Ngủ Say Trên Đảo Tình Yêu

Chương 28

Trước Sau

break

Trần Miên chỉ nói một câu như vậy, rồi không biết nên nói tiếp như thế nào.

Bạo lực gia đình khiến bạo lực bị mắc kẹt trong hai chữ gia đình, đánh lên người nào thì người đó mới biết đau, cho dù cảnh tượng đó được diễn tả đến thế nào thì người ngoài cũng không thể đồng cảm được hết.

Cái Trần Miên muốn không phải là ăn miếng trả miếng, mà cái cô muốn chính là Trần Tống chết.

Cô giống như một con rối nằm trong lòng Thẩm Vực, cho dù bị người khác vén tay áo lên kiểm tra cũng không buồn hé môi nữa lời.

Dường như chỉ có thể hít thở khi ở trong vòng tay của Thẩm Vực, cố gắng hít hà mùi hương trên người anh.

Thẩm Vực hỏi cô: “Bị thương à?”

Người trong lòng lắc đầu, duỗi tay ôm anh chặt hơn, giọng buồn bã, nói với anh: “Không có.”

Thật kinh tởm, mọi thứ của Trần Tống đều khiến cho cô ghê tởm, ngay cả chính mình cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Trên quần áo có mùi rượu, dòng máu đang chảy trong huyết quản giống với Trần Tống, như thể ngửi thấy tất thảy mùi hôi thối từ sâu thẳm của cống rãnh.

Nhưng Thẩm Vực thì khác, không giống với Trần Tống, hơi thở trong lành, mang theo mùi bạc hà mát lạnh tràn vào khoang mũi, lồng ngực thiếu niên ấm áp, nhịp tim va vào màng nhĩ kéo cô từ địa ngục trở về nhân gian.

Trong cơn gió đêm, Trần Miên nghe thấy Thẩm Vực sau khi im lặng một lúc lâu, dùng giọng gần như hứa hẹn nói với cô một câu: “Được.”

Trong thời gian chờ tài xế, Trần Miên vẫn luôn im lặng, cụp mắt xuống không biết cô đang nghĩ gì.

Thẩm Vực cũng không nói gì, tay trái lấy bánh gato dâu tây, tay phải bị Trần Miên nắm.

Một lúc lâu sau, cách đó không xa có tiếng bánh xe ô tô trên đường truyền tới, Thẩm Vực mới nghe thấy Trần Miên hỏi anh: “Cậu cho Tống Ngải cái gì? Bà ta mới bằng lòng ở bên cạnh Trần Tống.”

Trần Miên không hỏi tới vấn đề này khi Tống Ngải tới nhà bọn họ, dường như giống với người ngoài đều cho rằng đây là kết quả do Trần Tống bị vẻ ngoài xinh đẹp lừa gạt, Thẩm Vực cũng chưa bao giờ nhắc tới, nhưng giữa hai người có một sự hiểu ngầm lúc này đang lộ rõ trên nét mặt.

Cũng chẳng có gì là không thể nói.

“Gia đình Tống Ngải nợ tiền, bị anh bà ta bán tới hộp đêm.”

Trần Miên sững sờ vài giây, cô vẫn luôn cho rằng Tống Ngải chỉ có một mình, chưa bao giờ nhìn thấy bà ta liên lạc với người nhà, khi bà ta và Trần Tống ngọt ngào nhất, Trần Miên ở trong phòng nghe thấy Trần Tống hỏi Tống Ngải có muốn tổ chức hôn lễ không, Tống Ngải nói nhà không còn ai, không cần tổ chức.

“… bà ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh Trần Tống chứ?”

Thẩm Vực nhìn cô một cái, cười rồi hỏi vặn lại: “Cậu hy vọng như vậy không?”

Nếu là trước đây, Trần Miên sẽ chẳng quan tâm.

Nhưng hiện tại, dù sao cũng có chút khác biệt, cô nhớ tới lời nói đau lòng của Tống Ngải, nhẹ nhàng nói với Thẩm Vực: “Cho bà ta đi đi.”

Thẩm Vực “ừm” một tiếng, cầu được ước thấy, dường như đang nói chuyện với một người dễ tính.

Thẩm Vực đưa Trần Miên về nhà của mình.

Trần Miên đang ngồi trên ghế sofa, bị Thẩm Vực từ trong phòng đi ra ném qua một bộ quần áo, là một bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu đen, không có quần.

Trần Miên khó hiểu nhìn về phía Thẩm Vực, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy, bình thường cô phản ứng rất nhanh, nhưng hiện tại dường như đã bị mất kết nối, hỏi Thẩm Vực: “Làm gì?”

Thẩm Vực rót một ly nước đặt trước mặt cô, mập mờ nói: “Đi tắm.”

“Ò.”

Trần Miên cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, cô nhìn ổ khóa, cuối cùng vẫn không hề ȶᏂασ tác, để bộ đồ ngủ trên bồn rửa tay, chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình.

Gội đầu xong cô đi ra, trong phòng khách không có ai, Trần Miên ôm đồng phục học sinh của mình ra ban công, bỏ vào máy giặt, bấm công tắc, nghe tiếng ù ù vang lên, và quay đầu lại nhìn về hướng bên ngoài.

Nơi này là khu biệt thự ở trung tâm thành phố Tuy Bắc, luôn ổn định tại vị trí đầu trong giá cả nhà đất ở Tuy Bắc, và được mệnh danh là khu nhà giàu của Tuy Bắc, xuất phát từ nơi này, lái xe mất khoảng bốn mươi phút mới tới được nhà cô.

Sự khác nhau giữa người giàu và người nghèo, được thu hẹp lại thành bốn mươi phút.

Thẩm Vực nghe xong điện thoại đi ra, nhìn thấy Trần Miên đang đứng ở ban công, trên người mặc đồ ngủ của anh, đối với anh mà nói là vừa vặn, nhưng đối với cô lại quá rộng, tay áo dài được cô xắn lên, vạt áo dừng lại ở đùi trên đầu gối một chút.

Làn da của cô trắng sáng dưới bộ đồ ngủ màu đen, và dường như đang lặng lẽ tỏa sáng trong màn đêm.

Hình như cô không hề biết, lực hấp dẫn của mình đối với Thẩm Vực lớn đến mức nào.

Chỉ cần lặng lẽ đứng ở đó, lại dễ dàng khiến cho dục vọng của Thẩm Vực dâng trào, nhưng suy cho cùng anh không phải là một con dã thú, anh sẽ không làm gì cô sau khi cô đã trải qua chuyện như vậy, hơi bực dọc xoa đầu tóc, đi vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, lại lấy đá viên từ trong tủ lạnh bỏ vào.

Lách cách.

Đá viên chìm xuống đáy ly, Thẩm Vực nhấc lên, đang chuẩn bị uống, thì nghe thấy Trần Miên hỏi anh: “Tại sao đàn ông lại thích để phụ nữ giúp bọn họ quan hệ bằng miệng?”

Thẩm Vực ném cái ly sang một bên, Trần Miên đang ở ngoài ban công đã đi tới bên cạnh anh, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của anh, anh trực tiếp đưa tay nâng cầm để cô ngẩng đầu lên, hơi buồn cười nói: “Thế nào gọi là tất cả đàn ông? Tôi nhờ cậu giúp tôi thổi kèn à?”

Mặc dù không có, nhưng Trần Tống để Tống Ngải thổi kèn giúp ông ta, cưỡng ép nắm lấy đầu tóc của bà ta, hình ảnh ấy cho đến bây giờ vẫn luôn đọng lại trong đầu Trần Miên, cô hơi buồn nôn, nói ra một câu: “Cậu chưa từng nghĩ tới sao?”

Sao lại có thể chưa từng nghĩ tới được.

Trong lúc ân ái, Trần Miên nhìn về phía anh, đôi môi hơi hé mở phát ra những tiếng rên rỉ, khiến cho thân dưới của Thẩm Vực cương cứng.

Nhưng đó căn bản không phải là cùng một chuyện, nếu như anh muốn thì có thể làm được, cũng không đến nỗi hai người đùa giỡn với nhau suốt hai năm mà đến tận bây giờ vẫn như vậy.

Ở điểm này Du Hoài đã từng nói qua, nói Thẩm Vực từ nhỏ đã rất kỳ lạ, thứ mà anh thích cho dù thế nào cũng không chịu buông bỏ, thứ mà anh không thích cho dù nhìn một cái cũng không thèm nhìn, mặc dù nghe có vẻ hơi cố chấp, nhưng anh cũng lịch sự hơn một cách lạ lùng.

Kiểu lịch sự này đang nói lên…

Anh đã từng nghĩ đến việc để Trần Miên thổi kèn cho mình, nhưng điều này khác với việc yêu cầu Trần Miên thổi kèn cho anh.

Cái “muốn” này quyền quyết định nằm ở Trần Miên, Thẩm Vực sẽ không bao giờ nhỏ nhen mà cưỡng ép cô.

Nhưng những lời đó Thẩm Vực không nói với Trần Miên, anh chỉ liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Nghĩ đến những chuyện đó là phạm pháp sao?”

“…” Trần Miên cúi đầu, cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, mà phải thảo luận những chuyện này với Thẩm Vực, nhưng cái mà cô rõ là, tối hôm nay cho dù thế nào cô cũng không thể ngủ được, không muốn quay trở về phòng, không muốn nằm xuống, cứ nhắm mắt lại liền nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của Trần Tống.

Cô chưa nói với Thẩm Vực những lời mà Trần Tống nói với cô, cùng với những cảnh tượng mà cô nhìn thấy, Trần Miên chỉ đưa tay ôm lấy cổ tay của Thẩm Vực, vuốt ve trìu mến giống như một con thú nhỏ.

Vào một đêm như thế này, mặc bộ đồ ngủ của anh, để lộ đôi chân, lại không biết bản thân mình hấp dẫn anh tới mức nào, lại còn nhìn anh bằng đôi mắt hạnh nhân trong veo.

Nhất thời Thẩm Vực hơi mất tập trung, đưa tay che ánh mắt cô, giọng nói hơi khàn.

“Có thể đừng chọc ghẹo không?”

Nhưng giọng nói của người châm lửa kia lại nhẹ nhàng, ngọt ngào như hương vị của kẹo đường, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay anh.

Hỏi anh: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, có muốn cùng nhau làm bài tập về nhà không.”

“…”

Thẩm Vực liền bật cười, giọng nói của thiếu niên mang theo sắc dục không hề che giấu, tiến lên một bước, đem người đặt trước bàn ăn.

Dục vọng dán chặt lên phần bụng dưới của cô, vô cùng thẳng thắn ném ra một câu: “Làm bài tập cái rắm, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ với cậu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc