Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 37

Trước Sau

break

Mộ Cẩn bồi ŧıểυ Lộ ngủ một giấc, rồi lặng lẽ rời khỏi Hồng Lâu. Khi quay lại Thi Hoa Lâu, nơi ấy đã sớm đóng cửa, buôn bán trong ngày xem như kết thúc.

Giữa ban ngày ban mặt, sân viện rộng lớn lại vắng lặng không một tiếng động.

Nàng vòng ra sau bếp, bên trong cũng chẳng thấy bóng dáng ai. Đi quanh một lượt, cuối cùng cũng lần ra được một cái màn thầu đã nguội đến cứng ngắc.

Tựa lưng vào khung cửa bếp, nàng lặng lẽ cắn từng miếng, mặt không cảm xúc, chỉ có đôi mày càng lúc càng chau chặt.

Giúp hay không giúp đây?

Nếu thả ŧıểυ Lộ rời đi, Kim Đa Ngọc ắt sẽ không buông tha nàng, đến lúc ấy Thi Hoa Lâu cũng khó mà yên ổn.

Nhưng nếu không giúp…

Lại không đành lòng.

Ai…

Mộ Cẩn thở dài, hung hăng cắn một miếng màn thầu to, “Khụ!”

Bụm bánh vụn phun ra, thế nhưng càng nhiều nước bọt lẫn bột sống chưa được nhồi kỹ nghẹn ngay nơi cổ họng, không thể nuốt xuống, cũng chẳng thể phun ra.

Nàng ôm ngực, khuôn mặt đỏ ửng, nghẹn đến mức gần như không thở nổi.

Đúng lúc này, ŧıểυ Liễu xách tay nải từ cửa sau bước vào, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đi tới…

Thấy tình cảnh trước mắt, ŧıểυ Liễu hoảng hốt đến mức mồ hôi lạnh tuôn ướt cả lưng áo.

“Mộ Cẩn!” Hắn vội buông tay nải, ba bước thành hai lao tới, nâng tay vỗ mạnh sau lưng nàng giúp thông khí.

“Khụ! Khụ khụ khụ!” Mộ Cẩn rốt cuộc cũng khạc ra được miếng màn thầu, hơi thở bắt đầu thông thuận.

ŧıểυ Liễu vội xoay người chạy đi, bưng một chén nước trở lại: “Nhanh lên, uống ngụm nước cho trôi!”

Một chén nước lạnh lộc cộc đổ xuống cổ họng, Mộ Cẩn lúc này mới cảm thấy mình sống lại được.

“Ngươi sao lại bất cẩn như thế? Ăn một cái màn thầu thôi mà cũng có thể nghẹn đến chết sao!”

Mộ Cẩn đưa tay xoa mặt, có chút xấu hổ: “Vừa rồi… cảm tạ ngươi.”

“Ừm.” ŧıểυ Liễu liếc nhìn nàng một cái, khom lưng nhặt lại tay nải đã rơi trên đất.

Cũng may, những thứ khác còn nguyên, chỉ là chén cháo kia đổ tung tóe, cái chén vỡ thành mấy mảnh.

ŧıểυ Liễu lặng lẽ nhìn đống cháo loang lổ trên đất, không nói lời nào.

“Để ta giúp ngươi mang lên.” Mộ Cẩn vươn tay giành lấy tay nải trong tay hắn, rồi xoay người bước đi.

“Ấy, ngươi…” ŧıểυ Liễu chỉ còn biết vội vàng đuổi theo.

“Ngươi định làm gì đó? Mau trả đồ cho ta!”

Mộ Cẩn không dừng bước, cũng chẳng có ý định trả lại.

“Lát nữa cứ nói là ta đánh đổ cháo, chẳng liên quan gì tới ngươi.”

ŧıểυ Liễu thấy không tranh lại được, chỉ đành buông tay, nhỏ giọng thì thầm: “Vốn dĩ cũng là vì ngươi…”

“Phải phải, đều là do ta cả.” Mộ Cẩn khẽ cười, “Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu còn để người khác mắng chửi ngươi, vậy chẳng phải ta chẳng còn mặt mũi làm người sao?”

ŧıểυ Liễu đưa tay che miệng, len lén bật cười: “Vậy ngươi cũng không được quên ân tình ta dành cho ngươi đấy!”

“Suốt đời khắc cốt ghi tâm.”

Hai người vừa nói vừa cười, không khí dưới bếp rộn ràng bao nhiêu thì khi bước vào sảnh trước mặt Tê Vân, liền trở nên im ắng bấy nhiêu.

“Cho nên,” Tê Vân thong thả tựa người trên ghế, ánh mắt thản nhiên liếc qua, “các ngươi định để ta uống trà kèm bánh quẩy, màn thầu, trứng luộc… rồi ngồi nhai đến chết nghẹn sao?”

Mộ Cẩn khẽ nhích tới trước nửa bước, đáp lời: “Vẫn còn có thể uống nước lã.”

Tê Vân suýt nữa bị câu đó chọc cười đến nghẹn: “Là ngươi đánh đổ cháo, vậy thì ngươi ở lại. ŧıểυ Liễu, ra ngoài.”

ŧıểυ Liễu có chút hoảng, ngón tay đan vào nhau, giọng khẽ gọi: “Công tử…”

“Ra ngoài.”

Mộ Cẩn quay đầu nhìn hắn, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu, còn nhẹ nhàng mấp máy môi: “Đi đi, không sao đâu.”

ŧıểυ Liễu cụp mắt, lặng lẽ lui ra ngoài, từng bước chậm rãi, đến khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Tê Vân mắt lạnh nhìn một màn hai người vừa rồi, nhịn đến lúc cửa hoàn toàn đóng mới buông lời giễu cợt:

“Ngươi đã quan tâm hắn như vậy, chi bằng thu hắn về bên người đi. Dù sao cũng chỉ là một ŧıểυ xử nam thôi.”

Mộ Cẩn vội vàng xua tay, lắc đầu lia lịa: “Hắn vẫn còn là hài tử, ta chỉ xem ŧıểυ Liễu như ŧıểυ đệ đệ mà thôi.”

Khóe môi Tê Vân cong cong, rút ra một túi trà thượng hạng, đặt vào ấm nước nóng.

“Không phải bắt ta uống nước trắng sao? Vậy thì mau giúp ta pha trà.”

Mộ Cẩn đưa tay nhón lấy đôi đũa, cố gắng gắp một cánh trà mảnh dính sát đáy ly, nhưng lần nào cũng trượt khỏi.

“Ngươi… rốt cuộc là vì sao cứ thích trêu ta mãi thế hả?”

Tê Vân liếc nàng một cái, ánh mắt lười biếng mà lại sắc sảo: “Rốt cuộc là ai đang trêu ai, hửm?”

Tay Mộ Cẩn hơi run, vất vả lắm mới gắp được cánh trà thì nó lại rơi “bõm” xuống đáy ly lần nữa.

Nàng khẽ khàng mở lời, giọng trầm thấp mà khàn đặc: “Ngươi bị thương sao? Có phải bị trói lại rồi?”

Tê Vân cúi đầu uống một ngụm trà, không đáp.

Mộ Cẩn đặt đôi đũa xuống, khẽ nhích người lại gần, nửa ngồi xổm bên cạnh hắn, tay vươn ra lần mò trên y phục hắn:

“Để ta xem thử một chút.”

Tê Vân nhấc tay, nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, giọng thản nhiên:

“Còn để ta ăn cơm không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc