Ngủ Cùng Em

Chương 11: Ngủ Cùng Em

Trước Sau

break

Yến Kinh bị ánh sáng chiếu vào, cô ta nhớ tới chiếc ghế lần trước, nhìn Lâm Miên: "Cô với anh ấy có quan hệ gì?"

Lâm Miên cầm phù hiệu trong tay, không nói gì.

Phía sau vang lên vài tiếng nam nữ cười lớn, Lâm Miên đứng dậy, thấy sắc mặt Yến Kinh thay đổi hẳn, cô ta tự nhiên không thèm quan tâm đến cô nữa, quay người bỏ chạy.

Âm thanh từ phía sau dần dần rõ ràng hơn, Lâm Miên tiến lại gần góc tường vài bước, bọn họ là một vài học sinh trường dạy nghề, mặc quần áo nhìn rất thời trang, bọn họ nhìn thấy Lâm Miên đang liếc bọn họ vài cái.

"Vừa rồi có một cô gái mặc đồ đen, học cùng trường trung học phụ thuộc với cô à?”

Tim Lâm Miên đập thình thịch, cô chỉ về hướng đối diện Yến Kinh vừa rời đi: “Ở bên kia.”

Kết quả là phía sau có một người nhìn chằm chằm vào chiếc cổ áo vừa bị xé ra và vài cúc bị cởi ra của Lâm Miên, ánh mắt khiến Lâm Miên lặng lẽ lùi lại một bước.

"Cô tên là gì?"

Lâm Miên nắm chặt phù hiệu trong tay, nghe thấy một cô gái trong nhóm bất mãn nói: “Này, cô ấy là hàng xóm của tôi đó.”

Cậu ta nhếch môi, đám người cười vang rồi bỏ đi.

Lâm Miên nhìn thấy cô gái vừa quay lại, chính là cô gái hôn chàng trai dưới đèn đường ngày hôm đó, cô ấy nháy mắt với Lâm Miên.

Cô đi vào ngõ, đứng cạnh thùng rác ven đường, trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn hút thuốc. Ném phù hiệu vào cặp, ánh mắt cô liếc nhìn phiếu dự thi được đặt trong cặp.

Từ Nhiên cho biết nếu giành được giải trong cuộc thi này, họ có thể được cộng thêm điểm khi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.

Nếu như…

Lâm Miên sửng sốt.

“Tại sao lại chỉ họ đi sai hướng?”

Giọng nói của chàng trai đột nhiên vang lên từ phía sau, có chút từ tính hơn so với khung cảnh của màn đêm.

Lâm Miên sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Cơ thể của chàng trai đi theo cơ thể của Lâm Miên, ôm từ sau lưng Lâm Miên như một người tình thân thiết, cầm giấy dự thi mà Lâm Miên đang nhìn chằm chằm.

Lâm Miên thoát khỏi cánh tay anh, cau mày lấy mảnh giấy nhét vào túi xách của cô: “Tôi không muốn nói.”

Trì Khâm nhìn chằm chằm cổ áo bị kéo ra của cô, trên cổ cô chỗ bị kéo có vết đỏ, khiến anh có chút không vui: “Vậy sao, nhưng tôi đã chỉ lại đúng rồi.”

Lâm Miên kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”

“Về nhà đi.” Trì Khâm nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, cố ý tiến lại gần hơn, bóp nghẹt bầu không khí giữa hai người, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Hay là tôi ngồi ở đây với em luôn? "

Lâm Miên không nói một lời nào, cô vốn cho rằng Trì Khâm lạnh lùng cáu kỉnh, không coi trọng ai nên cũng không thèm làm mấy chuyện như vậy. Nhưng hiện tại cô cảm thấy người này khá là vô liêm sỉ.

Cho dù cô có gọi anh là tên xã hội đen hay là tên khốn, Trì Khâm cũng sẽ im lặng mà không hề thay đổi sắc mặt.

Lâm Miên ôm cặp sách vào trong ngực, không tranh cãi với anh nữa: “Tôi về nhà.”

Thân hình cao lớn của chàng trai bước nhẹ một bước, chặn đường cô đi: "Cho dù em có vứt tờ giấy đó thì nó cũng không ảnh hưởng gì."

Lâm Miên siết chặt cặp sách, không biết tại sao Trì Khâm chỉ nhìn tờ phiếu là biết mình muốn làm gì, cô cụp mắt nhìn xuống mũi giày của hai người đang đối diện nhau.

Lần trước cô đã mua với giá sỉ được bán ở trung tâm thương mại, nhưng nó đã bị Yến Kinh giẫm lên, trên đó có một dấu chân xấu xí giống như chiếc áo lót màu trắng lần trước.

Còn người trước mặt cô thì mang một đôi giày sạch sẽ và tươm tất, là thương hiệu mà cô thậm chí không thể mua được dù có làm việc bán thời gian một năm.

Cô chậm rãi thở dài: “Tôi biết, đó chỉ là danh sách hoặc một chỉ tiêu thôi mà.”

Đó là thứ mà những người như họ có trong tầm tay.

Cô có ghen tị không? Không, cô chỉ không tìm được chỗ để trút giận mà thôi.

Trì Khâm không nhìn rõ biểu cảm khi cô cúi đầu, nhưng giọng nói của cô có vẻ không ổn.

Anh vừa bỏ qua tiết tự học cuối cùng vì muốn quay về ngủ, khi đi ngang qua con hẻm này, anh nhìn thấy cô gái lần trước đánh Lâm Miên đang ngồi xổm ở đây, có vẻ bồn chồn, anh đoán rằng cô ta đang đợi Lâm Miên.

Vì thế anh mới ở lại đây đợi một lát.

Trì Khâm không muốn nghe cô cằn nhằn, liền vòng tay qua vai cô rồi đi về phía trước, dáng người cô gái tuy mảnh mai nhưng lại có thể chạm tới vai anh: “Phải làm gì với những khúc mắc đó sao? Chỉ cần kéo chúng ra và đánh cho chúng một trận thôi.”

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc