Hắn trở lại mép giường một lần nữa, nhìn cô gái đang ngủ bình yên bằng ánh mắt tham lam.
Hôm nay cô xinh đẹp lạ thường, mày lá liễu cong vút, gương mặt trắng nõn hiện lên nét ửng đỏ phơn phớt, mái tóc dài hơi xoăn xõa bên gối, ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống làn da trắng nõn của cô một tầng quầng sáng màu vàng ấm áp.
Phối hợp chiếc váy lụa lông vũ cô mặc trên người, thật sự giống như là nàng tiên nhỏ tại Dao Trì trên Cửu Trùng Thiên.
Nghĩ đến việc mình có thể nếm được mùi vị của nàng tiên nhỏ ngay lập tức, trong lòng Lục Ngạn đắc ý và vui sướng.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ xong đối sách rồi, chờ sau khi cô tỉnh, hắn cắn chết là cô tự uống say, nhận hắn thành Lục Thức, chủ động nhào vào trong lòng hắn.
Cô bị đút thuốc kia, trước đó đã xảy ra cái gì sẽ không nhớ rõ, loại chuyện chết không đối chứng này, Lục Ngạn cũng chả sợ chút nào.
Nếu nhà họ Ngu không chịu bỏ qua, hắn sẽ đề nghị chịu trách với cô, cưới Ngu Vãn về nhà, vừa lúc còn làm thỏa mãn ý nguyện của hắn.
Chuyện liên quan đến danh dự thanh danh của cô gái nhỏ, Lục Ngạn không tin người nhà họ Ngu dám gây chuyện bao lớn.
Hắn còn chuẩn bị đợi lát nữa chụp một ít ảnh, đến lúc đó ép hắn nóng nảy, hắn sẽ lấy ra ảnh chụp kia uy hiếp Ngu Yến Thanh.
Lục Ngạn chắc chắn Ngu Yến Thanh nhất định không nỡ nhìn con gái mình bị người khác tung ảnh lên trên mạng.
Bàn tính này hắn đánh rất hay.
Lục Ngạn đã sớm nổi lên phản ứng nhưng động tác trên tay lại không vội, đây là một bàn món ngon sơn hào hải vị cao cấp, hắn muốn từ từ mới có thể nhấm nháp ra vị ngon.
Lục Ngạn cúi đầu, ngón tay khều một lọn tóc mềm mại của cô gái và đưa đến bên mũi hít thật sâu.
“Đệch, thật thơm.” Hắn nhịn không được hưng phấn tán thưởng.
Lục Ngạn đi đến cuối giường, cùng với hai tiếng vang lanh lảnh, hai chiếc giày cao gót đính kim cương lấp lánh trước sau rơi xuống sàn nhà.
Đôi bàn chân trắng nõn và nhỏ nhắn của cô gái lộ ra, non nớt như búp măng xuân.
Lục Ngạn nhìn càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Cô thật sự rất đẹp, ngay cả một đôi chân cũng cực kỳ quyến rũ. May mắn hắn ra tay trước chiếm lợi thế, nếu không cuối cùng còn không phải là hời cho thằng con hoang kia sao!
Ngón tay hắn run rẩy, phấn khởi tột đỉnh, cuối cùng nhịn không nổi vươn tay sờ khóa kéo váy của cô
Khóa kéo kéo xuống một tấc, lộ ra làn da mịn màng như đậu hũ mềm của người con gái.
Hắn còn chưa kịp thưởng thức đủ thì một tiếng ầm vang lớn, cánh cửa bị phá cái rầm từ bên ngoài, lại đóng sầm lại với một tiếng ầm.
Lục Ngạn phẫn nộ quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ người phá hư chuyện tốt của hắn là ai thì đã bị người ta đá một cú tàn nhẫn.
Ngay sau đó, hắn bị đè xuống sàn, nắm đấm cứng như đá của chàng trai giáng xuống mặt hắn hết cú đấm này đến cú đấm khác, dùng sức bất chấp.
Trong mũi miệng Lục Ngạn đều là máu màu đỏ tươi, hắn bị đánh đến mức đầu trở nên mơ màng.
Cơn đau dữ dội từ khắp cơ thể ập đến, Lục Ngạn nhìn chàng trai tàn bạo hung tàn trước mắt thì đáy lòng lần đầu tiên sinh ra tuyệt vọng sợ hãi.
Hắn đau đến mức kêu cứu mạng, không còn tôn nghiêm xin khoan dung về phía Lục Thức.
Nhưng mà bây giờ Lục Thức tựa như con sói mất đi lý trí, chỉ muốn chấm dứt tánh mạng của hắn tại chỗ.
Từ khoảnh khắc anh đẩy cửa tiến vào, anh đã nghĩ, cho dù là giết người thì đền mạng, anh cũng muốn giết thằng khốn nạn này!
Ngu Vãn hôn mê nhưng lại cảm giác người càng ngày càng nóng, cau mày phát ra tiếng nói mớ mơ hồ: “Lục Thức em khó chịu.”
Chỉ một tiếng như vậy khiến lý trí của Lục Thức rốt cục đã trở về, anh thu tay.
Anh không sợ chết nhưng anh đã đồng ý với bé cưng, cả đời này đều phải ở bên, đối xử tốt với cô, anh không thể nói chuyện không đáng tin như vậy.
Lục Thức đứng lên.
Cả người cả mặt Lục Ngạn đều là máu, hắn vẫn không nhúc nhích, giống như một con chó chết xụi lơ dưới đất.
“Cút.” Lục Thức nhấc chân, trực tiếp tàn nhẫn sút một phát vào đầu hắn.
Lục Ngạn cũng bất chấp đau, té ngã lộn nhào chạy đi ra ngoài, sợ muộn một giây thì anh sẽ đổi ý.
Trên sàn cẩm thạch có một vết máu chói mắt, Lục Thức cầm khăn lông, thấm ướt nước ngồi xổm xuống chậm rãi chà lau.
Anh mở cửa sổ ra để mùi máu mau chóng tan đi.
Những thứ này đều phải xử lý sạch sẽ, bằng không chờ cô tỉnh lại, nhìn thấy sẽ sợ hãi.
Anh lại đi rửa sạch tay, cởi áo khoác dính máu trên người, sau đó mới đi nhìn cô.
Ngu Vãn còn rơi trong cơn mê, cô cảm thấy nóng quá, trên mặt nóng, trên người cũng nóng.
Nhưng cô không biết nên làm cái gì bây giờ mới được, dùng đôi tay nhỏ bé của mình kéo váy lung tung, một lúc lâu cũng không tìm được khóa kéo, chỉ có thể khó chịu rầm rì.
Lục Thức đi lấy một chậu nước lạnh, lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ, sau khi ngâm nước thì bắt đầu lau cánh tay, chà lau tay lại nhẹ nhàng lau gương mặt nhỏ cho cô.
Ngu Vãn cảm thấy hơi dễ chịu một ít nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cả người khô khốc như là lửa đốt trong ngày nắng nóng.
Chân cô đá loạn xạ, đôi tay nhỏ bé của cô khó chịu kéo cổ áo của váy.
Mất đi ý thức, cô ra tay cũng không có nặng nhẹ, móng tay cào đến cổ, nơi làn da nhẵn nhụi lập tức xuất hiện một vệt đỏ.
Lục Thức nắm lấy cổ tay của cô, trong giọng nói chứa đựng sự đau lòng không áp chế được: “Vãn Vãn, anh lau mình cho em có được không?”
Cũng không biết cô bé nghe hiểu lời anh nói hay không, không rõ ừ một tiếng.
Anh một lần nữa làm ướt khăn lông, tay dời đến khóa kéo bên hông cô, đầu tự giác lệch về phía bên trái, ánh mắt dừng ở nơi khác.
Vào lúc này, anh không thể, cũng không muốn chiếm hời từ cô một chút nào.
Hơi mát làm dịu đi cơn nóng trong người, cô không hề lộn xộn nữa lại chìm vào giấc ngủ.
Ước chừng hơn hai tiếng, tác dụng của thuốc này mới hết, Ngu Vãn từ từ mở mắt ra, ngoài dự đoán, nhìn thấy Lục Thức đang canh giữ ở mép giường mình.
Cô ngẩn người hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng là bản thân ngủ lơ mơ hoa mắt.
Tay nhỏ dụi mắt, thấy anh còn ở đó, trên gương mặt trái xoan nở một nụ cười vui mừng: “Lục Thức anh đã về rồi.”
Nhìn xem cách sắp xếp bài trí chung quanh, cô lại nổi lên nghi ngờ, lầm bầm lầu bầu tựa như nói thầm: “Đây là chỗ nào dạ, sao em lại ở chỗ này.”
“Em uống rượu trong tiệc cưới, uống hơi say, được nhân viên phục vụ đỡ đến nơi đây nghỉ ngơi.” Anh trầm giọng giải thích cho cô.
Chuyện này Lục Thức không định nói cho cô, tâm tư dơ bẩn và xấu xa như vậy, nói ra cũng ô uế lỗ tai cô.
Ngu Vãn hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, nghe anh nói như vậy thì dễ dàng tin ngay.
Cô nhìn cái chậu và khăn lông ướt dưới đất thì đỏ mặt nói lời xin lỗi: “Hôm nay em không uống nhiều lắm, chỉ nếm chút xíu hai ngụm rượu vang đỏ. Em cũng không biết bản thân sẽ say, vất vả cho anh chăm sóc em.”
Lục Thức nghe những lời cô nói, siết chặt bàn tay đang buông thõng bên hông, trong lòng như bị một lưỡi dao sắc bén làm cho đau đớn.
Cô bé của anh luôn ngoan như vậy, tốt như vậy, nhưng vừa rồi chỉ cần thiếu chút nữa, anh không dám suy nghĩ đến nữa.
“Chăm sóc Vãn Vãn cũng không vất vả chút nào.” Anh kìm nén cảm xúc và cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh nhất có thể.
Lúc này Ngu Vãn mới chú ý đến hai mắt đỏ bừng của anh, hỏi bằng giọng đau lòng: “Có phải trong khoảng thời gian này anh ở bên ngoài làm việc rất vất vả không, anh xem mắt anh cũng đã đỏ rồi nè.”
Hiện tại khắp người cô không còn chút sức lực nào, còn tưởng rằng là di chứng của say rượu.
Ngu Vãn dịch người đến bên giường, nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước: “Cách tiệc tối còn hơn một tiếng, anh lên nằm với em một lát đi.”
Lục Thức cởi giày, nằm bên cạnh cô.
Cô dựa vào gối, nằm nghiêng nhìn anh: “Hôm nay em rất may mắn cướp được hoa cưới của cô dâu, lúc ấy thật đông người, em cũng không chen qua được nhưng bó hoa đó rất khéo đã trực tiếp được ném vào lòng em.”
Lúc cô gái nói chuyện đôi mắt to sáng ngời, giọng nói mềm nhẹ vui vẻ, Lục Thức nhịn không được.
Anh đột nhiên trở mình, dùng hai tay ôm chặt người vào trong lòng.
Ngu Vãn: “Hở?”
Anh dùng hết sức lực, cô bị siết hơi thở không nổi, còn có hơi đau.
Nhưng cô không nhúc nhích, rất ngoan mặc anh ôm, qua một lát, Lục Thức cũng ý thức được mình quá dùng sức sẽ ôm đau cô.
Cơ bắp cả người anh căng chặt không kiểm soát được, anh từ từ thử thả lỏng một chút.
Ngu Vãn cảm nhận được hôm nay anh không thích hợp, tay cô cũng ôm lấy anh.
“Làm sao vậy?” Cô hơi lo lắng.
Trong mắt Lục Thức cuồn cuộn cơn giận và hận thù ngập trời, màu đỏ tươi dọa người. Anh hận không thể giết Lục Ngạn, nhưng anh biết hiện tại không thể.
Anh khép mắt lại, đè nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, đầu cúi thấp vùi vào cổ cô, hôn một cái rồi nói bằng giọng dịu dàng: “Không có gì.”
“Là đã lâu không gặp, rất nhớ Vãn Vãn.”
*
Trường học vào học vào cuối tháng hai.
Trước khi về, Lục Thức đi gặp một người, người này vốn dĩ là thuộc hạ của Lục Ngạn, đi theo Lục Ngạn làm không ít chuyện làm xằng làm bậy.
Cũng chính cậu ta mua chuộc được nhân viên phục vụ của khách sạn đút Ngu Vãn uống xong ly nước trái cây có bỏ thuốc kia.
Cậu ta rất được Lục Ngạn trọng dụng, nhưng lòng người mà, luôn hướng về ích lợi nhiều hơn, huống chi cậu ta rõ ràng nhà họ Ngu cũng không phải dễ chọc, thật sự gây ra chuyện gì thì cuối cùng gặp nạn vẫn là cậu ta.
Vừa cân nhắc như vậy, cậu ta đã lâm trận phản chiến, thông báo tin tức cho Lục Thức.
Đây cũng là vì sao hôm đó Lục Thức có thể kịp thời đuổi tới.
Lục Thức dựa theo ước định trước đó cho cậu ta một tấm thẻ.
Người nọ cười toe toét, vội vàng lấy lòng: “Sau này có chuyện gì, anh cứ việc dặn dò.”
Lục Thức gật đầu, ra hiệu cho cậu ta có thể rời đi.
Lục Thức không nhúc nhích, anh ngồi trong căn phòng riêng cực kỳ tốt, nhân viên phục vụ tiến vào, trên tay cầm một ấm trà tử sa, bưng tới hai chén trà Long Tỉnh thượng hạng.
Cung cung kính kính cúi người rồi lại lui ra ngoài, kéo cánh cửa chạm trổ bằng gỗ lại.
Trà trước mặt mờ mịt lượn ra sương trắng, đôi mắt Lục Thức tối đen như mực, hai bàn tay trên bàn siết chặt
Không mất bao lâu, cửa lại lần nữa bị kéo ra, lần này là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi với khuôn mặt trong sáng bước vào.
Người phụ nữ tên là Hứa Lộ, lúc ban đầu do xinh đẹp được đạo diễn lựa chọn, đóng một vai phụ trong bộ phim quy tụ nhiều sao lớn. Cô ấy đóng vai một học sinh nữ ngây thơ không rành chuyện đời, lộ mặt ba bốn phút.
Từ đó cô ấy tiến vào giới giải trí, lòng tràn đầy cho rằng tiền đồ vô lượng, ai ngờ lăn lộn 3-4 năm, vẫn là diễn viên flop không biết tên tuổi.
Nhìn chị em bên cạnh hết người này đến người khác sau khi leo lên người ông chủ lớn thì một bước lên mây, tài nguyên nhận đến mỏi tay thì Hứa Lộ hơi ngồi không yên.
Hứa Lộ biết mình đẹp, lúc ban đầu vào giới giải trí thường xuyên nhận được cành ô liu từ các nhà đầu tư và đạo diễn, nhưng khi đó trong lòng cô ấy vẫn có vài phần kiêu ngạo, khinh thường với làm chuyện đó.
Hiện tại cô ấy xem như tỉnh ngộ, ở trong giới giải trí, không quan hệ không bối cảnh, dựa vào bản thân chịu đựng thì đó là một con đường chết, chịu đựng thành bà thím già cũng không xuất đầu được!
Một dự án phim chuyển thể lớn sắp bấm máy được đầu tư bởi Thịnh Ngu, Thịnh Ngu lại thuộc sở hữu của doanh nghiệp nhà họ Lục, Hứa Lộ đánh chủ ý lên chỗ Lục Ngạn.
Không nói diễn nữ chính, cho dù là nữ hai nữ ba thì cũng hơn suốt ngày đóng vai nha hoàn trong web drama nhỏ!
Cô ấy tìm được quản lý, kéo thật nhiều tầng quan hệ mới tìm được trợ lý của Lục Ngạn, vào ngày hôm qua, cuối cùng cũng nhận được trả lời, người nọ cho cô ấy một cái địa chỉ bảo cô ấy qua đó.
Hứa Lộ nhìn chàng trai trước mắt thì không khỏi cau mày lại.
Cô ấy từng xem ảnh chụp của Lục Ngạn, cũng không phải dáng vẻ này, tuổi cũng không nhỏ như vậy, Hứa Lộ cho rằng mình bị người ta chơi, xoay người định rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp: “Cô Hứa nếu đã tới, không bằng ngồi xuống tán gẫu một chút, thứ cô muốn nhận được từ chỗ tên phế vật Lục Ngạn kia, tôi cũng có thể cho cô, thậm chí cho nhiều hơn.”
Trong lòng Hứa Lộ rất là kinh ngạc, bước chân cũng theo đó ngừng lại, cô ấy quay đầu lại nhìn Lục Thức, lần này nghiêm túc hơn rất nhiều.
Gương mặt chàng trai rắn rỏi, mặt mày lạnh lùng, rõ ràng nhỏ hơn cô ấy vài tuổi nhưng trên người lại có cảm giác khí phách ép người.
Do dự vài giây, Hứa Lộ xoay người ngồi xuống bàn: “Cậutìm tôi có chuyện gì, nói đi.”
Lục Thức lười vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề: “Làm Lục Ngạn sinh ra hứng thú với cô.”
*
Đến buổi tối, Lục Thức đi đón Ngu Vãn rồi cùng cô ngồi máy bay trở lại thành phố B.
Sau khi vào năm học mới, mỗi ngày, anh cứ đi học như thường lệ, hẹn hò với cô bé, hết thảy đâu vào đấy, anh cũng không nóng nảy.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cùng một thủ đoạn bỉ ổi, Lục Ngạn đã dùng một lần thì sẽ dùng lần thứ hai, cũng có thể cho anh một cơ hội chờ đợi.
Không ngoài dự đoán của anh, hai tháng trôi qua, nữ diễn viên kia đã gửi tới một tin nhắn: Cá cắn câu.
Lúc nhận được tin nhắn này, Lục Thức đang tự học ở quán cà phê với Ngu Vãn.
Ngu Vãn đang bận luận văn với máy tính, ngẩng đầu thì nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên trên.
“Anh cười cái gì dạ?” Cô hoang mang chớp mắt.
“Mới vừa thấy một chuyện tiếu lâm.” Lục Thức tỉnh bơ khoá màn hình điện thoại.
“Ồ? Chuyện tiếu lâm gỉ, em cũng muốn xem.” Cô hứng thú, thò đầu lại gần.
Chuyện tiếu lâm kia khôi hài đến cỡ nào mới có thể chọc cười người không có khiếu hài hước giống anh!
Tay Lục Thức nhẹ nhàng đẩy đầu cô bé, cười khẽ: “Chuyện cười người lớn, còn không thích hợp để Vãn Vãn xem.”
Ngu Vãn: “……”
Cô cũng là người lớn rồi mà?!!
Hừ, không cho cô xem cô mới không thèm đâu! Ngu Vãn mới quay đầu, ngón tay gõ lên bàn phím cạch cạch.
Lục Thức nhìn gương mặt tức giận của cô bé, khóe miệng không kìm được nhếch lên, nói một tiếng “Vãn Vãn anh vào phòng vệ sinh”, anh đứng dậy, cầm điện thoại rời đi.
Ngày hôm sau, Ngu Vãn lên tiết tự học buổi tối, trong mười phút giải lao giữa tiết học, một cô gái đột nhiên kêu lên “cmn” trong phòng học.
“Sao vậy?” Tụi bạn cô ấy tò mò hỏi.
“Mày mau đi xem hot search kìa!”
“Là lại có minh tinh nào ly hôn hả? Hay sao hạng A nào công khai?”
“Haiz, đều không phải! Một hai câu tao nói không rõ, mày đi xem đi. Giới giải trí quả nhiên quá hắc ám.”
Không ít bạn học đều bị kéo lòng hiếu kỳ, sôi nổi móc điện thoại ra xem.
Đào Nhạc Nhạc vĩnh viễn luôn đứng trong tốp đầu quần chúng hóng drama, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cái này, cũng ngay lập tức nhấn vào hot search.
Chỉ thấy hot search đầu tiên: Cháu trai lớn Lục Ngạn của công ty nhà họ Lục bị nghi ngờ có liên quan đến việc bỏ thuốc xâm phạm tình dục.
Đào Nhạc Nhạc nhấn vào thì nhìn thấy một blogger V đã đăng một bài viết rất dài, kèm theo nhiều hình ảnh.
Cô ấy xem từ đầu tới đuôi một lần, làm rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Blogger này là một diễn viên nhỏ không có tên tuổi gì, khoảng thời gian trước đi thử vai cho một bộ phim mới chuẩn bị quay, được quyết định là nhân vật nữ số 2.
Trước khi ký hợp đồng, đoàn phim đã tổ chức bữa tiệc, cô ấy đã gặp được nhà đầu tư của phim này, cũng chính là tổng giám đốc Thịnh Ngu Lục Ngạn.
Theo lời diễn viên nhỏ này nói, sau đó Lục Ngạn vẫn luôn ám chỉ về vấn đề kia với cô ấy nhưng cô ấy vẫn luôn từ chối.
Không ngờ trong bữa tiệc đóng máy, cô ấy lại đụng phải Lục Ngạn. Hắn đưa cho cô một ly rượu, diễn viên nhỏ không dám từ chối nên nhận lấy uống lên, tuyệt đối không ngờ đến đây là thuốc kích thích.
Chờ mở mắt ra lần nữa, cô ấy đã nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn với quần áo xộc xệch.
Lúc ấy Lục Ngạn đang cởi quần áo cô ấy, diễn viên nhỏ liều mạng giãy giụa phản kháng mới may mắn chạy thoát.
Dưới đây là một vài hình ảnh được đính kèm, tấm đầu tiên là những vệt máu đỏ để lại trên người lúc cô ấy ra sức phản kháng. Tấm thứ hai là gương mặt sưng đỏ sau khi cô ấy bị tát.
Tấm thứ ba là báo cáo kiểm tra của cô ấy đến bệnh viện sau khi xảy ra chuyện, rõ ràng cho thấy hàm lượng của một loại thuốc nào đó trong cơ thể cô ấy vượt quá tiêu chuẩn.
Tấm thứ tư là ảnh chụp màn hình camera theo dõi, trên ảnh chụp màn hình, Lục Ngạn ôm một người phụ nữ trong lúc hôn mê vào lòng.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Diễn viên nhỏ kia lại là gương mặt ngây thơ yếu đuối, trên mặt còn mang theo vết thương, điều này rất có thể khơi dậy lòng thương cảm của công chúng.
Bình luận chia sẻ lập tức vượt quá 10.000.
“Đờ mờ! Cái này cũng quá ghê tởm!! Không theo đuổi được thì bỏ thuốc, cái tam quan gì thế???”
“Tôi nhớ rõ Lục Ngạn này không phải là cháu trai trưởng của tập đoàn nhà họ Lục sao? Có tiền có thế như vậy, phụ nữ muốn dính trên người hắn không phải ít, làm gì mà nghĩ không thoáng làm chuyện trái với pháp luật như thế???”
“Lầu trên ngây thơ quá đi, loại người như nó sinh ra ở đỉnh kim tự tháp, nơi nào sẽ cam tâm bị chối từ, nó hưởng thụ phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng nó.”
“Ôi, không biết nói cái gì, đau lòng cho chị bé. Cũng may cuối cùng chạy ra, hy vọng sức khoẻ của chị bé sớm ngày hồi phục [ bút trái tim ]”
“Có chị em nào học luật không? Tui muốn biết loại tình huống này của anh ta có thể bị phán mấy năm??!!”
“Người học luật đến báo danh, vừa mới thi giữa kỳ cái này, bỏ thuốc cưỡng gian chưa thực hiện được, dựa theo pháp luật anh ta phải bị phạt tù từ ba năm đến mười năm. Nhưng nhà anh ta có tiền có thế, hiện thực phán ra sao, em cũng không nói chuẩn.”
“Đồng ý với lầu trên, tui đoán lát nữa hot search này sẽ bị gỡ bỏ.”
“Mịa nó!!! Thứ chó này tức chết mị!!!”
Đào Nhạc Nhạc xem đến mức vẻ mặt khiếp sợ, giới giải trí cũng quá đen tối!
Ngu Vãn làm xong câu hỏi tư duy được giao trong lớp chuyên ngành vừa rồi, cầm lấy ly nước muốn uống nước, vặn nắp ra mới phát hiện không còn miếng nào.
Cô đứng dậy định đi ra ngoài rót nước, nhìn thấy ly nước của Đào Nhạc Nhạc cũng không còn thì vươn tay về phía cô ấy: “Tớ đi rót nước, nhân tiện cũng rót một ly cho cậu.”
“Ừm, cảm ơn Vãn Vãn!” Đào Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần đưa ly nước cho cô, lại không kìm được lòng muốn chia sẻ tin đồn nên đưa điện thoại đến trước mặt Ngu Vãn: “Vãn Vãn cậu mau xem cái này!”
Ngu Vãn cúi đầu xem thì ngây ngẩn cả người.
Tiết tự học buổi tối đến 9 giờ rưỡi, Ngu Vãn thu dọn xong mọi thứ ra khỏi lớp với bạn cùng phòng, Lục Thức đã đứng ở cửa.
Hôm nay anh cũng có tiết tự học buổi tối nhưng ở một phòng học khác.
Nhóm bạn cùng phòng Đào Nhạc Nhạc rất có mắt nhìn vẫy tay với Ngu Vãn rồi cười nói: “Bọn tớ đi trước nha, gặp ở ký túc xá.”
Lục Thức đi qua thay cô bé xách cặp, một bàn tay khác dắt lấy tay cô.
Gần đến mùa hè, nhiều loài hoa trong khuôn viên trường đang nở rộ, lá xanh rậm rạp xen lẫn với bụi nhụy hoa đỏ, hồng, trắng.
Gió đêm lướt nhẹ qua mang theo mùi hương dìu dịu.
Ngu Vãn đột nhiên nhớ tới gì đó nên quay đầu nhìn về phía anh: “Anh nhìn thấy chuyện trên Weibo chưa?”
Lục Thức “ừ”, biểu cảm như thường, như thể anh không cảm thấy hứng thứ lắm với vấn đề này.
“Vậy anh cảm thấy,” cô suy nghĩ mới hỏi, “Anh ta sẽ chịu sự trừng phạt sao? Hay là nhà họ Lục sẽ ra mặt đè việc này xuống dạ?”
“Yên tâm đi, người làm chuyện xấu nhất định sẽ có trừng phạt.” Anh nói bằng giọng bình tĩnh.
Lục Thức cụp mắt thì nhìn thấy cô bé ngửa đầu nhìn anh, một đôi mắt hạnh đen láy long lanh.
Tay anh đặt lên trên đầu cô chạm khẽ, nói sang chuyện khác: “Trời nóng rồi, có thể ăn kem, em muốn đi mua một cái hay không?”
Ngu Vãn nghe thấy kem thì ánh mắt sáng lên: “Được nha, em muốn kem ly vị vani.”
“Ừm.” Anh cười, môi nhếch lên trên, giọng dịu dàng cưng chiều cứ như dỗ con nít: “Bây giờ anh đi mua kem vani cho Vãn Vãn nha.”
Chờ đưa người về đến dưới ký túc xá, Lục Thức cũng trở về, anh lấy điện thoại ra, bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Lục Thức gọi qua.
Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông cung kính khiêm tốn: “Sau khi ông cụ biết việc này thì tức giận đến ngất đi, đã được đưa đến bệnh viện, phỏng chừng lúc này đang cấp cứu. Lục Tu Trạch và Triệu Uyển Trân đều đang dùng sức đè chuyện này, hot search bị xoá sạch sẽ, lại tìm seeding đè bình luận xuống.”
“Cậu Lục nhỏ, bên chúng ta có cần……”
“Không cần.” Lục Thức từ chối.
Anh biết thân biết phận, hiện tại quan hệ và tài nguyên của anh còn thấp, còn kém hơn bên ba anh, huống chi Triệu Uyển Trân nhất định sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ con trai bà ta.
Nhưng có đôi khi, càng ép xuống tàn nhẫn thì bắn ngược lên càng dữ dội.
“Tình huống bên Lục Ngạn bây giò như thế nào?” Anh hỏi.
“Cậu ta không quá lo lắng, chắc là tin tưởng rằng ba mẹ cậu ta sẽ thu dọn cục diện rối rắm này cho cậu ta, tối hôm nay cậu ta còn đi ra ngoài với mấy người bạn uống rượu.”
Lục Thức: “Được, thay tôi nhìn chằm chằm anh ta.”
Anh cúp điện thoại, cơn gió đêm mát lạnh từ từ thổi tới, một đóa hoa lựu từ trên cành rơi xuống, Lục Thức vươn tay.
Anh khép năm ngón tay, nhẹ nhàng nắm chặt đoá hoa lựu kia trong lòng bàn tay.
Ký ức ngược về thật lâu trước đây, cô bé giơ một cây kẹo đường được làm thành thỏ con, cười tủm tỉm nói: “Lục Thức, em mời anh ăn nha.”
Một ngày kia, anh cảm thấy mình thật may mắn, được sự đền bù tốt nhất trên đường; khi đó, cũng có một đóa hoa lựu nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu vai cô bé.
Buổi tối hôm sau, một đoạn ghi âm cuộc trò chuyện và một đoạn video lần lượt được tung lên trên mạng.
Đầu tiên là đoạn ghi âm nữ diễn viên nhỏ kia lặng lẽ ghi âm. Trong đoạn ghi âm, giọng phụ nữ bén nhọn, thái độ vênh váo tự đắc.
“Tôi khuyên cô thông minh một chút, việc này chúng ta giải quyết riêng, cô muốn bao nhiêu tiền, nói con số đi, chỉ cần hiện tại cô đăng bài làm sáng tỏ, nói chuyện này từ đầu tới cuối đều do cô thiết kế hãm hại con trai tôi. Nếu không nói, cô đừng hòng ở lại trong giới giải trí, sau này đi trên đường cũng cẩn thận hơn một chút, nói không chừng khi nào đó sẽ có một chiếc xe phanh không nhạy đụng vào người cô.”
Một đoạn khác là video.
Trong hội quán tối tăm thiếu ánh sáng, mấy cậu ấm ngồi một bàn đánh bài.
“Anh Ngạn, con ngu kia cứ cắn anh không chịu buông ra.”
“Sợ cái gì.” Người đàn ông ngậm điếu xì gà, không chút nào để ý giọng đắc ý dào dạt, “Đừng nói là tao không thành, cho dù tao ngủ với nó thật, nó có thể làm gì tao? Ông già có rất nhiều tiền.”
“Ha ha ha trâu quá vẫn là anh Ngạn đỉnh.”
Diễn viên nhỏ tung ra ghi âm cuộc trò chuyện và đoạn video này khiến việc này dậy sóng một lần nữa, dữ dội hơn lần trước.
Hình ảnh của doanh nghiệp nhà họ Lục chịu ảnh hưởng lớn, giá cổ phiếu rớt thê thảm, thậm chí xuống điểm thấp nhất trong lịch sử. Cụ Lục vừa được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, lại bị tức giận đi vào lần nữa.
Công ty và nhà họ Lục như một cuộn chỉ rối, việc này liên tục lên men trên mạng, ầm ĩ ồn ào huyên náo.
Lục Tu Trạch mỗi ngày chạy hai đầu bệnh viện công ty, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, tóc trong vòng vài ngày đã trắng không ít, đối với đứa con trai này cũng thất vọng đến tột đỉnh.
Đầu tháng sáu vụ án này mở phiên toà, Lục Ngạn không phục phán quyết của lần thẩm tra thứ nhất, lại tiến hành thẩm tra lần thứ hai, lần thẩm tra thứ hai duy trì phán quyết lần thẩm vấn thứ nhất, hắn bị phán quyết ba năm tù có thời hạn.
Lục Thức biết kết quả này trước tiên, anh đều cho Hứa Lộ tất cả số tiền mà trước mắt bản thân có thể chi phối.
Con số kia lớn đến mức có thể khiến Hứa Lộ trôi qua một cuộc sống cả đời áo cơm không lo.
Hứa Lộ nhìn thấy con số trên chi phiếu thì rất vừa lòng, trước đây cô ấy lăn lộn trong giới giải trí, chẳng qua cũng chỉ vì tiền, trình diễn xong màn này thì có thể kiếm bộn.
Cô ấy đã đặt vé máy bay đi Canada rồi, đến lúc đó sửa tên đổi họ, cầm số tiền này tiêu dao sung sướng, không biết sung sướng đến cỡ nào!
“Cậu Lục nhỏ thật hào phóng.” Hứa Lộ thiệt tình thực lòng cảm động, lại nhịn không được lẩm bẩm thêm một câu, “Tranh đấu nhà quyền thế mấy người cũng thật là đáng sợ, loại chỉ số thông minh không đủ như Lục Ngạn thật là bị cậu ăn đến xương cốt cũng không dư thừa!”
Cô ấy cho rằng Lục Thức đối phó với Lục Ngạn là vì tranh gia sản nhà họ Lục.
Lục Thức nghe vậy cũng không nói gì.
Lục Ngạn bị bỏ tù trong ba tháng, vừa lúc là thời điểm khai giảng vào tháng Chín.
Lúc này Ngu Vãn và Lục Thức đã lên năm hai.
Cô ngồi trong tiệm đồ uống lạnh, hút một hơi nước kiwi rồi quay đầu hỏi Lục Thức: “Học kỳ này các tiết tự chọn tương đối thú vị có thưởng thức âm nhạc, thưởng thức điện ảnh, còn có ngôn ngữ hai tiếng Nhật, anh muốn chọn cái nào á?”
“Tuỳ em.” Lục Thức nhìn cô bằng đôi mắt cười cùng giọng nói ôn hòa, “Vãn Vãn chọn cái nào, anh chọn cái đó.”
“Nhưng em đều tương đối cảm thấy hứng thú.” Ngu Vãn khó xử nhíu mày, bỗng nhiên nảy ra một ý, cười đôi mắt cong thành trăng non, sáng lấp lánh, giống bé hồ ly ranh mãnh.
“Bây giờ em đi tìm một lượt trên diễn đàn, xem môn tự chọn nào cuối kỳ tương đối dễ qua, chúng ta cùng nhau chọn cái kia là được rồi.”
Cô nói xong thì cúi đầu ấn vào diễn đàn, nghiêm túc nghiên cứu.
Lục Thức cũng lấy điện thoại ra.
Mới vừa rồi, anh nhận được một tin nhắn không có lưu tên.
[ Tối hôm qua tên nhóc kia bị vài người chơi cho quá độc ác, ra không ít máu, nó ngất đi, sáng sớm hôm nay bị đưa đến phòng y tế. ]
Trong lòng Lục Thức biết rõ từ trước đến nay bản thân không phải là hạng người lương thiện gì. Từ nhỏ lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, anh không có khả năng có lòng thiện lương hoặc là khoan hồng độ lượng gì đó.
Trước đây anh đánh nhau tàn nhẫn, hiện tại dùng mưu kế ra tay cũng đủ tàn nhẫn ác độc và đủ thông minh.
Hứa Lộ là do anh tìm nhưng mà đây chỉ là một cái móc, chân chính đưa Lục Ngạn vào ngục giam là chính Lục Ngạn.
Thuốc kia là Lục Ngạn bỏ, ly rượu kia cũng là Lục Ngạn tự mình đưa qua. Hắn tự tay chôn xuống nghiệt quả thì nên nếm thử đó là mùi vị gì.
Nhà tù giam giữ những người cực kỳ hung ác nhất xã hội. Hơn nữa bị giam lâu rồi, nhu cầu trong phương diện kia dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết.
Lục Ngạn ở bên ngoài ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy quen thói, tới nơi này không thể gượng dậy được nữa.
Huống hồ hắn làm cậu cả hơn hai mươi năm, sống trong nhung lụa quen rồi, da thịt rất mỏng, dáng vẻ cũng có vài phần tiêu chí.
Lục Thức nghe nói hắn ở bên trong “rất được hoan nghênh”.
Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của bé con: “Em nhìn thấy mấy anh chị khoá trên đều nói môn tự chọn thưởng thức điện ảnh này là tốt nhất, cuối kỳ cũng không có thi cử, chỉ viết hai bài cảm nhận sau khi xem là được.”
Đôi mắt to trong veo của cô nhìn về phía anh, trưng cầu ý kiến của anh: “Chúng ta chọn cái này có được không anh?”
“Được.” Lục Thức cười đồng ý.
Vì thế Ngu Vãn nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản trường, nhập mã số học sinh của hai người họ vào, sợ chậm thì môn học này sẽ không đoạt được.
Đôi mắt đen láy của Lục Thức cụp xuống, xóa tin nhắn kia đi.
Mỗi người đều có điểm giới hạn của mình. Mà điểm giới hạn và nguyên tắc của anh, trước nay đều là cô.