Anh buông môi Lâm Miên ra, dỗ dành cô: "Kêu lên đi."
Vừa rồi Lâm Miên bị môi và lưỡi của anh làm mặt hết sức lực, đang thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ đột ngột dưới cơ thể khiến cô không kịp chuẩn bị mà kêu lên.
"Ừ..." Dư âm trong giọng nói còn chưa tan đi, cô lại cảm giác được ngón tay Trì Khâm lại lần nữa ấn vào.
Xoa xoa hạt đầu cứng ở đó, bị ngón tay của chàng trai kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ truyền thẳng lên đỉnh đầu khiến ngườι ta tê dại toàn thân.
Thân dưới Lâm Miên run rẩy, bụng dưới và cả môi ŧıểυ nguyệt cũng co giật, cô siết lấy cổ chàng trai, kɧoáı ©ảʍ như một trận lũ dâng trào, cuốn trôi từng bộ phận trên cơ thể cô cho đến khi cô mặt đi toàn bộ sức lực.
Nước dường như không thể ngừng lại, làm ướt lòng bàn tay anh một cách không thể kiểm soát.
Trì Khâm vặn ngón tay mấy lần, chất dịch lỏng trong suốt đọng lại trên đầu ngón tay, thoang thoảng mùi hương.
Cô gái ngồi trên bàn, hai chân dang rộng, hồng hào ướt át vì bị cọ xát, còn chậm rãi mấp máy, chảy nước ra theo cơn run của cơ thể Lâm Miên.
Trì Khâm vuốt ve núm vυ" của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Thích không?”
Cơn cực khoái của Lâm Miên lắng xuống, lấy lại được chút tinh thần, phát hiện ra rằng khi nãy Trì Khâm vẫn quan tâm đến việc cô có thích hay không, tất nhiên cô sẽ nghĩ rằng Trì Khâm sẽ quan tâm đến lựa chọn chủ quan của cô.
Trong vô thức cô muốn trả lời rằng cô không thích, nhưng khi cô định nói ra từ “không”, cô chợt nghĩ đến câu hỏi “thích hay không” với tốc độ ánh s̴áng.
Khi Trì Khâm hỏi cô có muốn theo anh không, cô muốn nói cho anh biết là cô không thích.
Lâm Miên nắm chặt ngón tay lại, lòng quyết tâm giành chiến thắng của thiếu niên này thực sự đáng kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau, niềm vui và dư vị lưu lại trong mắt họ, Lâm Miên vẫn không muốn làm theo lời anh: “Không thích.”
Trì Khâm đã đoán trước được, anh không biết là muốn chiến thắng hay là muốn chinh phục du͙© vọиɠ, nhưng ngày nào cũng có chuyện nhỏ giả vờ tranh luận như vậy.
Thành phố đầy sự tan vỡ này cuối cùng cũng không phải không thú vị.
“Nếu em không thích vậy thì vẫn chưa xong đầu.” Trì Khâm ôm lấy eo cô, bế cô xuống khỏi bàn.
Ngón chân vừa chạm đất, hai chân Lâm Miên mềm nhũn như sợi mì, ngã ập xuống bộ kimono mềm mại trước mặt. Cô chọn cách im lặng ôm eo Trì Khâm, cô tự hỏi không biết có phải do thường xuyên tập luyện hay không mà lại có thể cảm nhận được đường vân cơ bụng rõ ràng như vậy.
Không lỗ chút nào.
Trì Khâm nhanh nhẹn cởi chiếc váy rộng thùng thình ra, nhấc người lên không trung một cách nhẹ nhàng, dùng chân đá quần áo ra xa, Trì Khâm nhìn chằm chằm chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng còn lại, giống như của học sinh ŧıểυ học.
Chậc một tiếng.
Không nỡ cởi nó ra, anh liền móc ngón tay chơi với nó một chút.
Bờ mông của Lâm Miên lạnh buốt, cô dùng một tay còn lại che qυầи ɭóŧ của mình.
Trì Khâm nở nụ cười một cái, trực tiếp kéo mảnh quần áo nhỏ xuống nhưng không cởi ra, mà treo ở mắt cá chân cô gái.
Anh hài lòng nhướn mày, dùng tay vỗ vào mông cô, không mặc quần áo cảm giác dễ chịu hơn: "Xoay lại."
Lâm Miên không hiểu ý của anh, bả vai bị nắm lấy xoay người cô qua chỗ khác, bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên bao lấy tay của cô, rồi đem ấn ở mép bàn ăn.
Xương bàn tay của anh nổi lên rõ ràng, những đường gân ẩn dưới da trong rất mạnh mẽ, nổi lên rõ ràng như vậy, Lâm Miên cứ thế mà nhìn chằm chằm với vẻ yêu thích.
Cô giật mình khi có thứ gì đó vừa cứng vừa nóng vừa chen vào giữa hai chân cô, cô chưa kịp cử động thì người phía sau đã dùng cơ thể đè cô xuống.
“Kẹp chặt nào.” Trì Khâm ra lệnh, khí thế khiến ngườι ta phải đầu hàng.
Lâm Miên ngơ ngác làm theo, cô không biết cách kẹp chân như thế nào, chỉ dùng lực ở đùi, cảm được được lớp thịt mềm mại ở đùi quấn lấy một vật nóng hổi.
Trì Khâm hít một hơi, nhìn xuống bộ ngực của cô gái đang rũ xuống do động tác nằm sấp, đầu ti cũng rũ xuống, ánh mắt tối sầm lại.
"Sao em lại gợi cảm như vậy?" Trì Khâm nghẹn ngào nói, khi di chuyển ra vào giữa hai chân cô, gậy thịt được cọ xát vì thế cũng tràn đầy nước: "Em không cần phải dạy mà cũng làm được."
"Không, tôi mới... không cần." Lâm Miên dùng ngón tay nắm chặt góc bàn, nức nở đáp lại.