Kim Biểu giận dữ, một tay nắm chặt lấy cổ tay Mộ Cận, giọng khàn khàn: “Ngươi… khoan đã, không được đi!”
Mộ Cận hơi giật mình, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Dù bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng nàng đang sốt ruột muốn rời đi để súc miệng ngay lập tức.
Kim Biểu nghiến răng, ánh mắt u uất: “Có phải ngươi bỏ gì vào miệng ngươi không? Hay là… làm phép gì đó? Bình thường ta không thể nào… nhanh đến thế!”
Mộ Cận mặt không đổi sắc, đáp thản nhiên: “Ta không làm gì cả. Nhưng ta cũng tin bình thường ngươi không đến mức… nhanh như vậy.”
“Vậy bây giờ, ta đi được chưa?”
“Không được!”
Hắn nghiến chặt hàm, rồi đảo mắt, hạ giọng nói như ra lệnh: “Lát nữa khi Tê Vân lên đài, ngươi cũng phải… làm với hắn. Giúp hắn nhanh chóng bắn ra. Càng sớm càng tốt!”
Mộ Cận nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nhàn nhạt: “Hắn chưa chắc sẽ để ta lại gần. Xung quanh hắn thiếu gì người muốn phục vụ?”
Kim Biểu gằn giọng, ánh mắt như thiêu đốt: “Không cần biết! Ngươi chỉ cần tìm cách, bằng mọi giá, khiến hắn… thất thủ trước ta!”
Mộ Cận không đáp, chỉ ngồi xuống một bên, dáng vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại nổi lên chút hứng thú khó hiểu. Dù sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa tới tận miệng, chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Đến lượt thứ hai, Tê Vân vừa bước lên đài, không khí lập tức bùng nổ. Hàng loạt khách nữ đồng loạt đứng bật dậy, tay vẫy không ngừng, miệng hò reo: “Chọn ta! Chọn ta đi!”
Kim Biểu không đợi hắn mở miệng, lập tức tiến một bước, bước thẳng lên đài.
"Mọi người nghe ta nói nghe ta nói! Lúc nãy ta đã đánh cược với Tê Vân ở phía sau đài rằng hôm nay ai bắn trước thì người đó sẽ quỳ xuống gọi tiếng cha ở ngay trên đài!"
Có người nói: "Không phải lúc nãy ngươi là người đầu tiên bắn ra ở tua thứ nhất sao!"
"Vậy hiện tại ngươi có thể quỳ xuống gọi tiếng cha rồi đó!”
"Ha ha ha ha!"
Mọi người cười to ồn ào.
Kim Biểu tức đến giậm chân: "Ta không phục! Nếu như hắn có thể để cho người phụ nữ lúc nãy khẩu giao lại mà thắng ta thì ta sẽ nhận!"
Lời nói còn chưa dứt thì một đám khách nữ đã nhảy ra phản đối trước.
"Không được! Ta còn muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của Tê Vân!"
"Đúng đúng, Tê Vân chọn ta chọn ta!"
Tê Vân lướt mắt qua, nhìn một cái đã nhận ra Yến ŧıểυ hầu nữ đang đeo mặt nạ.
Đương nhiên những vị khách ra tay hào phóng thì phải hài lòng rồi.
Tê Vân chỉ chỉ Yến ŧıểυ hầu nữ: "Nàng đi!"
"Mông Tam, ta nói rồi mà đeo mặt nạ thì hắn cũng sẽ chọn ta thôi!" Yến Quy Lai đắc chí nói với Mông Thiến.
Mông Thiến liếc nhìn: "Đó là bởi vì ta không giơ tay, nếu không thì sao đến lượt ngươi chứ."
"Ta mặc kệ, hắn chỉ thích ta hơn."
Yên Quy Lai vui tươi hớn hở đi lên.
Có thể là Kim Biểu không nhận ra Yến ŧıểυ hầu nữ, nhưng dù nhận ra hắn cũng sẽ làm bộ như là không biết: "Tê Vân ngươi sợ à! Ngươi biết ta không phải là người bắn sớm, ngươi đang sợ! Sợ rằng ngươi còn bắn ra sớm hơn ta mà mất hết mặt mũi không thể gặp người khác chứ gì!"
Tê Vân cười: "Ta phát hiện ngươi rất thích châm chọc mình đó. Đã như vậy thì ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng luôn."
Yên Quy Lai không vui: "Có ý gì, ngươi muốn đổi người?"
Tê Vân lắc đầu: "Ta sợ một mình người mệt nhọc, hay là thêm một người thay người. Lúc nào đổi sẽ tùy thuộc vào ngươi."
Mộ Cận yên lặng đứng ở bên cạnh, nàng thế mà lại trở thành miệng thay à?
Nhưng Yến Quy Lai rất vui vẻ và cảm thấy rất ấm lòng: "Vẫn là Tê Vân nghĩ chu đáo, vậy bắt đầu đi!"