Quan Hỏa Nhi cảm thấy thỏa mãn mỉm cười trong lòng Quan Hân Vân, không lâu sau liền nghe được giọng nói trêu chọc của Bạch Quốc Hành.
" Đương gia phu nhân, các người ôm nhau rất lâu rồi, chúng ta nên trở về để lão phu nhân yên tâm đi chứ!" Sứ mệnh của hắn chính là đưa bọn họ trở về an toàn.
Nghe vậy, lúc này Quan Hỏa Nhi mới thấy thẹn thùng, dùng sức đẩy Quan Hân Vân ra, lại nghe thấy hắn kêu rên một tiếng.
" Quan Hân Vân, sao chàng bị thương mà không nói sớm ?" Quan Hỏa Nhi thở hổn hển quát.
Vừa rồi nàng vọt vào trong ngực hắn, sẽ không làm đau hắn chứ? Có thể chịu đựng đến bây giờ, nàng không thể không bội phục hắn.
Quan Hân Vân dịu dàng nhìn nàng đang luống cuống tay chân muốn băng bó vết thương cho hắn, vẻ mặt khổ sở, khiến cho hắn nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
"Nàng ôm một cái thì vết thương sẽ tốt lên, chẳng lẽ nàng không biết, nàng chính là thuốc tiên của ta sao?" Nói đến nỗi mặt Quan Hỏa Nhi đỏ như mặt trời, không biết phải phản bác hắn như thế nào.
"Chàng a! Bây giờ còn khí lực trêu ghẹo ta sao?" Quan Hỏa Nhi cố ý dùng sức áp chặt miệng vết thương, lại nghe được hắn kêu rên lần nữa.
Bạch Quốc Hành che miệng cười trộm, nghĩ rằng cặp tình nhân hay đấu võ mồm này, thật sự là một cặp đôi quý hiếm nha~
"Khụ! Khụ!" Quan Hân Vân nhìn thấy bả vai Bạch Quốc Hành run rẩy không ngừng, liền cảnh cáo hắn không được quá đáng.
Quan Hân Vân rút lại ánh mắt nhìn về phía sườn núi, phát hiện tất cả bọn Quan Trường Tiếu đều tập trung phía dưới tán cây rậm rạp, sau đó phát ra tiếng khóc rống thất thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quan Hỏa Nhi cũng nghe thấy tiếng khóc bi thương đến tận xương, nên ngẩng đầu lên, nhìn về phía sướn núi như Quan Hân Vân.
Chưa đến một khắc sau, dưới bóng cây rậm rạp liền nhảy ra mười mấy tên sát thủ, tay cầm trường kiếm, đại đao, giục ngựa phóng về phía họ triển khai chém giết.
"A. . . A. . Thảm rồi, bọn họ chạy tới."
Âm cuối cùng Quan Hỏa Nhi còn chưa nói xong, Quan Hân Vân đã giục Hắc Toàn Phong dưới thân, nói: "Quốc Hành, chạy!"
"Vâng, Đương gia." Bạch Quốc Hành ghìm ngựa, theo hắn chạy đường vòng, cấp tốc chạy xuống sườn núi.
"Ôm chặt ta, Hỏa Nhi!" Quan Hân Vân chịu đựng đau đớn, ôm Quan Hỏa Nhi giục ngựa chạy đi.
Nhưng Quan Hỏa Nhi dựa vào trong ngực Quan Hân Vân, bàn tay nhỏ bé đặt tại bên hông hắn cảm nhận được một mảng máu ấm áp nơi nàng băng bó lúc nãy, máu vẫn chảy ra từng đợt ướt đẫm quần áo hắn.
" Quan Hân Vân, máu của chàng càng chảy nhanh hơn." Nàng hô to, cảm thấy hoảng sợ.
Quan Hân Vân không rảnh cúi đầu xác nhận giọng nói sợ hãi của nàng, chỉ đành thấp giọng an ủi.
" Hỏa Nhi, nàng yên tâm, ta không sao, ta còn phải về nông trường Vân Thiên thành thân với nàng nữa mà, chưa chết được!" Hắn vẫn nói chuyện khí phách như thường ngày khiến Quan Hỏa Nhi cứng họng.
Lại nữa rồi, tình huống đều đã nguy cấp như vậy rồi mà hắn vẫn còn tâm tình nói giỡn.
" Quan Hân Vân!" Nàng tức giận quát hắn, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Chưa được bao lâu, bọn sát thủ vẫn đuổi theo. Bạch Quốc Hành sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến chuyện trở về nông trường Vân Thiên, mà ngay cả còn sống trốn thoát cũng là chuyện không hề đơn giản.
" Đương gia trang chủ, các người cứ đi trước, ta ở lại bọc hậu cản địch, đi nhanh đi!"
Dứt lời, hắn hạ quyết tâm, ghìm cương ngựa dừng lại, chỉ chốc lát đã bị đoàn người kia bao vây ở giữa.
" Bạch Quốc Hành!" Quan Hỏa Nhi kinh hoảng hô to, ngay sau đó nhìn gương mặt anh tuấn đang ngưng trọng của Quan Hân Vân: "Làm sao đây. . . . . Bạch Quốc Hành hắn. . . . . ta không muốn hắn cũng chết giống Vu Chiêu Đường."
Đủ rồi! Quá đủ rồi! Nàng đến nơi này đã hại chết rất nhiều người, nàng không muốn phải thấy. . . bất cứ ai bị thương nữa. Quan Hân Vân nghe vậy, chậm rãi dừng lại Hắc Toàn Phong đang cuồng phi, cũng đột nhiên bỏ nàng xuống ngựa.
" Hỏa Nhi, chạy đi, quay trở về nông trường Vân Thiên đi, ta sẽ cùng trở về với Bạch Quốc Hành!"
"Không! Đừng như vậy mà, để ta cùng một chỗ với chàng, xin chàng!"
Nàng thật không hiểu, bọn họ biết rõ ràng nàng có một cỗ siêu năng lực kì dị, nhưng mỗi khi gặp chuyện lại để nàng bỏ chạy, để nàng một mình. Tại sao vậy ?
Quan Hân Vân nhìn cánh tay mình bị Quan Hỏa Nhi lôi kéo rồi nhìn gương mặt hắn yêu thương kia, đôi mắt lạnh lẽo ngày thường trở nên nhu hòa. Đột nhiên hắn ôm thân mình nàng lên, thừa lúc nàng chưa kịp phản ứng liền cúi đầu hung hăng hôn nàng, một nụ hôn bao hào tình yêu của hắn, khiến nàng sau khi kết thúc nụ hôn thiếu chút nữa đứng không vững.
" Hỏa Nhi, đây chính là câu trả lời của ta."
Quan Hân Vân cong cong khóe miệng, lấy tay điểm nhẹ mũi nàng, sau đó xoay người giục ngựa trở về.
Quan Hỏa Nhi ngây cả người, mới há mồm nói với bóng lưng đi xa của hắn: "Quan Hân Vân chết tiệt, chàng đừng tưởng ta tin chàng! Chờ lát nữa ta đuổi theo, ta nhất định cho chàng biết tay. . . . . ai bảo chàng cứ "đánh lén" người ta!"
Quan Hỏa Nhi thở hổn hển mắng, đứng đằng xa, nhìn đến Quan Hân Vân gia nhập với Bạch Quốc Hành, tim nàng cũng đập càng nhanh.
"Chết tiệt. . . . . chàng thật sự nghĩ ta sẽ rời đi một mình sao? Chàng thật sự nghĩ ta sẽ bỏ lại chàng sao? Chàng là cái đồ đại ngu ngốc, Quan Hân Vân. . . . . ta. . . . . ta cũng yêu chàng a! Ta cũng hi vọng chàng bình an! Chàng tại sao cứ. . . . . luôn như vậy. . . . Quan Hân Vân ngu ngốc!"
Quan Hỏa Nhi mắng, cuối cùng cũng bật khóc.
Nàng bình thường không thích khóc, mà một khi khóc, chính là kinh thiên động địa.
Sau đó, nàng dùng sức lau mặt mình, hốc mắt vương nước, đưa tay nâng váy dài, chạy đến. "Chàng đừng nghĩ có thể bỏ rơi ta. . . Quan Hân Vân, ta chính là cô gái mang siêu năng lực, cho dù chàng xuống địa ngục cũng đừng mơ bỏ rơi ta.”
Quan Hỏa Nhi cố gắng xuất ra hết sức lực giống như trước kia khi ở sở nghiên cứu, bắt đầu chạy về phía Quan Hân Vân.
Mà mấy tên sát thủ áo đen đang vây quanh Quan Hân Vân và Bạch Quốc Hành kia không ngờ là Quan Hỏa Nhi sẽ chạy trở về, vì vậy muốn mau chóng bắt Quan Hân Vân là có thể lĩnh năm vạn hai hoàng kim.
Quan Hỏa Nhi vừa chạy vừa nắm chặt bàn tay tích tụ nhiệt khí, trong chốc lát đã hình thành một quả cầu đạn lửa. Oanh một tiếng, đánh về phía những sát thủ đang vây quanh Quan Hân Vân.
Mấy sát thủ áo đen kia bị bất ngờ, toàn thân bị cháy chạy trối chết, mà Quan Hân Vân sau đó mới phát hiện thân hình nho nhỏ của Quan Hỏa Nhi đang đứng không xa nhìn hắn.
" Hỏa Nhi, mau dập tắt lửa đi!" Hắn hét lớn với Quan Hỏa Nhi.
Nguyên nhân lúc trước hắn không muốn để Quan Hỏa Nhi tới đây, là sợ nàng ấy làm việc ngốc sau đó lại tự trách.
Nhưng thật không ngờ, tiểu nữ nhân này lại không biết nghe lời, một mình chạy tới đây lại còn phóng hỏa thiêu nhiều người như vậy, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì a~
Quan Hỏa Nhi đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, sau đó cánh tay nhỏ bé nhẹ vỗ. Nói cũng kì quái, tất cả lửa trên người hắc y nhân kia thế nhưng đều biết mất không thấy.
Mấy tên hắc y nhân kia đang lăn vài vòng trên đất, phát hiện lửa trên người mình đã biến mất, liền đứng dậy hét to: "Yêu . . . . . yêu quái !"
Sau đó nhảy lên lưng ngựa chạy trốn mất tăm mất tích.
Bạch Quốc Hành nhìn thấy vậy, sờ sờ cằm nói: "Umh, nếu sớm biết Đương gia phu nhân còn có chiêu này, ta cũng không cần phải quay lại cản địch."
Nhưng mà hắn vừa nói xong liền bị Quan Hân Vân giận dữ trừng mắt.
" Quan Hỏa Nhi, nàng lại đây!" Hắn nhíu mày nói với Quan Hỏa Nhi đứng cách đó không xa.
Dù trên mặt hắn có treo nụ cười, nhưng Quan Hỏa Nhi hoàn toàn rõ ràng tính cách của hắn rồi, nàng có thể khẳng định, hiện tại Quan Hân Vân đang rất giận nàng, cho nên nàng sẽ không ngốc nghếch chui đầu vào lưới. Hắn đang tức giận a, nàng ngu gì mà đi qua!
Nàng lại trừng mắt với hắn, quay đầu đi chỗ khác.
Quan Hân Vân cũng rất tức, liền xuống khỏi lưng Hắc Toàn Phong, sải bước về phía nàng.
Hắn mới đi không được vài bước, liền nhìn thấy Quan Hỏa Nhi trừng lớn mắt, đột nhiên đánh về phía hắn.
" Đương gia trang chủ! Phía sau!"
Âm thanh Bạch Quốc Hành cảnh cáo quá muộn. Khi Quan Trường Tiếu cầm dao găm xông tới, cũng là lúc Quan Hỏa Nhi chắn trước người Quan Hân Vân, thay hắn nhận một nhát đâm sâu kia.