Ngủ Cùng Chú (H)

Chương 1: Chạy trốn khỏi nơi tối tăm

Trước Sau

break

Tiếng chát giòn tan vang lên khắp hẻm. Tiếp theo đó là tiếng chửi rủa điên cuồng. Một bóng dáng nhỏ bé lấm lem bùn đất hoảng loạn chạy ra khỏi hẻm. Nhưng vừa mới thấy ánh sáng đường lộ, mái tóc ít ỏi đã bị một bàn tay tóm lấy. 

- Con mẹ mày, thứ xui xẻo. Con mẹ mày bỏ mày rồi... để lại mày cho tao nè. Mày phải quay lại quỳ xuống vang xin tao, đồ con hoang. 

Tiếng chửi chua chát, gương mặt một đàn bà như mụ phù thuỷ mà Lâm Du thấy trong tivi khi xem lén nhà hàng xóm. 

Lâm Du sợ hãi ôm tay bà nội mà cầu xin. Ba cô đã chết vì một tai nạn ngoài ý muốn, mẹ cô thì không chịu nỗi áp lực của nhà nội nên đành đoạn bỏ cô đi. Lâm Du chật vật sống tới năm 9 tuổi, mỗi ngày đều ăn đòn roi thay cơm. 

Tiếng chửi rủa ngưng, để lại một khoảng bình yên của con hẻm. Lâm Du từ từ chống tay đứng dậy. Cô mệt mỏi men theo đường hẻm đi ra lộ rồi chật vật đi về hướng vô định nào đó. 

Lâm Du đã 9 tuổi, vì thiếu ăn thiếu uống nên người gầy gò đen nhẻm. Bạn bè không ai đến gần, chúng còn có ác cảm mà bắt nạt cô. Ở nhà thì bị chính người thân ghẻ lạnh. 

Thoáng chốc cô đã bờ sông, nước chảy xiết cuồn cuộn ghê sợ. Lâm Du hít thở dồn dập sau đó từng bước đi xuống. Nhưng chân vừa chạm nước đã nghe một tiếng trầm ấm. 

- Tính tắm à? Hay là muốn chết? 

Một chàng trai cao lớn, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt lạnh lẽo đang đứng hút thuốc. Trên tay là một chiếc áo vest, áo sơ mi trắng cởi vào cúc áo hở ngực. Ánh nắng chiều chiếu vào gương mặt điển trai ấy làm cô mở to mắt ngơ ngẩn. 

- Sao? Không nói được à? 

Lâm Du hít một hơi rồi chậm rãi thu chân về. 

- Dạ... cháu... cháu 

Nửa ngày trời không thốt ra được một chữ nào. Tạ Duy Trạch vẫn rít thuốc rồi nhả ra làn khói điêu luyện. 

- Bị người nhà đánh à? 

Cô bé gật đầu 

- Đó là bạo lực gia đình. 

Cô bé khẽ run run, cô có đọc sách ở trường rồi, cô cũng biết đó bạo lực. 

- Cháu biết... 

- Vậy sao không hét với cảnh sát? 

- Nếu vậy sẽ không ai cho cháu đi học. Cháu vẫn còn phụ thuộc tiền bạc vào bà ấy. 

Tiếng cười khẽ của Tạ Duy Trạch làm cô bé hơi ngạc nhiên. Bàn tay thon dài kẹp một tấm danh thiếp. Cô bé khẽ lau vội tay mình rồi đón lấy cung kính bằng hai tay. Tạ Duy Trạch, giám đốc chiến lược tập đoàn Trac Dynasty Group. Nhưng cô bé lại không đọc được tiếng anh đằng sau. 

- Không đọc được à? 

Lâm Du khẽ mím môi rồi tự ti gật đầu. 

- Vậy thì phải học tiếng Anh giỏi vào. 

Tạ Duy Trạch ném đầu thuốc xuống sông rồi quay người đi. Trước khi đi, anh còn để lại một câu. 

- Biệt thự Ethan Ta, số 12 đường A. Nhớ nhé... nếu như cần giúp đỡ. 

Lâm Du mở to mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn nhưng hơi gầy của anh. Cô lại nhìn vào tấm danh thiếp màu đen huyền bí trong tay. Cô khẽ nắm chặt lấy. 

Trời sẩm tối.
Âm thanh roi da quất xuống vang lên khô khốc, xé toạc không khí ngột ngạt trong căn nhà nhỏ.
Lâm Du co người lại, tay ôm lấy vai, nơi vết thương đã sưng tấy. Bà ta vẫn chưa dừng, hơi thở dồn dập, mùi rượu nồng nặc hòa vào từng tiếng mắng nhiếc.

“Mày chỉ biết làm tao mất mặt! Nuôi mày phí cả cơm!”

Cơn đau rát bỏng, nhưng thứ khiến cô nghẹt thở lại là cảm giác không lối thoát.
Mọi thứ trong căn nhà này đều lạnh như sắt – cả ánh mắt người cô từng gọi là “bà”.

Khi tiếng cửa đóng sầm lại, Lâm Du ngồi sụp xuống, nước mắt rơi ướt trên sàn gỗ. Trong tay cô là một mảnh danh thiếp đã nhăn nhúm. Từ lúc gặp anh đến giờ đã 1 tuần rồi. Mỗi ngày cô đều ăn nhiều trận đòn roi từ người bà kia. 

Cô nhìn tấm danh thiếp ghi chữ "Tạ Duy Trạch, giám đốc chiến lược tập đoàn Trac Dynasty Group". Khẽ siết chặt lại, tiếng chửi rủa lại xuất hiện. Cô ngước lên nhìn bà, nhưng theo sau là một tên đàn ông già khọm. 

- Một con mắm đen thui thế này, mà bà đòi 12 triệu? Cho chó còn không thèm. 

Lâm Du khẽ run rẩy, mở to mắt. Hai người đó đang nói gì thế. Linh tính mách bảo cô không thể ở đây. 

- Còn trinh mà, ông đem về chịu khó cho tắm táp lại là dùng được thôi. 

- Nể tình bà già quen biết, 11 triệu thôi. 

Cô sợ hãi, bản thân mình là một món hàng ư? Một con heo ở lò mổ, giá còn cao hơn cô. Lâm Du nhìn thấy chân cây nến trên bàn mà khẽ nhíu mày. Tay nắm chặt danh thiếp, như hạ quyết tâm. Ánh mắt cô dần hoá cay độc.

- Giờ cho đi tắm đi, coi như tôi dùng trước, ha ha... Trông cũng xinh. 

Người đàn ông đó nhìn cô bằng ánh mắt dâm dê rồi đi ra ngoài. Bà nội loạng choạng đi tới tóm lấy tóc cô kéo đi. Nhưng cô vùng ra, tóm lấy chân cây đèn cầy mà đâm mạnh vào đùi bà ta. 

Tiếng kêu như heo chọc tiết vang vọng xóm. Cô vội lao ra khỏi nhà. Ông già khú đó lập tức hoảng sợ loay hoay một hồi. Tiếng bà nội quát lên: 

- Bắt con khốn đó lại. 

Ông ta tỉnh mộng rồi vội chạy theo. Cô cắm đầu chạy không quay lại. Con hẻm đen tối trước mắt, cô có chút sợ hãi trong lòng. 

"Nếu như người đàn ông đó lừa cô thì sao?"

"Anh ta còn trẻ như thế, cô không biết làm giám đốc có nhiều tiền không? Lỡ anh ta nói suông thì sao?" 

Bao nhiêu câu hỏi lo sợ, khiến cô chùn bước. Nhưng rồi tiếng chân vội vã đằng sau khiến cô lập tức hoàn hồn. Cô nghiến răng nhắm mắt rồi chạy vụt qua con hẻm tối tăm đó. 

Nhưng con hẻm dài, còn nhiều tên hút chích ngồi đó. Cô sợ hãi cứ cắm đầu chạy không dám nhìn lại. 

Đột nhiên một đám người tóm cô lại, đó đám học sinh cùng trường, những khuôn mặt quen thuộc, kẻ từng xô ngã cô xuống cầu thang hôm trước.

“Ơ kìa, con nhà nghèo lại trốn nhà kìa!”
“Tao nói rồi mà, cái loại mày chỉ nên bò dưới chân người khác thôi!”

Cô quay lưng, tim đập thình thịch, rồi bỏ chạy.
Giày trượt trên nền xi măng ướt, tiếng bước chân rượt đuổi càng lúc càng gần.
Một chai nước bay sượt qua vai, vỡ tan.

“Đừng để nó chạy thoát!”

Trời đột nhiên đổ mưa to.
Con hẻm nhỏ nơi khu tập thể cũ chìm trong màn đêm đặc quánh, chỉ còn ánh đèn từ cửa sổ tầng hai hắt xuống, run rẩy như hơi thở của một linh hồn nhỏ bé.

Cô bé run rẩy, tay nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, quần áo ướt sũng, trên cánh tay còn in vệt đỏ bị kéo mạnh.
Từ xa, tiếng cười của đám bạn học vẫn vang vọng:

“Đứa không cha, sao dám học chung với tụi tao!”

Cô bé cắn môi, không khóc. Đôi giày rách ngập bùn, chạy không phương hướng — chỉ biết trốn.

Cô đã bị tụi nó đánh, một mình cô không chống lại được đám người đó. Chúng nó bắt cô quỳ thì cô quỳ. Ít nhất bọn nó không làm gì ghê tởm giống như ông già và bà nội. Cô chỉ cần ngoan ngoãn là chúng nó sẽ thả cô đi. 

Khi chơi chán, chúng liền thả cô dưới trời mưa. Tay chân bị ngắt tím, mặt mũi bầm dập đáng thương. 


Cô lê đôi chân mỏi mệt, với niềm hi vọng mong manh. Miệng lẩm bẩm dòng chữ "Biệt thự Ethan Ta, số 12 đường A"

Đến khi đôi chân bé nhỏ dừng lại trước cánh cổng đen cao vút của căn biệt thự, cô mới nhận ra mình đã chạy xa khỏi thế giới tăm tối trước đó. 

Ánh đèn vàng trong sân lấp lánh hắt ra, và giữa mưa, một người đàn ông xuất hiện, tay cầm ô, tay kia hút thuốc phì phò khói. Có vẻ như anh ta đang ngắm mưa, đôi mắt khẽ ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ bé đang nắm lấy cánh cổng. 

Anh nheo mắt sau đó đi từng bước tới. Ánh mắt khẽ quét qua thân ảnh nhỏ xíu sau song sắt. Tay cô đang nắm chặt gì đó, trông giống như tấm danh thiếp của anh thì phải. 


Anh cao, dáng thẳng, đôi mắt lạnh nhạt nhưng lại mang theo chút dịu dàng khó tả.

- Bé con... đi lạc à? – Giọng nói ấy trầm thấp, như cắt ngang tiếng mưa.

Cô bé run rẩy lắc đầu, rồi khẽ nói:

“Chú... Tạ Duy Trạch, Biệt thự Ethan Ta, số 12 đường A. Nhớ nhé... nếu như cần giúp đỡ”

Anh nhìn gương mặt lấm lem ấy, thoáng im lặng một lúc lâu.

- Chú ơi, lời nói đó còn hiệu lực không ạ? Cháu... cháu... 

Tiếng cười khẽ vang lên khiến cô run rẩy. Ánh mắt sợ hãi ngước lên nhìn anh. Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô giống như một con chuột nhắc. 

- Còn chứ... nhưng mà bé con có gì làm tin không? Chẳng hạn sau này sẽ đền đáp chú? 

- Cháu... 

Cô mím môi, rồi đưa ánh mắt kiên định hướng về anh. 

- Cháu sẽ dâng hết tấm thân này cho chú... chú ơi... 
Chỉ thấy sau lời nói đó, anh vứt đi cây dù, rồi mở cổng bước ra. Thân hình sạch sẽ thơm tho của anh bị ướt bởi nước mưa tầm tã. Anh bóp cằm cô, để cô ngước lên nhìn anh.

- Tất cả của cháu, đều thuộc về chú? Đúng chứ? 

Lâm Du mím môi rồi gật đầu kiên quyết. Sau đó, cô trợn mắt rồi ngã vào vòng tay của anh. Anh bế cô lên rồi quay người bước vào biệt thự. Người hầu nhanh chóng chạy tới che ô cho hai người. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc