Hỏa Ngọc Hành nhíu mày cười nhẹ, nàng tin tưởng hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy Rất vui vẻ.
"Ta rất vui vì nàng tin tưởng ta, vẫn phải cho nàng xem chứng cứ nhỉ !" Hắn lấy từ thắt lưng một lệnh bài đưa cho nàng."Đây là lệnh phù của tướng quân."
Đàm Ngu Cơ tiếp nhận, cúi đầu nhìn lệnh bài vàng trên tay, mặt trên lệnh bài có một chữ Hỏa (火), chung quanh chữ Hỏa (火) có chạn khác hai con rồng , mặt sau là hai chữ" Tướng Quân".
Hắn thật sự là Hỏa tướng quân.
"Đây có thể xem là bằng chứng ta chính là Hỏa Ngọc Hành, phải không!" Hắn hơi khom lưng về phía nàng.
Đàm Ngu Cơ hoảng hốt gật đầu. Làm sao bây giờ? Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp Hỏa tướng quân ở đây, càng không nghĩ tới hắn chính là Hỏa tướng quân, nàng có nên nhân cơ hội này thỉnh cầu hắn giúp đỡ không?
Bỏ qua cơ hội lần này, với thân phận hiện nay của hắn, nàng và hắn chỉ vừa gặp chưa bao lâu, dựa vào gì nhờ hắn giúp . . . . . . Nàng dựa vào cái gì khiến hắn phải giúp nàng? Nàng bất quá chỉ là một nô tỳ tự bán thân, sao hắn có thể vì một nô tỳ, mà tùy tiện đối đầu với Tể Tướng?
Ngẩng đầu lên muốn trả lại lệnh bài cho hắn, mới phát hiện hắn rất sát nàng, khuôn mặt nàng đỏ lên, nàng hốt hoảng lùi lại một bước, cúi đầu thật nhanh, dấu đi ngượng ngùng của mình.
Hỏa Ngọc Hành lại hiểu lầm hành động này của nàng hắn nghĩ rằng nàng đang dấu đi vết sẹo trên mặt, trong lòng hơi nhói đau, cứ tưởng nàng kh6ng còn tổn thương vì nó nữa chứ.
"Cơ Nhi, ở trước mặt ta, nàng không cần che che đi vết sẹo của mình." Hắn nhẹ giọng nói.
Đàm Ngu Cơ hơi sửng sốt, hỏi: "Tướng quân không thấy nó rất xấu, khiến người ta sợ, rất ghê tởm sao?"
"Tuyệt nhiên không hề." Hắn hơi nhíu mày, "Trong phủ có người đối đãi với nàng như vậy sao?"
"Không, không có." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không có ý định cáo trạng. Từ Lạc Dương đến kinh thành dọc theo con đường này, nàng đã bắt đầu quen với ánh mắt ghét bỏ này, hèn mọn, thậm chí là ánh mắt kinh sợ, thỉnh thoảng vô tình sẽ có những lời nói lạnh lùng trào phúng. Ở trong phủ tướng quân, thật ra phần lớn đều là người hiền lành đôn hậu, chỉ có rất ít người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nàng tuyệt nhiên không để ý.
"Nếu có ai đối xử với nàng không tốtcứ nói với ta, đừng để mình phải chịu uất ức, biết không?" Hỏa Ngọc Hành nói nhỏ với nàng, hắn không hy vọng nàng đi theo vết xe đổ của muội muội hắn.
Đàm Ngu Cơ tròn mắt nhìn hắn rồi khẽ ngẩng đầu lên, cảm thấy trong lòng tràn ngập một loại cảm giác lạ .
"Cám ơn tướng quân." Nàng mỉm cười cùng hắn, không thể kể cho hắn nghe sự thật chỉ có thể cười cùng hắn.
Nụ cười kia chấn động tâm hắn, hắn cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng, cứ vậy ngây ngốc nhìn nàng.
"Tướng quân?" Đàm Ngu Cơ khó hiểu gọi khẽ, nhận được ánh mắt của hắn, tim đập hơi nhanh lên một chút. Hắn vì sao nhìn nàng như vậy? Vì sao ánh mắt kia lại khiến tim nàng đập rộn lên, có cái gì nàng không biết sao?"Tướng quân, có việc gì sao?" Đột nhien nàng tăng âm lượng.
Hỏa Ngọc Hành sực tỉnh, phát hiện bản thân mình nhìn nàng đến ngây người, sắc mặt hiện lên sút xấu hổ bước lùi lại một chút, tạo nên một khoảng cách giữa hai người
"Phải rồi, Nàng còn phải nói cho ta biết vì sao giờ này lại ở đây? nói là phủ ta bạc đãi với nô bọc đó chứ ." Nhĩ đến có thể là vậy kiến hắn hơi nhíu mày.
"Không phải, là do ta. . . . . ." Thoáng chốc, hắn đã nhắc nàng về thân phận mình, nàng nhớ ngày đầu vào tướng quân phủ, Nguyên tổng quản luôn nhắc nhở những nô bọc không được phép xưng"Ta" ." Là nô tỳ tay chân vụng về, là mọi việc đều không tốt, vừa hay hôm nay dậy sớm nên muốn tập làm cho quen việc."
"Đừng có xưng nô tỳ với ta." Chân mày càng nhăn dữ hơn, Hỏa Ngọc Hành cảm thấy hai chữ này nghe được thốt ra từ miệng nàng sao rất chói tai.
"Sao . . . . . Nô tỳ chính là nô tỳ mà!" Đàm Ngu Cơ giật mình sững sờ. Tại sao không hề giống với Nguyên tổng quản dặn?
"Ta nói không được, nàng không nghe sao!" Hỏa Ngọc Hành cảm thấy giống như nàng đang dựng lên một bức tường cao chắn giữa họ, như muốn phân rõ ranh giới chủ tớ giữa hắn và nàng khiến hắn vô cùng tức giận.
"Dạ" nàng cúi đầu, nhu hòa vâng lệnh.
Hỏa Ngọc Hành nhếch môi, dưa tay đỡ lấy trán nàng. Thật đáng giận mà! Vừa rồi còn rất khỏe, sao trán lại nóng như vậy!
Tầm mắt vô tình đời xuống đôi tay quấn băng vải của nàng ở phía dưới.
"Tay nàng làm sao vậy?"
Đàm Ngu Cơ sợ hãi rụt tay vào trong tay áo.
"Không có gì. . . . . . A!" Nói còn chưa dứt lời, Hỏa Ngọc Hành đưa tay bắt lấy tay nàng. Nàng hoảng sợ vộ vàng nói : "Tướng quân, xin người buông nô tỳ ra."
"Đừng để ta nghe lại hai chữ nô tỳ đó!" Cảnh cáo nàng, hắn không thèm quan tân đến nàng, tự dùng dao bắt bỏ nút thắt miếng vải trên tay nàng.
"Tướng quân, xin đừng làm vậy như vậy!" Đàm Ngu Cơ hoảng sợ kêu, muốn tránh, lại tránh không được.
Hỏa Ngọc Hành kéo miếng vải ra, đồng thời đụng đến miệng vết thương của nàng.
Nàng vì bị đau mà kêu lên, rồi lập tức cắn răng nhịn đau .
Nghe thấy nàng kêu đau, Hỏa Ngọc Hành trong lòng thu lại hết tức giận, ánh mắt thể hiện háy náy, vừa nhìn thấy thảm trạng bàn tay của nàng, đôi mày hắn nhíu chặt, cánh môi mỏng giật giật vài cái, trừng to mắt nhìn nàng.
"Tay nàng sao lại bị thương đến như vậy, thế mà còn tiếp tục công việc, có phải muốn để người khác nghĩ tướng quân pgu3 ta ức hiếp nô bọc?" Hắn tức giận gầm nhẹ.
"Không! Nô tỳ tuyệt không có ý này." Đàm Ngu Cơ không biết phản ứng thế nào đành lắc đầu, "Nô tỳ chỉ là muốn làm tốt công việc của chính mình được phân, tuyệt đối không có ——"
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Hỏa Ngọc Hành tức giận chen ngang lời nàng."Ta đã nói nhiều lần, không được tự xưng nô tỳ, nàng để lời ta nói thành gió thoảng bên tai sao?"
Nàng cúi đầu xuống, không dám nói nữa, sợ chọc giận hắn .
Hỏa Ngọc Hành Tức giận trợn mắt với nàng, trong lòng biết rõ chính bản thân mình ít nhiều cũng sai, bởi trong thư không nói rõ ràng nên giờ đây mới khiến nàng chịu khổ ngư vậy.
Thật ra mục đích ban đầu của hắn chính là che chở cho nàng, chiếu cố đến nàng, Nhưng nhìn xem hiện giờ thì như thế nào kia chứ, hắn chẳng qua là đang giận chính bản thân m2nh mà thôi!
Trợn nắt nhìn sâu xuống cái đầu đang cúi kia, một lát lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thở dài, đưa tay lên cầm lấy cổ tay nàng, cử chỉ cố gắng nhẹ nhàng nhất để nàng không cảm thấy đau nhưng cũng không cho nàng có cơ hội dãy ra.
Xung quanh tối đen như mực, Đàm Ngu Cơ thậm chí chẳng thể nhìn rõ các ngón tay của mình , nên đành bị động để hắn dắt đi, khi đi được vài bước mới nhĩ ra phải hỏi cho rõ đã chứ
"Tướng quân muốn đẫn ta đi đâu ạ?" Chân nàng phải bước thật nhanh mới đuổi kịp hắn, cảm thấy thật lạ hắn vì sao hắn đi không va phải vật gì.
"Cứ đi theo ta là được."
"Ái. . . . . . Làm ơn thả ta ra. . . . . . A!" Đàm Ngu Cơ mới nói tới đó, đột nhiên dưới chân vấp phải thứ gì đó cả người nhào về phía trước, đụng phải lưng của Hỏa Ngọc Hành."Ai da!" Nàng đau đớn kêu lên, rồi lập tức cắn răng chịu đựng.
Hắn chạy thật nhanh đến đỡ lấy nàng lại phát hiện mình thật sơ ý
Hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối không có nghĩa là ai cũng nhìn thấy!
"Nàng có sao không? Có bị thương ở đâu không?" Mới vừa rồi nghe nàng kêu đau, hắn nâng nàng lên, muốn kiểm tra qua một lượt.
Đàm Ngu Cơ tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cảm giác được động tác của hắn nên đỏ bừng mặt.
"Ta không sao." Nàng vừa nói vừa muốn tránh.
"Thật không?" Nhìn thật kỹ nàng một lát hắn gật đầu rồi nói."Vậy chúng ta đi tiếp thôi!"
"Tướng quân xin đề cho ta tự đi." Cổ tay nàng bị hắn nắm đến mức nóng hết cả lên nhưng cũng không cảm thây khó chịu cho lắm
"Không được." Hỏa Hgọc Hành từ chối thẳng.
Không Được? Đàm Ngu Cơ kinh ngạc, Giọng điệu này nghe sao mà giống một tiểu hài tử đang giận dỗi?