũng giảm đi vài phần.
“Dạo này có vẻ cậu rất thích làm nũng.”
Anh dùng giọng điệu lười nhác và trần thuật sự việc nói với cô, lười biếng tựa ở bên cạnh bồn rửa tay. Thời gian trên đồng hồ trôi qua từng nhịp tích tắc, cách đó không xa giọng nói giận dữ của khối trưởng trong phòng giáo viên vang khắp hành lang.
Có một đôi mắt ở ngoài cửa cứ liếc nhìn về phía này.
Tà váy không được giấu kỹ nên lộ ra ngoài rồi bị gió thổi tung.
Khi chạm mắt với Trần Miên, cô ta giật mình như con thỏ, đi vào trong mấy bước, tà váy cũng biến mất theo.
“Đang nhìn cái gì thế?” Thẩm Vực theo ánh mắt của cô, nhìn về phía đó nhưng chẳng có gì cả, chỉ có một hành lang trống trải.
Trần Miên thu tầm mắt lại, nói với Thẩm Vực: “Tôi không làm nũng.”
Chủ đề đã đi được mười nghìn tám nghìn dặm rồi mà còn có thể quay lại phản bác, không chịu nhận chút thua thiệt nào.
Nói xong còn không quên chỉ vào phòng làm việc của giáo viên nói với Thẩm Vực: “Người biết làm nũng ở chỗ đó.”
Trần Nhân, Kiều Chi Vãn, Lâm Lâm, dù là ai cũng đều biết làm nũng hơn cô.
Thẩm Vực nghe lời phân tích đơn thuần của Trần Miên, từng câu từng chữ có chút chua, nhưng lọt vào trong lỗ tai lại không phải như vậy, như một hướng dẫn du lịch đơn thuần giới thiệu chỗ nào phong cảnh đẹp hơn, bình thản đến mức khiến người ta thấy bực. Nói xong, cô như quên mình vừa nói gì, lấy khăn giấy trong túi ra bỏ vào túi của Thẩm Vực.
Người lại gần, Thẩm Vực ngửi được mùi sữa tắm hoa huệ trên người Trần Miên.
Mùi thoang thoảng, bị gió mang đi cùng nhiệt độ cơ thể, như đang trong ngày xuân.
Khi cô đang nhét khăn giấy trong tay vào túi đồng phục học sinh của anh, cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy tay cô xuyên qua lớp quần áo bằng bông. Cách một lớp quần áo mỏng manh, nhiệt độ trên ngón tay chậm vài giây mới truyền đến tay của Trần Miên. Ngón tay thon dài của anh cong lại, anh nắm lấy ngón trỏ của cô, giống như bắt một con ve sầu kêu inh ỏi vào mùa hè.
Trần Miên ngẩng đầu, trông thấy cổ áo đồng phục của Thẩm Vực dựng đứng ở hầu kết, khóa kéo dần hạ xuống theo động tác khom lưng của anh.
Khoảng cách rút ngắn, tay bị ai đó lôi kéo, cô mới vừa lui về phía sau một bước đã nghe thấy tiếng cười nhạo không che giấu của Thẩm Vực.
Anh lại nói với cô: “Trần Miên, cậu thực sự là vừa ngầu lại vừa thích trêu chọc.”
Lúc hút thuốc vừa ngầu lại vừa thích chơi đùa.
Lúc ở trường học đưa khăn giấy cho anh lại là thích trêu chọc.
Không có mấy từ gì tốt.
Trần Miên cầm lấy ly nước của mình ở trên mặt bàn: “Tôi muốn đi về làm bài thi.”
Thẩm Vực không làm khó cô, rút tay lại, nhìn cô ôm chén nước lập tức chạy về phía góc tường. Anh dùng ngón tay sờ vào chiếc khăn giấy trong túi áo khoác rồi cười thầm.
Trần Miên vào lớp đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Vừa ngồi xuống, Triệu Lị Lị đã đưa bảng biểu cho cô, trên đó viết tư liệu của học sinh ngoại trú: “Lúc nãy cậu đi nhà vệ sinh, chủ nhiệm lớp bảo Trần Kha thống kê, tớ lấy giúp cậu một phần, cậu học ngoại trú mà.”
Thẩm Vực vừa mới nói chuyện này nên Trần Miên đã chuẩn bị sẵn, ừ một tiếng, cầm bút điền nội dung lên trên giấy. Theo thường lệ, cô điền số điện thoại di động của tài xế của Thẩm Vực, địa chỉ ghi Thịnh Thế Hào Đình.
Triệu Lị Lị hơi kinh ngạc: “Cậu chuyển nhà rồi à Miên Miên?”
“Ừm, mẹ tớ ở đây.”
Cô nói vô cùng tự nhiên. Chuyện bố mẹ của cô ly dị cũng không phải bí mật, gia đình đơn thân của Trần Miên cũng là một tư liệu trong thông tin học sinh nghèo của cô. Trước đây, khi cô diễn thuyết ở hội nghị, cô còn coi như đây là danh hiệu toàn trường đều biết. Giờ đây từ ‘Mẹ’ phát ra từ miệng cô quá tự nhiên khiến Triệu Lị Lị không nhớ ra nổi người mẹ của Trần Miên đã biến mất gần ba năm.
Cô ấy sửng sốt nói ồ, do dự một lúc rồi thì thầm với Trần Miên: “Nhưng tớ cảm thấy nếu cậu ghi như thế, nếu để Trần Kha nhìn thấy, cậu ta nhất định sẽ mượn cớ để bàn tán chuyện của cậu ra , nói cậu ở nơi đây không phù hợp với tiêu chuẩn học sinh nghèo.”
Tiêu chuẩn học sinh nghèo.
Hoàn toàn tuân thủ tiêu chuẩn một củ cà rốt trồng một hố, cà rốt kém sống trong hố hẹp, cà rốt giàu sống trong hố rộng.
Bởi vì Thịnh Thế Hào Đình tiếp giáp trường trung học Tuy Bắc nên không có học sinh nào không biết. Bình thường ngoại trừ học tập, học sinh cấp ba không có việc gì thì thường sẽ so sánh giày, đồng hồ, vòng tay, chổ ở và xe đưa đón ẩn hình dưới lớp đồng phục thống nhất.
Như Kim Tự Tháp ẩn hình, từ tầng dưới chót bước một cái vào tầng trung gian tất nhiên sẽ là một chủ đề nóng.
Trần Kha mới đi khoe với giáo viên rõ ràng không phải là một người lương thiện. Triệu Lị Lị thực sự cảm giác lo lắng cho Trần Miên, thậm chí nghĩ kế: “Nếu không thì lát nữa cậu giao trực tiếp cho giáo viên đi, đừng để Trần Kha đi đưa, cậu ta là cái loa lớn đó.”
Vừa mới dứt lời, Trần Kha đang sửa sang lại tư liệu lập tức đi về phía các cô. Triệu Lị Lị lập tức ngậm miệng. Trần Kha đưa tay ra trước mặt Trần Miên: “Chỉ còn thiếu cậu thôi, điền xong chưa?”
Triệu Lị Lị thấy Trần Miên định đưa cho anh ta thì vội vã nhỏ giọng gọi tên cô: “Miên Miên…”
Trần Kha nhìn cô: “Triệu Lị Lị, cậu có vấn đề gì không?”
Triệu Lị Lị bẹp miệng: “Tôi có thể có vấn đề gì, hoàn toàn không có vấn đề.”
Nói xong thì lấy tay giật áo của Trần Miên ở bên dưới.
Trần Miên đưa tư liệu cho Trần Kha. Không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Kha chỉ nhìn Trần Miên một cái đầy ẩn ý, không nói gì nữa, cầm tư liệu đi luôn.
Thầy biểu cảm đó của anh ta, Triệu Lị Lị có chút bực bội, đang chuẩn bị nói gì đó với Trần Miên, cô chưa kịp mở miệng thì giáo viên toán đã bước vào với bài kiểm tra trên tay, chất đống đồ đạc lên trên bàn rồi nhìn các bạn đang buồn ngủ bên dưới, cầm thước đập lên bàn.
“Các bạn học! Giữ vững tinh thần nào! Nhìn thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học trên bục giảng rồi xốc lại tinh thần đi, nếu muốn ngủ thì chờ thi đại học kết thúc rồi ngủ tiếp, bạn học bàn thứ nhất truyền bài thi xuống dưới đi.”
Sau đó cả lớp phát ra tiếng thở dài.
Cả ngày thi cử khiến mọi người kiệt sức.
Thêm một bài kiểm tra vào tiết tự học buổi tối nữa, tiếng chuông sau giờ học chẳng khác gì thả phao cứu sinh xuống biển.
Trần Miên thu bài kiểm tra, gấp lại rồi cho vào túi, dường như định đọc lại lần nữa.
Triệu Lị Lị chút ghen tị với nghị lực của cô: “Miên Miên, sự nhiệt tình của cậu dành cho học tập như là hoa si gặp soái ca vậy.”
Lời miêu tả này cũng khá sinh động. Sau khi đánh giá người khác, cô ấy lại tự đánh giá chính mình: “Con tớ là đàn gảy tay trâu.”
Lâm Lâm ngồi bà trên đang thu dọn đồ đạc nghe vậy cười một tiếng, xoay người nhìn Trần Miên, dùng ánh mắt khiêu khích nói với Triệu Lị Lị: “Vậy cậu còn chưa hiểu rõ bạn cùng bàn của cậu rồi. Ngoại trừ nhiệt tình với học tập, nàng cũng rất nhiệt tình với người.”
Nói xong, cô ta lấy chiếc áo khoác đồng phục trong ngăn kéo rồi rời đi.
Bóng đêm đen mịt.
Trần Miên và Thẩm Vực vẫn giả vờ không quen biết trong trường.
Bị hàng cây ven đường ngăn cách, Trần Miên đeo cặp đi bộ trên vỉa hè, chiếc Bentley chạy với tốc độ xe đạp trên đường.
Tài xế hỏi Thẩm Vực đang đeo tai nghe ngồi ở ghế sau: “Thật sự không cần chở được bạn học Trần sao?”
Thẩm Vực đang nghe listening tiếng Anh, không ngẩng đầu nói: “Không cần.”
Cứ đi không xa không gần như vậy, bóng xe dưới ánh đèn đường giống như hóa thân thành cây. Trần Miên đi dưới từng cái bóng, bên tai là tiếng nhạc của các cửa hàng khác nhau, làn điệu khác biệt hỗn hợp với nhau trở thành một bài ca kì lạ.
Những người vừa tan trường đều đi trên con đường này, tiếng nói chuyện sôi nổi.
Lúc Kiều Chi Vãn hô tên Trần Miên, cô tình cờ đi đến trước quán trà sữa đang hát một bản dạ khúc lúc nửa đêm, quay đầu nhìn thấy Kiều Chi Vãn bên xương cá cười phất tay với cô.
Kiều Chi Vãn đi ở bên cạnh Trần Miên, việc nhìn trộm vào ban ngày phảng phất trở thành bí mật của tia nắng, lúc này nói chuyện với cô không có ác ý gì: “Nhà cậu ở đâu vậy, lúc trước không thấy cậu học lớp tự học buổi tối, chưa gặp cậu ở đây bao giờ.”
Loa trong cửa hàng đang phát: ‘Người giống như vầng trăng sáng không thể sở hữu được, tình yêu như một bài hát đã qua không thể lấy lại được’.
Trần Miên tỉnh táo lại từ trong tiếng hát, trả lời Kiều Chi Vãn: “Thịnh Thế Hào Đình.”
Kiều Chi Vãn lập tức oa một tiếng, giọng điệu nghe rất vui vẻ nói với Trần Miên nói: “Chúng ta ở cùng một khu chung cư nè! Cậu ở tòa nhà nào? Nếu tôi không tham gia kỳ thi nghệ thuật ở trường, chúng ta sẽ cùng nhau đi về nhà nhé.”
Trần Miên thuận miệng trả lời một câu.
Giữa hai người không có gì để nói, cũng không phải là quan hệ thân thiết. Trần Miên biết rất rõ mục đích ẩn sau những chủ đề lan man của Kiều Chi Vãn chỉ là mối quan hệ của cô với Thẩm Vực. Cô ta và Trần Nhân giống như cùng một loại người nhưng lại không phải một loại người, nếu là Trần Nhân, cô ta sẽ trực tiếp nói với cô, cô và Thẩm Vực không phải cùng một loại người, có thể cách xa anh ra chút không.
Nhưng Kiều Chi Vãn không nói như vậy được, cô ta có sự dịu dàng giống như Nguyễn Diễm Mai, nói chuyện nhẹ nhàng giống như một công chúa nhỏ trong tháp ngà không biết ác ý là gì, tò mò nhưng lại không dám hỏi, dường như như vậy sẽ tiết lộ chuyện tình yêu thầm của mình.
Cô ta nói rất nhiều về bản thân, mỗi khi nói một điều theo thói quen sẽ hỏi Trần Miên.
Khi còn nhỏ, cô ta rất thích búp bê nên khi có giải thưởng, cô ta thường xin bố tặng búp bê làm phần thưởng, dẫn đến trong nhà có cả một tủ búp bê. Lớn hơn một chút, vì thích đu quay ngựa ở công viên trò chơi nên mỗi cuối tuần cả nhà sẽ chụp ảnh ở khu vui chơi, trong album ảnh có tám mươi phần trăm là ảnh chụp ở đu quay ngựa. Thỉnh thoảng nhà bọn họ sẽ dạo chơi ngoại thành, mang theo lều và chuẩn bị đồ ăn để tận hưởng gió xuân và thưởng thức những món ăn ngon.
Cô ta hỏi, Trần Miên, cuộc sống của cậu là thế nào?
Câu hỏi dường như đã dẫn tới hiện thực.
Cuối của con hẻm, cửa vào khu chung cư.
Nguyễn Diễm Mai mặc một bộ vest nhỏ thơm tho bước xuống taxi, đang lục lọi chìa khóa trong túi xách.
Kiều Chi Vãn vui vẻ kêu mẹ ơi, Nguyễn Diễm Mai quay đầu lại, khi nhìn thấy Trần Miên, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại.
Trần Miên không nhìn bà ta, chỉ nhìn chiếc Bentley của Thẩm Vực quẹo vào trong khu cư xá, trong cửa sổ xe lóe lên nụ cười của thiếu niên.
Trùng hợp với lúc cô đi ngang qua văn phòng vào buổi sáng.
Như thể con ve sầu giấu trong tay áo lại kêu to lên.
Thế là bí mật đã bị tiết lộ ra.
Cô thu tầm mắt lại, dưới cái nhìn kinh ngạc của Nguyễn Diễm Mai, nhẹ giọng nói với Kiều Chi Vãn.
“Là mặt sau của cuộc sống của cậu.”