Cổ họng anh trượt hai lần, không hiểu sao hơi khẩn trương. Anh đi lên trước, dùng ngón tay nắm lấy dây huy chương rồi cúi người đeo huy chương lên trên cổ cô.
Đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải một tấc da thịt sau gáy cô, trơn bóng cứ như là đậu hũ non mang theo cảm giác lành lạnh.
Cổ Ngu Vãn không tự chủ được rụt ra sau cứ như là con thú nhỏ.
Sau khi Lục Thức chơi bóng xong vốn dĩ đã rất nóng, vài giây đụng chạm ngắn ngủi cứ như là thêm dầu vào lửa khiến máu cả người anh đều sôi trào phấn khởi.
Anh lưu luyến cố ý dừng lại thêm hai giây, mới không nỡ rút tay về.
Sau đó anh buông thõng tay, cổ họng khô khốc nên khụ khụ vài tiếng, nét mặt giả bộ như không có việc gì xảy ra: "Anh đi rửa mặt trước, em chờ anh một chút."
Huy chương vàng được treo trước ngực Ngu Vãn có cảm giác nặng trĩu.
Nhịp tim cô cũng hơi nhanh.
Lúc vừa rồi, sau khi đầu ngón tay anh chạm vào gáy cô, nhiệt độ thật là nóng, còn có cảm giác tê dại hệt như bị điện giật.
Gò má Ngu Vãn trở nên ửng hồng, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em chờ anh ở chỗ này."
Sau khi chờ anh đi xa, cô mới cúi đầu nhìn chiếc huy chương vàng treo trước ngực.
Một miếng nho nhỏ, phản chiếu ánh vàng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, ánh sáng ngời sáng rất đẹp.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào theo hoa văn được chạm trổ trên huy chương vàng, cứ như còn có thể cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể trên người anh.
*
Trận bóng rổ kết thúc vào buổi sáng, buổi chiều trường học cho nghỉ nửa ngày.
Ngu Vãn định đi ăn Haidilao để ăn mừng với Lục Thức, Đồng Giai Nghê cũng đi theo cùng.
Hôm nay là thứ tư, hầu hết mọi người đều đang đi làm đi học, vào giờ này hoàn toàn không cần đợi chỗ, đến là có thể trực tiếp vào.
Giữa trưa Ngu Vãn uống nước nhiều nên muốn đi toilet một chuyến, vì vậy cô để bọn họ vào gọi món trước.
Người phục vụ dẫn hai người đi vào một chiếc bàn trống trước rồi đưa máy tính bảng gọi món ăn cho bọn anh, sau đó nghiêng người đứng bên cạnh.
Đồng Giai Nghê chọn trước.
Cô ấy chọn một cái lẩu uyên ương, ngón tay lướt vài cái trên máy tính bảng để chọn món mình thích.
Lại đưa máy tính bảng qua cho anh.
Lục Thức cúi đầu, cũng chọn vài thứ.
Ngu Vãn vào toilet xong trở ra thì ngồi ngay bên cạnh Đồng Giai Nghê, anh đưa máy tính bảng cho cô: "Em nhìn xem, còn muốn thêm gì nữa."
Ngu Vãn nhận lấy, cúi đầu xem máy tính bảng.
Tay cô bắt đầu quẹt từ trang thứ nhất đến trang thứ hai rồi trang thứ ba, mãi cho đến trang cuối cùng lại không chọn được một món nào.
Cô phát hiện món mình thích đều đã được chọn rồi.
Vì thế cô trả lại máy tính bảng cho người phục vụ rồi cười nói: "Cứ như vậy, cảm ơn."
Đồng Giai Nghê ở bên cạnh nhìn đến ngơ ngác.
Cô ấy cũng nhớ rõ Vãn Vãn thích ăn cái gì, nhưng nói một cách công bằng thì tuyệt đối không nhớ rõ ràng như Lục Thức.
Nhiều năm như vậy, Giang Triệt đôi khi còn có thể quên chuyện Vãn Vãn không thích ăn cà rốt.
Đồng Giai Nghê bỗng nhiên cảm thấy thật ra Lục Thức cũng không tệ.
Cô ấy không kìm được ngước mắt lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Gương mặt của anh chàng góc cạnh rõ ràng, đuôi mắt nhỏ hơi cong, môi rất mỏng, nhìn vẻ ngoài thế nào cũng là lạnh nhạt sắc bén còn có hơi dữ.
Vừa rồi hai người bọn họ ngồi một bàn, cô ấy cũng chẳng thấy anh cười chút nào, tính cách thật sự lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, chàng trai ấy lười biếng chống cằm, ánh mắt như có như không lướt qua trên người Ngu Vãn đang cúi đầu trả lời tin nhắn.
Sự khác biệt trong đãi ngộ cũng thật sự khá rõ ràng.
Người phục vụ đẩy chiếc xe đẩy nhỏ và bưng nguyên liệu nấu ăn đã chọn lên, lại thay bọn họ rót cho mỗi người một ly nước mơ chua.
Một bữa cơm ăn ăn uống uống, nói này nói kia đến 3 giờ chiều mới kết thúc.
Đồng Giai Nghê đi vào nhà vệ sinh, Ngu Vãn thay cô ấy cầm cặp sách và chọn lựa kẹo trên chiếc bàn vuông nhỏ ở cửa ra vào.
Cô cầm hai viên, lần lượt là vị bạc hà và vị dâu tây. Cô đi đến bên cạnh Lục Thức thì mở lòng bàn tay ra về phía anh: "Anh muốn viên nào ạ?"
"Cái này." Lục Thức cầm vị bạc hà, xé mở rồi thảy vào trong miệng.
Ngu Vãn dùng bàn tay nhỏ bé xé mở phần trên của vỏ kẹo dâu tây, lúc muốn xé, tầm mắt lệch về một bên và dừng trên chiếc điện thoại anh đang cầm.
Cô "ồ" lên, hơi kinh ngạc: "Anh cũng sẽ dạo diễn đàn của trường chúng ta sao?"
"Không phải." Lục Thức giải thích, "Là Chung Hạo mới vừa chia sẻ đường link cho tôi bảo tôi xem."
Ngu Vãn hơi tò mò, đầu cũng sáp lại gần thêm, muốn nhìn xem là bài đăng thú vị gì.
Sau đó cô đã thấy được tên mình và tên Lục Thức xuất hiện chung một khung trên tiêu đề của bài đăng.
【 A a a a a a Ngu Vãn hẹn hò với Lục Thức hả?!! Đúng không!! Đúng không!!!!!!!! 】
Ngu Vãn bị hoa mắt bởi một chuỗi dấu chấm than, gương mặt theo đó nóng lên.
Đồng Giai Nghê đi toilet xong, vung vẫy bọt nước trên tay đi ra, vừa đi vừa oán giận: "Tớ thật sự nhiệt liệt kiến nghị trung tâm này nên xây thêm nhiều nhà vệ sinh nữ, mỗi lần tớ vào WC đều phải xếp hàng, bên nam thì đặc biệt vắng, quá không công bằng."
"Vãn Vãn, cậu đưa lại cặp sách cho tớ đi." Cô ấy giơ tay về phía Ngu Vãn thì phát hiện má cô ửng hồng, thốt lên ôi một cách kỳ quái.
"Vãn Vãn sao mặt cậu đỏ như vậy?"
Ngu Vãn: "......"
Ngu Vãn nhỏ giọng nói dối: "Mới nãy ăn quá cay, có tí xíu nóng."
Nói xong, bàn tay bé xinh làm thành hình cây quạt phẩy phẩy hai bên má.
Dáng vẻ ti tí chột dạ kia thực sự hơi đáng yêu.
Lục Thức buồn cười cong môi, tắt điện thoại, cất vào túi quần.
Ba người ra khỏi trung tâm thương mại, thời gian này rất dễ đón xe, ngay sau đó đã đón được một chiếc. Đồng Giai Nghê lên trước, cười vẫy tay tạm biệt Ngu Vãn.
Chưa đến vài phút, chiếc xe trống thứ hai cũng tới. Do tiện đường nên Ngu Vãn ngồi cùng Lục Thức.
Viên kẹo mềm có nhân dâu tây vẫn luôn được cô nắm chặt trong tay, cũng đã quên ăn.
Ngu Vãn xé vỏ kẹo, vị ngọt tan trong miệng.
Tâm trạng của cô có hơi không yên.
Trong lòng lại như bị thứ gì đó cuốn lấy, vừa thẹn thùng vừa muốn tiếp tục xem hết bài đăng kia.
Do dự một lúc, cô vẫn lấy điện thoại ra khỏi cặp, ấn vào diễn đàn của trường mà đã khá lâu rồi cô chưa vào.
Cũng chẳng cần cô đặc biệt tìm kiếm, bài đăng kia đã hot ở trang đầu.
Ánh mắt Ngu Vãn lén quan sát Lục Thức, thấy anh không nhìn qua mới yên tâm mạnh dạn nhấn vào.
Chủ thớt: Trận bóng rổ ở trường vào sáng hôm nay, hoa khôi và anh đại tương tác với nhau! Thật sự!! Quá ngọt huhuhuhu!! Mấy chị em mau vào ăn đường với tui!!!
Lầu 1: Hôm nay tui đến muộn, trễ hơn hai mươi phút mới đến trường. Tui sợ đụng phải giáo viên chủ nhiệm sẽ bị mắng nên muốn lặng lẽ vào sân vận động bằng một con đường nhỏ.
Kết!! Quả!!!
Tui nhìn thấy chỗ con đường rợp bóng cây, Lục Thức đang sờ đầu Ngu Vãn ôi ôi ôi! Sờ đầu dứt khoát kết thúc, yyds à!!!
Lúc ấy hoa khôi ngửa mặt lên nhìn cậu, chàng trai ngày thường muốn dữ cỡ nào có cỡ đó đặt tay lên trên đầu bạn ấy, trong mắt tràn đầy dịu dàng cưng chiều đến độ sắp tràn ra luôn rồi!!!
Lục Thức mấp máy môi tựa như nói gì đó với hoa khôi, nhưng tui cách quá xa nên không nghe thấy, đương nhiên, tui cũng không có gan nhích đến gần nghe QAQ
Nhưng lúc ấy hình ảnh kia thật sự siêu đẹp!
Ánh nắng tươi sáng, gió thổi lay cành liễu, giá trị nhan sắc của cả hai đều nghịch thiên, đứng chung một chỗ tựa như quay phim thần tượng, chưa kể còn có hành động thân mật như vậy.
Mấy chị em hãy tha thứ cho từ ngữ cằn cỗi của tui, miêu tả không ra cảm giác của bầu không khí ngay lúc đó, dù sao cũng đã trêu chọc trái tim thiếu nữ đứng ngoài như tôi nhảy thình thịch!
Dưới tình huống này, không chụp không phải người Trung Quốc! Tôi quả quyết lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm!
[ hình ảnh ]
Các bạn cho rằng đây đã là kết thúc rồi ư? Không, phía sau còn có thứ ngọt hơn!!
Sau đó tui vào sân vận động, cũng thiệt là trùng hợp!! Hoa khôi đổi chỗ ngồi với một bạn nữ trong lớp bọn tui, vừa hay ngồi trước mặt tui.
Sau đó trong trận tranh tài tôi chẳng thấy bóng vào rổ được bao nhiêu, toàn bị hai người bọn họ nhét đường!!!
Hễ Lục Thức vào rổ thì đều sẽ nhìn về phía hoa khôi, trên mặt không giấu nổi nụ cười, hoa khôi cũng siêu vui vẻ dùng sức vẫy bàn tay nhỏ bé cho cậu.
Nói ngoài lề tí, hoa khôi không chỉ có khuôn mặt khá ưa nhìn mà tay cũng rất đẹp, không hổ là người chơi đàn dương cầm, vừa mịn vừa dài vừa trắng, nàng tiên nhỏ, bổn tiên hâm mộ ríu rít.
Lại chen thêm một câu chuyện ngoài lề, bạn trai tui cũng chơi bóng ở đây, hiếm khi ném vào được một lần, mừng rỡ cứ như con Hoẵng Siberia ngốc, vỗ tay với thành viên bên cạnh, cụng tay với thành viên kia, cũng không biết nhìn tới tui một cái.
Hoàn toàn quên mất mình còn có một cô bạn gái ngồi trên khán đài ( gương mặt lạnh nhạt của Tiểu S ).
Khụ khụ, nói vào chủ đề chính, sau khi trận đầu tiên chấm dứt, tui đi đưa nước cho bạn trai, hoa khôi cũng cầm bình giữ nhiệt đi tìm Lục Thức.
Lúc đi ngang qua bọn họ, tui tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, tui lén lút thả chậm bước chân.
Hình như là hoa khôi đang khuyên cậu ấy nghỉ ngơi vào giờ giải lao một chút.
Giây tiếp theo, tui đã nghe thấy Lục Thức cười nói với hoa khôi: "Đã đồng ý phải giành lấy huy chương tặng cho em, không thể nuốt lời."
Giọng nói đó dịu dàng quá!
Hoa khôi bị những lời này trêu chọc không thì tui không biết, khoảnh khắc đó, trong lòng tui có một ý tưởng...
Awsl (a tui chết mất)!!!!!
Sau đó tui đi đưa nước cho bạn trai, tui chưa từ bỏ ý định hỏi ổng là nếu sau khi giành được huy chương thì định làm gì? Mấy chị em biết ông bạn trai Hoẵng Siberia ngốc của tui nói gì hơm???
Ổng cười với vẻ mặt thuần khiết chẳng tâm cơ, nói tấm huy chương này tượng trưng cho vinh dự của ổng, phải lấy về trưng ở nơi dễ thấy nhất trong nhà
Lúc ấy tui trực tiếp:?????
So sánh với bạn trai của hoa khôi, tui thực sự muốn quăng cái tên bạn trai của tui, phải làm sao đây!
Rưng rưng nói vào chủ đề chính, cậu ấy.
Trận bóng rổ sau đó, tui nghe thấy mấy chị em phía trước nói Lục Thức vẫn luôn nhìn về phía họ, còn muốn viết thư tình tỉnh tò gì đó.
Tui chỉ muốn nói mấy chị em tỉnh táo lên, cậu ấy rõ ràng đang nhìn hoa khôi mà!!!
Cuối cùng thêm vào một tấm ảnh.
Đây là sau lễ trao giải, Lục Thức cầm huy chương, chẳng chậm trễ một phút nào, trực tiếp đi về phía hoa khôi, tự tay đeo lên cho bạn ấy chiếc huy chương mình giành được.
[ hình ảnh ]
Lầu 1: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a tui cũng ngọt xỉu rồi nè!!!
Lầu 2: Người chị em lầu trên ầm ĩ đập vào mắt tui ha ha ha ha ha. Nhưng tui chung lớp với Lục Thức, ngày thường ổng thật sự rất lạnh, trên mặt không có biểu cảm gì. Tui nhìn thấy ổng cười được vài lần ít ỏi, hoặc là hoa khôi tới tìm ổng, hoặc là hoa khôi tới tìm ổng, hoặc là vẫn là hoa khôi tới tìm ổng.
Lầu 3: A a a người chị em lầu trên bổ sung khiến mị cảm thấy càng ngọt hơn! Cái kiểu mặt ngoài dữ dằn nhưng thật ra đều để lại tất cả dịu dàng cho một người, mị cũng muốn nói một câu ôi mị chết mất!
Lầu 4: Nếu bọn họ không hẹn hò, em sẽ chép toàn bộ sách chính trị địa lý lịch sử lớp 10 một lần!
Lầu 5: Người chị em lầu trên là một người hung hãn ha ha ha ha ha ha! Nhưng tôi cũng đứng chung hội! Hai người này tuyệt đối đang bên nhau!
Lầu 6: Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Lục Thức còn đẹp trai hơn Giang Triệt sao?
Lầu 7: Không, người chị em lầu trên ơi cưng không cô đơn đâu, mị cũng cảm thấy Lục Thức điển trai hơn, cái kiểu vẻ ngoài lạnh lùng phối hợp với biểu cảm dịu dàng đó, mị rung động đến điên cuồng ôi ôi ôi!
Lầu 8: Mọi người đều đang ăn đường, chỉ có tôi tương đối có lương tâm, thương mến chủ thớt một giây đồng hồ ha ha ha ha ha ha!
......
Lầu 237: Tui là chủ thớt, sau một giấc ngủ trưa bò dậy xem thì thấy bài đăng đều đang hot. Lần đầu tiên có nhiều bình luận như vậy còn có hơi phấn khích hehe ~ mấy tình yêu ơi nỗ lực chút, tui muốn phá kỷ lục 300 bình luận ~~
Ngu Vãn vẫn kéo đến nơi này, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, tim đập thình thình thịch.
Nhưng lướt lướt, nội dung phía sau bài đăng lại khiến cô cau mày lại.
Lầu 241: Không phải đâu, cho dù hoa khôi tan vỡ với Giang Triệt thì cũng đừng hẹn hò với một người tàn tật, lấy máy trợ thính của thằng đấy, chẳng phải là kẻ điếc sao?
Lầu 242: Giang Triệt tốt xấu gì cũng là người thừa kế của nhà họ Giang sau này. Lục Thức thì sao, để mị nói nhỏ cho mà nghe, mị nghe nói cậu ta chỉ là con riêng mà nhà họ Lục không thừa nhận thôi.
Lầu 243: Người tàn tật và con riêng cũng có thể theo đuổi hoa khôi, tôi cảm thấy tôi cũng có thể thử một lần ha ha ha ha.
Lầu 244: Tôi cảm thấy tôi cũng có thể, dù sao lỗ tai tôi dễ dùng hưng thịnh trong cơn mê.
Ngu Vãn xem đến đây siêu tức giận, ngón tay nắm điện thoại cũng đang run rẩy!
Những người này sao lại quá đáng như vậy, ỷ vào diễn đàn nặc danh, nói chuyện không để lại một chút đức sao?!!
Cô tức giận đến mức để lại từng tin nhắn, tất cả đều đang báo cáo! Khiến cho bọn họ bị cấm chat ba tháng! Tốt nhất trực tiếp khóa tài khoản!!
Lúc làm việc này cô quá mức chuyên chú tập trung tinh thần nên không phát hiện Lục Thức đã ngồi xuống bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào.
Đầu ngón tay anh chạm vào gương mặt cô, nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ bé của cô lại đây.
Anh thấy vành mắt cô đỏ hoe giống thỏ con bị bắt nạt.
Trái tim Lục Thức như bị bóp chặt một cách tàn nhẫn.
"Em đừng nóng giận, tôi không để bụng mấy lời bàn tán đó." Anh dịu giọng an ủi.
Ngu Vãn vẫn tức, hai má mềm mại phồng lên, cái miệng nhỏ cũng bĩu ra giống bé cá vàng.
Dáng vẻ tủi thân và đáng yêu khiến lòng người đều cảm thấy mềm mại.
Cặp mắt đen láy của Lục Thức nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: "Những người đó không liên quan đến tôi, bọn họ nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng đến tôi."
"Nhưng em quan trọng với tôi, tôi chỉ để ý đến suy nghĩ của em. Em không chê lỗ tai tôi, không chê thân thế của tôi, tôi đã cảm thấy cái gì cũng chẳng sao cả."
Ngu Vãn sửng sốt, anh cụp mắt nhìn cô, đối diện với đôi mắt ngấn nước của cô gái.
"Chẳng hạn như hiện tại, tôi muốn biết em nhìn thấy bài đăng này, nhìn thấy người khác nói chúng ta ở bên nhau, có cảm giác không vui không?"