"Nếu như cảm thấy không thoải mái thì mời thái y xem một chút..." Nam nhân bị dâm độc hành hạ, hiện tại nghe được thị nữ nói như vậy, lòng càng thêm cáu kỉnh, nhưng rất nhanh, nam nhân liền nghĩ tới một chuyện, vì vậy hắn phải nhanh chóng đứng dậy đi tới hậu viện.
Rầm một tiếng, thấy vương gia tức giận xông ra khỏi cửa, thị vệ đứng gác bên ngoài hành lang cùng thị nữ quỳ xuống, nam nhân không để ý tới bọn họ, vẫn chăm chăm đi về phía trước, mẫu phi càng ngày càng thái quá, nhất định không chỉ hạ thuốc cho mình mà còn hạ thuốc lên Bùi thị! Thật sự là… Nghĩ tới mẫu phi không biết điều, Mộ Vân Đình cảm thấy cực kỳ đau đầu!
Trong phòng tắm ở hậu viện, Bùi Khinh Khinh cảm thấy cả người cực kỳ khô nóng, được các cung nữ đỡ dậy, trên người nàng không mảnh vải che thân, thân hình trắng nõn hồng hào như được phủ thêm một tầng ánh sáng, càng làm nổi bật vẻ đẹp tinh xảo và quyến rũ.
Lúc này đầu óc nàng thật sự rất choáng váng, cảm giác miệng lưỡi khô khốc, được các thị nữ đỡ đến chiếc giường ngọc bên cạnh bồn tắm, nàng khẽ nheo mắt quan sát họ tới lấy đồ ngủ cho mình bên cạnh giường, bộ đồ ngủ được đưa tới, mỹ nhân lại cuộn tròn người mình lại: "Ta, ta không muốn ~ Ta không muốn mặc quần áo, nóng quá ~ Mặc quần áo vào nóng muốn chết ~"
Vừa rồi ngồi trên xe ngựa, Bùi Khinh Khinh cảm thấy thân thể cực kỳ khô nóng, cho dù là ngâm mình trong nước ấm, hiện tại nàng cũng không muốn mặc quần áo, không biết vì sao sau khi uống rượu trái cây được quý phi ban thưởng, ŧıểυ mỹ nhân lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cặp vυ" to tròn sưng đau, nàng chỉ có thể khó chịu xoa nắn bộ ngực sưng tấy, cảm thấy đầu vυ" vừa ngứa vừa nóng, đồng thời có một loại cảm giác nói không nên lời, phần thân dưới cũng không biết vì sao vừa ngứa lại vừa nóng, ŧıểυ mỹ nhân chỉ có thể khó chịu cau mày, hai bên đùi kẹp chặt, không ngừng cọ xát lung tung.
Lăng quý phi đã sớm dặn dò đám thị nữ hầu hạ trong phòng ngủ, nên Đinh Lan vừa nhìn thấy đã biết vương phi lúc này đang bị mị dược phát tác. Nhìn thấy vương gia sắp tới, các nàng cũng không dám tiếp tục tới gần, quả nhiên không bao lâu sau đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thông báo của nha hoàn, vương gia tới, các thị nữ đồng lọat quỳ xuống trước cửa phòng nghênh đón Mộ Vân Đình tới.
Suốt dọc đường tới đây, nam nhân phải nhịn hồi lâu, thật sự rất khó chịu, hắn thật sự không biết tại vì sao đan dược giải độc lại không có tác dụng, ©ôи th!t dày cộp ở hạ thể của hắn đang ngóc đầu lên, nếu như không có áo bào che lại, chỉ sợ là suốt dọc đường tới đây đều đã bị đám người hầu trong phủ nhìn thấy chế giễu.
Nghĩ đến đây nam nhân càng thêm phiền muộn, nhưng sắc mặt không chút thay đổi nói: "Bùi thị đâu?" Mặc dù Mộ Vân Đình và Bùi Miên Miên đã thành thân hơn nửa năm, nhưng hai người cũng không quá thân mật, hơn nữa hắn cũng ít khi tới hậu viện, thậm chí lúc này hắn cũng không muốn gọi khuê danh của thê tử của mình, còn thản nhiên gọi nàng là Bùi thị.
Nghe vậy, Đinh Lan chỉ dám nhẹ giọng nói: "Bẩm, bẩm vương gia, vương phi, người đang ở bên trong chờ ngài..."
“Đi xuống đi…” Sau khi vẫy tay cho đám thị nữ lui xuống, nam nhân khẽ mím môi, chậm rãi đi vào, lúc này mới nhớ tới mình quên không mang đan dược giải độc, thật sự không thể, trước tiên phải vận công giúp loại bỏ chất độc bên trong người ŧıểυ phụ nhân ra mới được.
Nhưng khi hắn đi đến mép giường ngọc, lại phát hiện Bùi thị cả người trần trụi cuộn tròn trên giường, ôm lấy ngực mình, khuôn mặt tuấn tú của hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ bừng, nam nhân cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, liều mạng chịu đựng, không ngừng lần chuỗi tràng hạt trong tay, "Bùi thị, nàng… Nàng đang làm gì vậy… Tại sao lại không biết phép tắc như vậy!"
"A, ưm~ Ngực, ngực đau quá ~ Đau quá~"
Vân Đình huynh: Σ(▼□▼メ) Ôi! Đôi mắt chó của bổn vương!
Bùi Khinh Khinh: (;´༎ຶД༎ຶ`) Ca ca ca~ Ngực đau quá~ Muốn ôm một cái~
Lăng quý phi: \(☆o☆)/Ai yo~ Bổn cung cũng có CP~