Ngô Hà đỡ lấy nàng, ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Sắc mặt ngươi trông tái nhợt lạ thường.”
“Không sao đâu… Ta chợt nhớ ra một việc, đi trước đây.” Mộ Cẩn xoay người bước nhanh về phía hậu viện, trông chẳng khác gì có người đang đuổi theo sau lưng nàng.
Ngô Hà gãi đầu, lẩm bẩm: “Kỳ quặc thật.”
Mộ Cẩn càng đi càng gấp, gần như lao vào phòng khi phía sau hoàn toàn không có ai.
Nàng rút một tấm vải, ném lên giường, rồi bắt đầu lục tung mọi thứ. Quần áo mềm, đồ quý, những vật dụng cá nhân quan trọng đều bị nàng chất đống vào tấm vải ấy.
Đến khi đã nhét đầy thành một túi lớn, Mộ Cẩn khoác lên vai, định rảo bước ra cửa thì lại khựng lại.
Bàn tay nàng đặt trên cánh cửa, chần chừ hồi lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng, nàng siết chặt nắm tay, xoay người, nhét túi hành lý ấy xuống dưới lớp đệm giường.
Toàn bộ số bạc mang theo được nàng gom lại, đếm kỹ chỉ còn mười lượng.
“Hẳn là đủ rồi.”
Nói xong, nàng đội mũ có rèm che, lặng lẽ rời khỏi hậu viện.
Đến giờ Tuất, hầu hết cửa hàng trên phố đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi, chỉ riêng phố nơi Câu Lan Viện tọa lạc vẫn còn tấp nập nhất.
Những chiếc đèn lồng với đủ kiểu dáng được treo dưới mái hiên, trên cành hoa anh đào, khiến cả con phố rực rỡ ánh đèn, sáng trưng như ban ngày.
Kim Đa Ngọc cũng giống như thường lệ, đến tận giờ Tuất mới xuống lầu tiếp khách. Nàng mặc một bộ áo lụa xanh như cánh bướm, uyển chuyển đi qua từng bàn rượu, vừa uống rượu vừa chuyện trò, tận sức khiến khách uống đến cạn sạch ly, rút cạn túi tiền, đến khi men say chếnh choáng mới uể oải bước chân lên lầu nghỉ ngơi.
Mộ Cẩn đã đợi sẵn ở lầu ba, vừa trông thấy người đi lên liền vội cúi đầu, bước nhanh xuống dưới.
Ở chỗ ngoặt, cả hai liền va vào nhau.
“Cẩn thận!” Mộ Cẩn nhanh tay đỡ lấy Kim Đa Ngọc, hơi dùng sức kéo người ôm trọn vào lòng.
Ngón tay nàng vô tình lướt qua một luồng lạnh buốt thấy mấy chiếc chìa khóa đồng treo bên hông đối phương khẽ kêu leng keng.
Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mộ Cẩn lập tức buông tay: “Ngươi không sao chứ?”
Kim Đa Ngọc hơi lùi lại một bước, dựa vào lan can vòng bảo hộ, giơ tay sờ bên hông tìm lại chìa khóa.
“Ngươi sao không đến Hồng Lâu?”
Mộ Cẩn khẽ chạm mũi, nở nụ cười khó nói thành lời: “Ta tìm ngươi cũng là vì chuyện này. Có thể lên trên rồi nói được không?”
Kim Đa Ngọc phe phẩy chiếc quạt, xoay người uốn eo bước lên lầu: “Đi lên đi.”
Tuy rằng Kim Đa Ngọc đuổi nàng đi mới hơn nửa tháng, vậy mà giờ gặp lại, Mộ Cẩn lại cảm thấy có chút xa lạ.
Kim Đa Ngọc ngồi xuống bên chiếc bàn gần đó, trước tiên cầm lấy một chiếc ly, vừa định đưa tay rót trà thì một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước.
Mộ Cẩn cẩn thận đưa tay đỡ lấy bình trà: “Nước này nguội rồi, để ta đi thay cho ngươi một ấm khác.”
Nói rồi liền định quay người rời đi.
“Không cần.” Kim Đa Ngọc khép hờ mắt, một tay day nhẹ huyệt Thái Dương, “Lạnh một chút lại giúp tỉnh rượu.”
Mộ Cẩn rót cho hắn một chén nước: “Đau đầu sao? Để ta xoa bóp cho ngươi.”
Kim Đa Ngọc từ tốn nhấp ngụm trà.
Mộ Cẩn đã đặt ấm trà sang một bên, bước đến phía sau hắn, hai tay nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương.
“Thế này có mạnh quá không?”
Kim Đa Ngọc khép mắt, hưởng thụ trong chốc lát, rồi nói: “Được rồi, đừng lấy lòng nữa. Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
Mộ Cẩn vẫn chưa dừng tay: “Ta không phải lấy lòng, chỉ là lo ngươi uống nhiều quá, lại đau đầu.”
“Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi cùng Tê Vân, rồi cả tiếu công tử Hồng Lâu thân thiết nồng nàn, sớm đã quên mất lão nam nhân ta rồi chứ.”
“Làm sao ta có thể quên Kim gia được chứ! Huống hồ Kim gia một chút cũng không già, nói là công tử mới đến của Thi Hoa Lâu, e rằng cũng có khối người tin!”
“Miệng lưỡi ngươi thật trơn tru.” Khóe môi Kim Đa Ngọc hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng ép xuống, “Nếu đã như vậy, sao hơn nửa tháng nay ngươi không đến tìm ta?”
Rõ ràng là ngươi không cho ta đến mà…
Mộ Cẩn âm thầm oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại ngoan ngoãn đáp:
“Lần trước ta lỡ lời khiến Kim gia không vui, nên không dám tìm tới.”
“Vậy giờ tại sao lại tới?”
Mộ Cẩn kéo ghế bên cạnh Kim Đa Ngọc ra ngồi xuống, nghiêm túc nói:
“Kim gia, ta phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ! Nếu chuyện đó là thật, thì Thi Hoa Lâu hiện giờ đang rất nguy hiểm!”
Kim Đa Ngọc kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái: “Nói nghe thử xem?”
Mộ Cẩn liền rướn người sát lại gần hơn, còn cố ý làm ra vẻ thần thần bí bí, đảo mắt nhìn quanh trái phải.
Kim Đa Ngọc cũng theo bản năng liếc quanh theo nàng, nhíu mày: “Trong phòng không có ai khác, có gì thì nói thẳng.”
Mộ Cẩn vẫn cúi thấp giọng, kề sát bên tai hắn nói khẽ:
“Ta nghi ngờ… ŧıểυ công tử mới tới Hồng Lâu chính là ngũ thiếu gia phủ tướng quân!”
Hàng mi Kim Đa Ngọc khẽ động, sau đó nhẹ nhàng cụp mắt xuống:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn không phải.”
“Vậy hắn từ đâu tới?”
“Một đứa con nhà nông dân trồng hoa ở ngoài thành, cha mẹ đem bán cho ta.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Mộ Cẩn không khỏi vỗ ngực thở phào, “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ŧıểυ Lộ chính là ngũ thiếu gia phủ tướng quân.”
“Chỉ là… nghĩ kỹ lại cũng thấy không đúng lắm. Trước kia vị thiếu gia đó cầm roi đến tìm vị hôn thê, hung hăng dữ dằn, bộ dạng không dễ trêu chọc chút nào. ŧıểυ Lộ thì ngoan ngoãn nghe lời, quả thật không giống cùng một người.”
Kim Đa Ngọc lặng lẽ nhìn nàng, thấy sắc mặt Mộ Cẩn không có gì giả bộ, lại nghe nàng tiếp lời:
“Thật ra trong lòng ta cũng không quá tin mấy lời đồn đó, chỉ là sợ lỡ như là thật. Dù sao hắn là con trai trưởng phủ tướng quân, tương lai còn là yến hầu, là chính quân! Bọn họ muốn nghiền chết bọn ta, e rằng dễ như bóp chết một con kiến!”
“Không có gì phải lo.” Kim Đa Ngọc cầm ly trà, giọng thản nhiên:
“Thi Hoa Lâu là tâm huyết cả đời của ta, ta sẽ không để nó rơi vào cảnh hiểm nguy như vậy.”
Mộ Cẩn nhẹ nhàng đặt tay lên đùi hắn, ghé sát bên tai thì thầm:
“Thật ra… mấy lời kia chỉ là cái cớ thôi. Ta chỉ là… muốn đến tìm ngươi.”
Bàn tay nàng từ đầu gối chậm rãi lướt vào phía trong đùi, Mộ Cẩn khẽ cắn lấy vành tai hắn, giọng mềm như tơ:
“Nửa tháng rồi… ngươi cũng nhịn không nổi nữa phải không?”
“A…” Kim Đa Ngọc hơi ngửa đầu, vành tai đỏ ửng cả lên. Mộ Cẩn một tay ôm lấy eo hắn, từ gáy chậm rãi mυ"ŧ nhẹ, liếʍ xuống.
Tay kia cũng đã nắm lấy nơi đang dâng trào của hắn.
“Cạch cạch!”
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa gấp gáp cùng tiếng gọi:
“Kim gia! Kim gia! Vệ nương tử tới, nói muốn gặp ngài!”
Gần như ngay khi ba chữ “Vệ nương tử” được thốt ra, Kim Đa Ngọc liền đẩy Mộ Cẩn ra.
“Chờ một chút, ta lập tức tới ngay!” Dù nói vậy, hắn vẫn lao đến trước gương, vội vàng dặm lại phấn, tô chút son môi.
Sau đó cuống quýt chạy ra phía cửa, rồi mới chợt nhớ tới Mộ Cẩn:
“Ngươi trốn tạm trong phòng, đợi ta xuống lầu rồi hẵng ra!”
Mộ Cẩn ngoan ngoãn ở lại trong phòng.
Chỉ đến khi tiếng bước chân gấp gáp dần xa, nàng mới từ từ buông tay.
Trong lòng bàn tay nàng, nằm im lặng một chùm… chìa khóa đồng thau.