"Vương phi ~ Vương phi ~ Người uống chút canh giải rượu đi... Lúc này vương gia đã đi tắm rồi..."
"Ưm, a ~" Tối nay là lễ hội Hoa Triêu, tất cả các hoàng tử phi ở kinh thành đều đã vào cung dự tiệc, Bùi Miên Miên cùng muội muội sinh đôi của nàng, Bùi Khinh Khinh, đều là hoàng tử phi, đương nhiên hai người đều phải tới dự tiệc, nhưng tối nay nàng không uống quá nhiều, không nghĩ tới sau khi cùng muội muội trao đổi chuỗi ngọc đeo bên người, nàng bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Suốt dọc đường ngồi ở trên xe ngựa nàng có cảm giác cả người nóng bỏng, hai má ửng hồng, miệng lưỡi có chút khô khốc, nhưng cho dù có uống bao nhiêu nước cũng không có tác dụng, ŧıểυ mỹ nhân cảm thấy có chút đau đầu xoa bóp hai bên thái dương, sau đó lại nhấp một ngụm canh giải rượu có vị ngọt, nhưng nàng phát hiện ra mình lại càng trở nên mơ màng, chỉ có thể mềm yếu nói: "Ngươi tới chỗ vương gia chuyển lời, nói hắn tới tiền viện nghỉ tạm đi ~"
"Nhưng mà, đã lâu vương gia không trở về quân doanh, vương phi người rất biết cách hầu hạ vương gia chúng ta nha ~"
“Quân doanh?” Phu quân của nàng không phải là Lâm An quận vương sao? Lâm An quận vương cho tới bây giờ là người nhu nhược, mặc dù trông cực kỳ tuấn tú, nhưng lại có chút nhàn rỗi, là vương gia có tiếng nhàn rỗi ở kinh thành, từ khi nào lại tới quân doanh vậy?
Nghĩ đến đây, Bùi Miên Miên càng thêm bối rối, lúc này cửa bên ngoài hình như bị mở ra, một lúc sau, nàng nghe thấy giọng thị nữ trong phòng thỉnh an, ŧıểυ mỹ nhân không khỏi nhíu mày, nàng muốn đứng dậy, nhưng lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống giường.
Nhanh chóng từ tiền viện tới chỗ phòng ở của vương phi nhà mình, Mộ Vân Xuyên không khỏi nhíu mày khi ngửi thấy mùi son phấn khắp phòng, từ trước tới giờ nam nhân này trông cực kỳ cường tráng, bình thường cũng rất anh tuấn, lại quanh năm ở trong quân doanh, đối với hắn phiền phức nhất chính là nữ nhân, nữ nhân chỉ ảnh hưởng tới khí thế khi hắn rút kiếm.
Cho nên mặc dù đã thành thân với vương phi hơn một năm, nhưng số lần hắn và nàng viên phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới, ŧıểυ nữ nhân này thật sự là một người nhu tình, chẳng qua là do hắn rất ít khi sủng hạnh nàng mà thôi, mẫu phi nói nàng ở trước mặt mình khóc lóc kể lể hơn nửa ngày.
Nghĩ đến đây, nam nhân có chút tức giận, nhưng mà tức giận... Hắn cũng không có cách nào, hôm nay nếu hắn không làʍ t̠ìиɦ cùng với vật nhỏ kia, e là nàng lại tới trước mặt mẫu phi khóc lóc kể lể, vừa nghĩ tới, Mộ Vân Xuyên liền đau đầu, nhưng hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi, thật là một ŧıểυ dâm phụ không thể sống thiếu chuyện kia được!
Nhưng nam nhân vẫn chưa quen với việc có nhiều nữ nhân phục vụ trước mặt mình như vậy, Mộ Vân Xuyên như thường lệ cho sáu bảy thị nữ lui ra ngoài, nghiêm mặt lạnh lùng đi vào trong phòng, vừa rồi ở tiền viện hắn đã tắm rửa sạch sẽ, mùi rượu trên người đã biến mất, nhưng nữ nhân kia có vẻ như đã say.
Xuyên qua tấm màn bằng vải lụa mỏng, hắn liền thấy cả người nàng mềm nhũn nằm ở trên giường, chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng vải mỏng nhẹ, bên trong là chiếc áo yếm màu đỏ thẫm, bên dưới là chiếc quần lụa mỏng, như ẩn như hiện, hơn nữa lúc này nữ nhân kia ở trên giường điên cuồng vặn vẹo, giống như một con yêu tinh quyến rũ đàn ông, nam nhân không nhịn được khó khăn nuốt nước miếng, lúc này hắn chỉ cảm thấy tối nay vương phi thật sự rất lăng lơ!
Tuy rằng hai người họ đã thành thân được một thời gian, nhưng phần lớn thời gian nam nhân đều ở trong quân doanh, hắn không thích nữ nhân hầu cận bên người, hơn nữa vật nhỏ kia tính tình không tốt, cho nên khi ở trên giường hai người đều có thể cãi nhau.
Vì vậy để khiến bản thân không phải thường xuyên tức giận, Mộ Vân Xuyên rất ít khi đến hậu viện gặp nàng, nhưng bây giờ hắn lại mơ hồ nhìn vật nhỏ xinh đẹp đang nằm trên giường liên tục uốn éo, mơ hồ lộ ra làn da non mịn.
Khi nàng không ngừng vặn vẹo, bầu ngực cũng theo đó mà liên tục lắc lư, nam nhân cũng không thể rời mắt.