Sau khi gật xong lại cảm thấy không đúng lắm, lại lắc đầu. Từ năm 4 tuổi, cô đã chia giường với ba mẹ, có phòng ngủ be bé của mình.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn ngủ một mình.
Nhưng ngay sau đó Ngu Vãn lại nghĩ đến mình đã đồng ý với lời cầu hôn của anh.
Anh giờ đây là chồng sắp cưới của cô, cũng không lâu nữa sẽ trở thành chồng chính thức của mình. Vậy một đôi vợ chồng ngủ trên một cái giường, hình như…… cũng rất bình thường nhỉ?
Ngu Vãn nghiêng đầu tự hỏi gần một phút, lông mi ướt đẫm sương nước nhẹ nhàng buông xuống, nhìn về phía chàng trai ngồi ở mép giường bằng đôi mắt ướt át.
Khuôn mặt nhỏ của cô vốn đã ửng đỏ do hơi nóng trong phòng tắm, hiện tại vết ửng hồng trên má sâu hơn vài phần, hệt quả cà chua nhỏ đáng yêu.
“Cũng chỉ là ngủ chung.” Cô hơi xấu hổ, khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi với vẻ không xác định: “Không làm cái gì khác đó chứ?”
Lục Thức nhìn đôi mắt đen láy trong veo của cô, đôi mắt to như quả dâu đen.
Đầu óc anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Một bé thỏ con vừa trắng vừa mềm, chạy lung tung đến một cái bẫy đã được đào sẵn trước, xoẹt kịp thời thắng xe.
Sau đó bị thợ săn lừa gạt vài câu lại đần độn, nhảy xuống một cái phịch, cuối cùng thành một đĩa thịt kho tàu thơm ngon.
Khóe miệng anh nhếch lên, bảo đảm: “Ừm, không làm cái khác.”
Ngu Vãn hoàn toàn không biết mình bây giờ trong mắt anh đã là một con thỏ con sắp bị làm thịt kho tàu kia.
Do dự vài giây, cô gật đầu: “Vậy thì được, anh, anh đến bên chỗ em ngủ đi.”
Cô nói xong thì hơi thẹn thùng, không hề nhìn anh, cầm lấy máy sấy muốn sấy tóc.
Giây tiếp theo, cô được người ta bế lên, trong tay trống rỗng, máy sấy cũng bị cầm đi.
Lục Thức đặt cô gái nhỏ lên trên đùi mình rồi cười nói: “Anh giúp Vãn Vãn sấy tóc.”
Mái tóc của Ngu Vãn rất dài cũng rất nhiều, mỗi lần cô đều sẽ chỉnh máy sấy tóc ở chế độ nhiệt cao nhất, như vậy nó sẽ sấy nhanh nhất.
Nhưng hiện tại lúc anh sấy cho cô đã điều chỉnh cài đặt nhiệt độ, gió thổi ra là nhiệt độ rất thích hợp sẽ không nóng đến cô.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của anh lọt vào tóc cô, chất tóc của cô bé rất mềm, mịn như sa tanh, sờ vào có cảm giác khá dễ chịu.
Lục Thức vuốt ve từng sợi tóc một của cô.
Sợ kéo đau bé con, động tác của anh rất nhẹ, thậm chí còn hơi thật cẩn thận.
Ngu Vãn ngồi trên đùi anh, bên tai là tiếng máy sấy vù vù, khẽ ngước mặt là có thể thấy khuôn hàm góc cạnh của anh.
Lông mày của chàng trai sắc bén, gương mặt cũng lạnh lùng, người không quen biết liếc mắt một cái nhìn sang có lẽ đều sẽ cảm thấy tuy rằng anh đẹp trai nhưng nhất định là cái kiểu rất dữ, tính tình cũng không tốt gì cho cam.
Cũng rất dễ dàng làm người ta chùn bước, không dám sinh ra ý muốn kết thân cho lắm.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy anh dưới đêm mưa to cô cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ trên gương mặt anh tràn đầy dịu dàng, như thể anh không nghĩ rằng việc sấy tóc cho cô lâu như vậy lại là một việc phiền phức.
Càng ở chung với anh, Ngu Vãn càng thêm nhận ra rằng thực ra có lẽ anh rất dịu dàng, cũng đặc biệt tinh tế. Thật hệt như anh đều để lại cho cô những điều tốt đẹp.
Món quý báu yêu thích nhất độc nhất vô nhị.
Ngu Vãn không nhớ rõ trước đó mình từng nghe những lời này ở đâu, hiện tại ở nơi này của anh, cô hoàn toàn cảm nhận được cảm giác như vậy.
Trong lòng cô giống như bị thứ gì đó khuấy động một xíu, sinh ra thật nhiều cảm xúc mềm mại và ngọt ngào, cô nhịn không được ngẩng mặt, cánh tay choàng lấy cổ anh, môi nhích đến bắt đầu hôn anh.
Lục Thức bị cô gái nhỏ hiếm khi chủ động làm cho sửng sốt.
Anh cũng đã quên tắt máy sấy, trực tiếp ném sang một bên, cúi đầu, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhiệt tình đáp lại.
Máy sấy còn đang vù vù vù, trong phòng lại nhiều thêm chút tiếng động khác.
Hơn một lúc, cuối cùng anh cũng quyến luyến buông ra, đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ mờ mịt, môi bị hôn đến đỏ mọng ẩm ướt tựa hoa hồng mang theo giọt sương sớm.
Lúc này Lục Thức mới vươn tay tắt máy sấy.
Căn phòng tĩnh lặng lại, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của mỗi người.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm cô, cặp mắt đen như mực nhuốm một nụ cười gây ấn tượng sâu sắc, mặt trong ngón tay cái cọ nhẹ khóe môi cô, thay cô lau vệt nước trong suốt nơi khóe môi.
“Thì ra sấy tóc Vãn Vãn sẽ trở nên chủ động như vậy.”
Đuôi lông mày anh nhướng lên, dừng một chút, vẻ mặt như suy tư gì đó: “Có phải sau này giúp em tắm rửa một cái, em sẽ càng chủ động hơn không?”
Lỗ tai Ngu Vãn đều đỏ cả lên, dữ dằn trừng anh: “Em mới không để anh giúp em tắm rửa đâu!”
Bởi vì ngượng ngùng, giọng cô rất nhỏ, thêm giọng điệu trời sinh đã mềm của cô, lúc này tựa như bé mèo con đang rầm rì.
Lục Thức cong môi, chẳng qua cãi cọ với cô bé nhiều hơn, về sau kiểu gì anh cũng sẽ dùng hành động chứng minh.
Anh giơ tay sờ đầu cô, tóc cũng đã khô rồi, anh cười nói: “Ngủ đi, không phải ngày mai còn muốn dậy sớm đi Disney chơi sao.”
Ngu Vãn nhảy xuống khỏi đùi anh, cầm váy ngủ trong vali đến phòng vệ sinh để thay.
Sau khi thay xong, cô đi ra, nằm trên giường, kéo chăn bông lên người rồi trùm kín.
Lục Thức tắt đèn lớn, cũng lên giường, anh xốc chăn cô lên, nằm vào, đầu gối lên cùng chiếc gối của cô.
Ngu Vãn vốn nghiêng người, nằm đưa lưng về phía anh.
Cảm nhận được tiếng động phía sau, cô sột soạt xoay người, đỏ mặt hỏi: “Không phải còn có một cái chăn và gối đầu sao, sao anh lại chen chúc với em.”
Lục Thức nhướng mày, nói với vẻ đúng lý: “Nói là phải cùng chung chăn gối, chia gối đầu và chăn, có cái gì khác với chia giường ngủ chứ?”
Lại buông tiếng thở dài nặng nề, dáng vẻ rất khổ sở: “Vãn Vãn, còn chưa kết hôn đó, em đã muốn chia giường với anh rồi.”
Ngu Vãn: “……”
Thôi, xài chung một cái gối đầu thì xài chung đi.
Lục Thức thấy cô bé không hé răng, vẻ mặt ngầm đồng ý, được voi đòi tiên đưa tay ôm nhẹ eo cô.
Ngu Vãn lần đầu tiên được người ta ôm ngủ, vừa mới bắt đầu vẫn hơi không quen.
Rèm cửa được kéo lại, ánh trăng không chiếu vào, trong đêm tối, cô gần như áp sát vào trong ngực anh, có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim đang đập thật mạnh.
Trên người chàng trai mang theo hơi thở mát lạnh tựa bạc hà, hơi dễ ngửi, Ngu Vãn lặng lẽ khịt mũi, hít thêm vài hơi.
Anh ôm cô, chỉ là ôm, không có hành động gì khác, đặc biệt giữ lời.
Cảm giác khẩn trương và không thích ứng trong lòng Ngu Vãn giảm bớt một chút, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cô ngáp một cái nho nhỏ, thả lỏng khép mí mắt lại.
Lục Thức nhận thấy được hơi thở của cô trở nên nhẹ nhàng chậm chạp kéo dài thì biết cô bé trong lòng ngủ rồi.
Anh khẽ cười một tiếng, hôn một cái lên đầu cô rồi cũng khép mắt lại.
Không thể quá vội, lập tức kho tàu thỏ con thì thỏ con sẽ chịu không nổi. Phải dùng nước ấm trước, chậm rãi nấu.
Ngu Vãn ngủ một giấc yên ổn đến hừng đông, chờ đồng hồ báo thức vang lên, cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô theo thói quen định vươn tay lấy điện thoại thì Lục Thức đã tắt chuông báo trước cô một bước.
Ngu Vãn sững sờ trong chớp mắt, sau đó mới nhớ tới tối hôm qua hai người ngủ chung.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Lục Thức chống cánh tay lên trên giường, khóe môi cong lên, nhìn về phía cô gái ngủ đầu bù tóc rối nhưng nhìn nữa thì đáng yêu hơn.
Ngu Vãn lần đầu tiên nghe thấy giọng anh mới tỉnh ngủ.
Trầm thấp hơn ngày thường, còn có chút cảm giác chất giọng khàn, vui vẻ phóng túng.
Không hiểu sao rất lắm điều rất quyến rũ.
Cô nghe thấy lỗ tai ngứa ngáy, kéo vành tai bằng bàn tay nhỏ bé rồi trung thực trả lời: “Tối hôm qua em ngủ rất ngon.”
Lục Thức lại cười trầm thấp, vẫn là âm thanh giọng trầm thấp.
Ngu Vãn cảm thấy mình giờ đây không chỉ không thể nghe được lời nói anh nói mà cũng không nghe thấy anh cười, bằng không mặt luôn đỏ cũng quá mất mặt.
Cô xỏ đôi dép lên bên mép giường, cầm quần áo chút nữa mặc đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay bọn họ muốn đi Disneyland, ăn bữa sáng ở khách sạn, hai người lại ngồi xe đi qua đó.
Như mọi khi siêu đông người, nói là biển người tấp nập cũng không quá đáng, rất nhiều trẻ em bước vào cảm nhận được một bầu không khí cười cười nói nói.
Khi còn nhỏ Ngu Vãn được ba mẹ dẫn theo tới vài lần, cũng xem như quen thuộc với nơi này, Lục Thức lại là lần đầu tiên đến một nơi như vậy.
Vì thế cô dẫn theo anh đi chơi nơi nơi, lúc chụp ảnh cho anh còn nhón chân gỡ chiếc băng đô hình chuột Mickey ra khỏi đầu và đeo nó lên cho anh.
Lỗ tai nhỏ đáng yêu như vậy kèm thêm vẻ ngoài lạnh lùng của anh, cô nhìn mà cười khúc khích không ngừng, lúc chụp ảnh tay không ngừng run rẩy.
Lục Thức không có ý kiến gì mà rất phối hợp với cô, chỉ cần cô có thể vui vẻ, làm cái gì anh cũng vui.
Hai người chơi cả ngày ở Disney và trở về sau khi xem màn trình diễn pháo hoa vào ban đêm.
Chơi cũng là một chuyện rất tiêu hao thể lực, Ngu Vãn mệt mỏi tê liệt, vừa về đến phòng khách sạn thì cô đã đá văng giày vải trên chân, ngã lăn ra giường như cá ướp muối.
Lục Thức rất tự giác đến bên cạnh cầm quần áo tắm rửa lại đây, thấy cô bé giống một đóa hoa sơn trà ỉu xìu thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh qua đó, ngồi vào mép giường, tay xoa bóp lên bả vai cô.
Ngu Vãn quay đầu lại, “ôi” một tiếng.
“Anh xoa bóp vai cho em, sẽ khá hơn một xíu.” Anh nói, động tác trên tay cũng không ngừng.
Ngu Vãn rất ngượng ngùng để anh bóp vai mình, cũng chơi cả ngày ở bên ngoài, cô mệt mỏi, anh cũng nhất định rất mệt.
Nhưng mà!! Anh bóp vai cô thật sự rất thoải mái í!
Lực giữa tay không nhẹ không nặng, nắn rất vừa phải! Được anh nắn vài cái, nhức mỏi mỏi mệt trên người cô lập tức giảm bớt rất nhiều!
“Đợi lát nữa em cũng xoa bóp vai cho anh.”
“Được.” Lục Thức cười đồng ý.
Xoa nắn mười phút, Ngu Vãn cảm thấy bản thân được sống lại một lần nữa: “Em được rồi, không cần xoa bóp nữa.”
Lục Thức di chuyển lòng bàn tay khỏi vai cô, cô ngồi dậy nhìn anh bằng đôi mắt hạnh sáng lấp lánh với vẻ mặt nóng lòng muốn thử: “Em cũng xoa bóp vai cho anh.”
“Chúng ta đi tắm rửa trước đi.” Anh nói.
Ngu Vãn ngẫm lại cũng phải, lúc chơi ra một người mồ hôi, tắm rồi trên người cũng thoải mái hơn xíu.
Cô cầm khăn tắm và áo ngủ đến phòng vệ sinh. Ngày hôm qua gội sạch đầu nên hôm nay không cần gội sạch, cô chỉ tắm một lần thôi, như vậy sẽ nhanh hơn.
Ở bên trong thuận tiện đánh răng, rửa mặt, cô mới đi ra ngoài.
Đôi dép bằng nhựa bị ướt, đạp lên trên sàn nhà phát ra tiếng lẹp xẹp.
Ngu Vãn vừa vỗ nhẹ kem dưỡng da trên mặt, vừa đi đến trước mặt Lục Thức: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”
“Được.” Lục Thức tắt điện thoại đứng lên.
Mười lăm phút, anh đã tắm xong rồi, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản ở trên và quần đùi đen sẫm ở dưới, vừa ra đã thấy cô bé đang dựa vào giường xem di động.
Cổ áo váy ngủ hơi hở ra, tóc được buộc thành búi rất tùy ý, lộ ra cần cổ nhỏ mảnh khảnh, một đôi chân nhỏ trắng nõn như tuyết đung đưa trên giường.
Hoạt bát đáng yêu vô cùng.
Sự thật chứng minh nước ấm luộc thỏ con là hữu hiệu.
Ngày hôm qua còn có tí lòng cảnh giác, biết phải dùng chăn che mình kín mít, hôm nay đều vứt nguy hiểm ra sau đầu.
Đêm nay hẳn là anh có thể tăng nhiệt độ nước lên vài độ.
Ngu Vãn đang trò chuyện WeChat với Đồng Giai Nghê, cô chụp ảnh hôm nay mình đi ra ngoài chơi gửi cho cô ấy xem.
Nghe được động tĩnh phía sau, cô trả lời một câu “Tớ bây giờ có chút việc, đợi chút nói chuyện nha” qua đó, lập tức ngồi dậy rồi vỗ nhẹ vào thành giường hai cái.
“Ngồi nơi này đi, em xoa vai cho anh.” Cô ngửa mặt, cười với vẻ mặt xán lạn, cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Thức cười ngồi qua đó.
Ngu Vãn bắt đầu xoa vai cho anh, nắn hai lần, hỏi dò: “Lực này có thể chứ?”
Anh không nỡ để cô quá mệt mỏi: “Nhẹ chút.”
“À được.” Cô lập tức thả nhẹ sức ở lòng bàn tay.
Ngu Vãn vẫn rất tự tin với tay nghề xoa bả vai của mình. Khi còn nhỏ cô thường xuyên xoa vai cho ba mẹ, ông bà nội còn có ông ngoại bà ngoại.
Bọn họ đều nói cô xoa bóp rất vừa phải!
Nhưng mà lần này xoa nắn chưa đến hai phút, cô nghe được Lục Thức hô dừng.
Ngu Vãn có hơi uể oải, hỏi bằng giọng ủ rũ: “Anh cảm thấy em xoa không thoải mái sao?”
“Không phải.” Anh phủ nhận: “Vãn Vãn xoa bóp rất thoải mái.”
Vẻ mặt cô hoài nghi nhìn anh, biểu cảm rõ ràng lúc lắc viết: Em bóp vai anh thoải mái mà anh còn không cần em xoa nắn à?
Lục Thức nở nụ cười: “Chỗ bả vai đã xoa rồi, muốn Vãn Vãn giúp đỡ xoa chỗ khác một chút.”
Ngu Vãn “à” một tiếng: “Anh còn có chỗ nào nhức mỏi sao? Em xoa cho anh.”
Lục Thức nhanh chóng dùng hành động giải đáp hoang mang của cô.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở đâu đó trên quần đùi, khàn giọng, cười đặc biệt xấu xa: “Nơi này, Vãn Vãn xoa cho anh.”
Ngu Vãn: “……”
Ngu Vãn:???!!!!
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thức: Hôm nay/ không ăn được / thịt thỏ kho tàu, vậy ăn hấp trước đi.