Điện thoại kèm đèn pin phát ra một chùm ánh sáng trắng, chiếu thẳng vào trong phòng học tối om, một vài quầng sáng tròn tròn rơi xuống vách tường đối diện.
Chàng trai đứng bên ngoài cửa sổ, người cao chân cũng dài đứng thẳng tựa tùng bách, gương mặt có nét thâm trầm, nửa bên bị ánh sáng của điện thoại rọi sáng, nửa bên bị bóng tối bao trùm.
"Tôi ở đây!"
Sau khoảng thời gian sững sờ ngắn ngủi, ngạc nhiên mừng rỡ ùn ùn kéo tới.
Cô lập tức chạy về phía cửa sổ với động tác dồn dập và hoảng loạn, còn không cẩn thận bị vướng vào chân bàn.
Sợ mình trễ một giây thì anh chờ không nổi muốn rời đi.
Ngu Vãn chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn anh, tốc độ nói nhanh chóng giải thích: "Cửa sau của lớp học bị hỏng rồi, bị gió thổi sẽ tự động khóa lại, em không ra được."
Nói xong thì nhìn anh với cặp mắt trông mong, trong giọng nói chứa đựng sự khẩn cầu: "Anh có thể giúp em đến chỗ bảo vệ và lấy chìa khóa đến mở cửa không ạ?"
Lục Thức nhìn thấy cô bé đang nước mắt lưng tròng với gương mặt vô cùng đáng thương thì trái tim như bị cái gì đấy nhói lên nên không khỏi nhíu mày.
Ngu Vãn thấy biểu cảm này của anh thì cho rằng anh không sẵn lòng, lúc đang không biết nên làm sao bây giờ mới được thì nghe thấy anh nói: "Tôi sẽ thử xem trước."
Ngu Vãn: "Dạ?"
Cô cũng không biết anh làm thế nào, dù sao đợi được một lúc thì cửa sau của phòng học thật sự được anh mở ra!!!
Lục Thức đi vào, trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, đôi mắt mở tròn xoe hệt như chứng kiến ma thuật thần kỳ gì đó.
"Wow, làm sao anh làm được dạ?" Cô hỏi với vẻ không dám tin tưởng.
Lục Thức giơ thẻ cơm đang cầm trong tay về phía cô.
"Dạ?" Ngu Vãn nghiêng đầu, vẫn không hiểu.
"Nhét cái này vào khe cửa, quẹt cái chốt cửa đó ra. Cửa này bị gió thổi qua sẽ khóa trái, tự nó đã nói lên trụ khóa đã bị nới lỏng."
"À à." Cô hiểu cái này, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ: "Anh thông minh quá nha."
Đây là lần đầu tiên Lục Thức được khen thông minh, anh bật ra một tiếng cười rất nhẹ từ cổ họng, cảm giác này mới lạ nhưng cũng không tệ cho lắm.
Ngu Vãn đi lấy cặp sách, bỏ sách ngữ văn trên bàn vào rồi quay lưng bước ra khỏi phòng học.
Đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, cô chuẩn bị đi xuống thì dây đeo cặp sách bị kéo nhẹ xuống.
Ngu Vãn quay đầu lại.
Ánh mắt va vào nhau, Lục Thức cụp mắt nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười trêu chọc: "Không đi rửa mặt mà trực tiếp đi xuống à?"
Ngu Vãn ngẩn ra hai giây, nhớ tới gì đó thì gương mặt nóng lên, ngay cả bên lỗ tai cũng đỏ ửng cả lên.
Vừa rồi quá mức kinh ngạc và vui vẻ nên cũng đã quên mất một sự thật xấu hổ rằng lúc mất điện đột ngột thì mình đã sợ hãi khóc thét như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng đã từng khóc trước mặt ba mẹ, còn có cả anh Giang Triệt.
Vào lúc khác, cô vẫn rất sĩ diện!
Đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt trước mặt người con trai khác, hơn nữa bản thân cũng đã gần mười sáu tuổi, lớn như vậy đó nha.
Dáng vẻ đã khóc nhất định rất xấu, cũng rất buồn cười, điều này Ngu Vãn có thể nhìn ra từ khóe môi nhếch lên cao của anh.
Cô đặc biệt ngượng ngùng, càng ngượng ngùng hơn là mình còn phải mở miệng với anh rằng...
"Vậy...... Vẫn là đi rửa mặt thôi."
"Nhưng anh có thể đi với em đến nhà vệ sinh hay không, quá tối, em có hơi sợ."
Lục Thức hất cằm: "Đi thôi."
Có một tấm gương rất lớn trước bệ rửa mặt trong nhà vệ sinh nữ.
Ban ngày lúc đông người soi gương không có cảm giác gì, nhưng bây giờ, trời đã tối rồi và không có đèn, bên trong chỉ có một mình cô.
Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trống rỗng, còn kèm theo chút âm vang, có một tẹo khiếp người.
Trí tưởng tượng phong phú của Ngu Vãn lại bắt đầu làm xằng làm bậy vào ngay lúc này.
Cô luôn cảm thấy mình vừa ngẩng đầu lên thì trong tấm gương sẽ xuất hiện một gương mặt quỷ trắng bệch, hoặc là vừa ngoảnh đầu lại thì có một nữ quỷ đầu bù tóc rối, máu chảy đầm đìa đứng ở phía sau mình.
Cô vặn vòi nước lại rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lục Thức đứng ở cạnh cửa, thấy cô nhanh như vậy đã ra rồi thì có hơi ngoài ý muốn: "Rửa xong rồi?"
"Không phải." Ngu Vãn lắc đầu, cũng rất thẹn thùng vì mình nhát gan đến thế, gần như là nói bằng giọng mũi: "Em muốn xác nhận một chút xem anh còn ở bên ngoài không ớ."
"Lúc em đi vào rửa mặt thì anh có thể trò chuyện với em hay không? Nói đại cái gì cũng được, em chỉ muốn nghe thấy bên ngoài có giọng anh."
Cô ngửa đầu nhìn anh bằng một đôi mắt hạnh ngấn nước, chóp mũi vẫn còn ửng hồng.
Như là bé thỏ con.
Lục Thức cười hỏi: "Em muốn tôi nói cái gì?"
"......" Ngu Vãn bị hỏi nghẹn họng, đột nhiên muốn tìm đề tài gì đó, thật đúng là nhất thời không thể nghĩ ra được.
Cô cũng không thể để anh đứng ở bên ngoài đọc cho cô một đoạn Xích Bích phú được.
Ngu Vãn cảm thấy bản thân thật sự rất là phiền phức, rất là kiểu cách, còn nhiều việc tốt!
Anh đến mở cửa cho cô đã đủ tốt lắm rồi, mình còn không ngừng đưa ra yêu cầu, cũng quá được đằng chân lân đằng đầu.
"Thôi ạ, không sao." Cô xua tay, lấy hết can đảm một lần nữa đi vào bên trong, "Em rửa xong nhanh lắm, anh chờ thêm một chút nữa là xong."
Cô bước một bước vào trong, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng của anh, giọng điệu lúc nhẹ lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, rất dịu dàng.
Anh đang hát cho cô nghe.
"Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em muốn ở đây, gió thu cho dù kéo theo giá lạnh cũng xinh đẹp, cuối mùa thu em lấp đầy giấc mơ tôi, tựa như những chiếc lá rụng tung bay, gõ nhẹ lên cửa sổ tôi......"
Là một bài hát tiếng Quảng Đông, Ngu Vãn chỉ nghe được hai từ "Thu" "Gió thu" còn cái khác thì nghe không hiểu.
Chẳng hiểu sao, trong lòng cô trở nên kiên định, không sợ hãi như trước nữa.
Trong đầu không hiện lên những tưởng tượng ngổn ngang khủng bố đó nữa, chỉ có giọng nói trầm thấp, êm dịu và thư thả của chàng trai.
"Có thể vô tình gặp được nhau trên tinh cầu này, thắp sáng cuộc đời mờ ảo, tôi may mắn cỡ nào, chẳng ai như em ở lại trong tâm trí của tôi......"
Trong đêm đầu thu hơi lạnh, cách nhau nửa bức tường còn văng vẳng bên tai.
Ngu Vãn vặn mở vòi nước một lần nữa, rửa mặt rồi đi ra ngoài. Anh nhìn thấy cô thì ngừng hát, hai người sóng vai nhau đi đến chỗ cầu thang.
Xung quanh vẫn còn rất tối, ánh sáng từ đèn pin chỉ có thể soi rõ vài bậc thang phía trước.
Lúc Ngu Vãn xuống cầu thang thì cô vịn tay lên lan can bên cạnh, sợ mình bị ngã nên cô cúi đầu nhìn chằm chằm con đường dưới chân vô cùng cẩn thận.
Lục Thức cũng chậm rãi bước đi từng bước nhỏ từng bước nhỏ, dựa theo tốc độ của cô.
Bước xuống tầng cuối cùng, Ngu Vãn nhẹ nhàng thở ra một hơi nho nhỏ rồi quay đầu nhìn về phía Lục Thức: "Hoá ra anh hát hay đến vậy."
Có lẽ chính cô bé cũng chẳng nhận ra mỗi lần khen người ta thì đôi mắt cô sẽ bất giác cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Giọng điệu cũng đặc biệt thật lòng thật dạ, đúng là kiểu hoàn toàn không hề có chút giả dối nào xen lẫn.
Lục Thức cũng vào hôm nay mới biết được bản thân còn rất thích được người khác khen ngợi.
Gió vẫn còn đang thổi vù vù, những đám mây đen dày đặc đè lên bầu trời, là báo hiệu của một cơn mưa rào như trút nước.
Cũng không khác cái đêm anh được nhà họ Lục đón về là bao nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt.
"À đúng rồi, bài hát này tên là gì ạ, em cảm thấy giai điệu êm tai lắm, em muốn trở về tìm một chút."
Lục Thức ngừng bước một lúc rồi nói dối: "Tôi nghe lâu rồi, đã quên mất tên."
Một đoạn cuối cùng của bài hát này là: Cơn gió xuân trông như đang ấp ủ tình yêu, đầu mùa xuân có em lay động giấc mộng nơi tôi.
Ca từ như vậy anh không muốn để cô trông thấy, cứ giống như không muốn một ít tâm tư của anh bị cô biết được.
Cô thích Giang Triệt, Lục Thức nhìn ra được.
Đi đến cổng trường, Giang Triệt vội vã chạy đến, nhìn thấy hai người bọn họ thì nhẹ nhàng thở ra: "Vãn Vãn em không sao chứ? Điện thoại anh cài chế độ im lặng nên không nhận được cuộc gọi đến của em."
Lúc ấy cậu giảng đề cho Lâm Tri Hàn quá nhập tâm, chờ nói xong đề mà cô ta không biết, lấy điện thoại ra xem thời gian thì mới phát hiện đã hơn 9 giờ.
Ba cuộc gọi nhỡ đều trùng một cái tên: Vãn Vãn.
Cho rằng cô xảy ra chuyện gì, cậu sốt ruột hoảng hốt chạy đến.
"Không sao ạ, cửa sau của phòng học bị hỏng rồi. Vừa rồi gió thổi đến, cửa bị khóa trái lại nên em không thể ra ngoài." Ngu Vãn nói.
Giang Triệt có hơi tự trách.
Bắt đầu từ lúc ba tuổi bọn họ đã chơi chung với nhau, gần như mỗi ngày đều ở bên nhau.
Sau đó cậu lên nhà trẻ, Ngu Vãn nhỏ hơn cậu nửa tuổi, vốn dĩ nên muộn một năm nữa mới nhập học, là cậu muốn ở chung với cô nên dụ cô cũng vào nhà trẻ.
Cậu nói với cô: "Vãn Vãn, nhà trẻ chơi vui lắm, có cô giáo dẫn theo em cùng nhau chơi trò chơi, còn dạy em viết chữ làm toán, Vãn Vãn em cũng vào nhà trẻ với anh đi."
Sau khi bé con nghe xong thì lộc cộc chạy đi tìm mẹ, nói mình cũng phải đi nhà trẻ giống anh Giang Triệt bằng giọng điệu non nớt.
Ôn Như lại không muốn để con gái đi học sớm như vậy, tuổi quá nhỏ, sợ ở nhà trẻ bị đứa trẻ khác bắt nạt.
"Đi nhà trẻ 7 giờ mỗi sáng phải rời giường, Vãn Vãn không thể ngủ nướng, cũng không thể ở nhà xem phim hoạt hình Tom & Jerry. Vãn Vãn muốn chơi với anh Giang Triệt, chúng ta có thể chờ anh tan học ở nhà trẻ rồi sau đó đến nhà anh tìm anh được không?"
Bé con nghiêng đầu buồn rầu rối rắm, cuối cùng lắc cái đầu nhỏ, giọng trẻ con mềm như bông nhiều thêm vài phần nghiêm túc: "Không được, anh Giang Triệt đi nhà trẻ, con muốn đi với anh."
Sau đó mỗi buổi sáng bọn họ ngồi một chiếc xe đi nhà trẻ.
Khi đó, Giang Triệt đã được mẹ Lục Thi Âm dặn dò rằng em Vãn Vãn tuổi còn nhỏ, ở trong trường phải chăm sóc em nhiều hơn, đừng để em bị mấy cậu bé nghịch ngợm bắt nạt.
Cậu một lời đồng ý.
Nhưng thật ra bao nhiêu năm nay, ngược lại là cô chăm sóc mình tương đối nhiều hơn.
Cô bé sẽ vòng hơn nửa sân thể dục đưa cơm cho cậu khi cậu chơi bóng rổ vào giữa trưa, mang theo hai chiếc ô khi trời có thể mưa, tìm mọi cách an ủi cậu lúc cậu thi đấu thất bại ......
"Vãn Vãn, xin lỗi em, nếu vừa rồi anh cầm điện thoại lên xem thì sẽ không khiến em bị nhốt trong phòng học lâu như vậy." Giang Triệt xin lỗi.
Cậu biết cô nhát gan, sợ bóng tối, còn sợ quỷ. Khi còn nhỏ cậu dắt cô cùng nhau xem phim ma, cô đã bị dọa khóc hu hu.
Vừa rồi cô phải sợ hãi biết bao khi bị mắc kẹt trong lớp học.
"Không sao đâu." Ngu Vãn lắc đầu rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng với cậu: "Việc này không trách anh, là do em sơ suất, nếu khi gió thổi em đi lấy cái ghế ngăn giữ cửa thì sẽ không như vậy."
Trên đường trở về, sau một tiếng sấm sét, mưa bắt đầu rơi xuống. Đèn neon hai bên đường trở nên mờ ảo, hai cái cần gạt nước trước xe đong đưa qua lại.
Trên đùi Ngu Vãn đặt một quyển sách tiếng Anh, vào ngày mai phải kiểm tra tại chỗ một phần reading.
Lâm Tri Hàn ngồi bên trái cô cũng đang đọc áng văn chương này. Đều chung một lớp nên yêu cầu của giáo viên đương nhiên cũng giống nhau.
Tuy Giang Triệt không kiên nhẫn đọc cái này nhưng giáo viên tiếng Anh dạy bọn họ được gọi là Diệt Tuyệt sư thái, cũng chỉ có thể không tình nguyện không cam lòng đọc thuỗ thôi.
Chỉ có Lục Thức ở phía trước dựa vào ghế cầm điện thoại chơi game, không hợp nhau với ba học sinh ngoan hàng phía sau.
Ngu Vãn đọc xong một đoạn thì quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mưa ngớt dần, tí tách tí tách, người đi đường trên phố cầm ô vội vàng gặp thoáng qua nhau.
Tay cô chống cằm trong lòng đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghĩ tới vừa rồi mình đã bỏ qua một chuyện.
Lúc bị nhốt trong phòng học, cô nhìn thấy Lục Thức lại đây thì theo bản năng nghĩ đến Giang Triệt có chuyện gì mới nhờ anh tới tìm mình.
Nhưng Giang Triệt hoàn toàn không nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô.
Cho nên, là do Lục Thức thấy cô vẫn chưa ra khỏi lớp nên mới cố ý trở về tìm cô ư?
*
Buổi tối, Ngu Vãn ngồi ở bàn học làm bài tập, sau hai tiếng gõ cửa rất nhẹ, Ôn Như bưng một đĩa trái cây tiến vào.
Bà đặt đĩa lên trên bàn rồi cười nói: "Vãn Vãn ăn chút dâu tây rồi nghỉ ngơi đi con, đừng học quá mệt mỏi."
Ngu Vãn buông bút, cầm lấy một quả dâu đỏ rực lên nếm thử: "Rất ngọt nha mẹ."
Lại ngẩng mặt hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đưa cho Tiểu Hàn chưa ạ?"
"Mẹ vừa mới đưa, con bé nói mình không thích ăn dâu tây, sau khi cảm ơn mẹ xong cũng không cần."
Ôn Như khẽ thở dài: "Mẹ thấy đứa trẻ kia quá khách khí. Có lẽ là do vừa đến một nơi mới, cũng chưa thích ứng nên có chút câu nệ. Vãn Vãn con ở trường học ra sức chăm sóc con bé nhiều hơn nha con."
"Dạ dạ, con biết ạ." Ngu Vãn cười đáp.
Nói thêm vài câu, Ôn Như dặn dò cô đừng học quá muộn, sớm nghỉ ngơi một chút rồi đi ra ngoài không quấy rầy cô học tập nữa.
Ngu Vãn cắn dâu tây, luôn cảm giác có phải mình đã quên mất thứ gì đó hay không, trong lòng có một loại cảm giác trống trải, không yên tâm cho lắm.
Cô gãi đầu, tầm mắt di chuyển rơi xuống chỗ cửa sổ, bên ngoài là đêm tối bao la, hết mưa rồi, ánh trăng lại ló dạng.
Ồ, nghĩ ra rồi!
Cô còn chưa nói một tiếng cảm ơn với Lục Thức.
Ngu Vãn thật sự rất cảm kích anh. Cô bị mắc kẹt ở phòng học, xung quanh tối đen như mực, không có đèn, điện thoại cũng tắt máy.
Tình cảnh thế kia, ở nhiều thêm một giây cũng rất khó để chịu đựng.
Sau khi nhớ ra, Ngu Vãn lại bắt đầu xoắn xuýt, có nên gọi điện đặc biệt để cảm ơn anh ngay bây giờ hay là chờ ngày mai lúc đi học hẵng nói đây ta.
Một hơi ăn năm quả dâu tây, Ngu Vãn quyết định vẫn nên gọi ngay bây giờ.
Một tiếng cảm ơn còn phải cách một buổi tối cũng chẳng có thành ý cho lắm. Huống chi bây giờ cũng chưa đến 10 giờ rưỡi, hẳn là anh sẽ không ngủ sớm như vậy.
Cô nhấc điện thoại lên, trước tìm Giang Triệt xin số điện thoại của Lục Thức, sau đó gọi qua đó.
"Tút tút tút...", vang lên vài tiếng, điện thoại mới được kết nối.
"Alo, ai đấy?" Giọng nói bên kia hơi không kiên nhẫn, hiện ra mấy phần lười biếng mệt mỏi.
"Là em, Ngu Vãn."
Cô trả lời, cảm giác như anh sắp đi ngủ nên vội vàng nói: "Em không biết anh ngủ sớm như vậy, vậy anh mau ngủ đi, ngày mai em lại nói với anh, quấy rầy đến anh rồi, em xin lỗi."
Đang chuẩn bị lấy điện thoại xuống cúp máy, bên kia vang lên giọng anh: "Đừng cúp."
Ngu Vãn nghe lời cầm điện thoại đưa đến bên lỗ tai.
Đầu kia của điện thoại, Lục Thức ho khan, giọng dịu dàng hơn rất nhiều: "Vừa lúc tôi có hơi mất ngủ, còn chưa ngủ, em tìm tôi có chuyện gì?"
"Chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn anh." Cô nói, "Lúc ấy em quá luống cuống, còn có hơi nghĩ mà sợ, đã quên cảm ơn anh, bây giờ nhớ tới thì muốn nói một tiếng với anh."
Lục Thức nằm trên giường, đèn trong phòng đều tắt, rèm cửa sổ cũng bị kéo đi, anh thích hoàn cảnh u tối.
Ánh sáng duy nhất lúc này là chiếc điện thoại bên tai trái, giọng nói mềm mại và trong trẻo của cô gái theo dòng điện lướt qua bên tai.
"Việc nhỏ, đừng khách khí."
Ngu Vãn nhìn đến đồng hồ báo thức trên bàn, 10 giờ 29 phút, đối với cô mà nói là rất sớm. Sau khi lên cấp 2, về cơ bản thường sau 11 giờ cô mới ngủ.
"Mỗi ngày anh đều ngủ sớm đến như vậy sao?" Cô tò mò hỏi.
"Tôi cũng chẳng phải là học sinh giỏi giống như em, mỗi ngày học tập đến rạng sáng, đi ngủ sớm một chút còn có thể cao thêm." Lục Thức nói đùa.
Lúc ở cô nhi viện, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy định, thống nhất 10 giờ là tắt hết đèn, sau bao nhiêu năm trôi qua tựa như cũng trở thành thói quen của anh. Nói xong đã nghe được cô gái nhỏ lầu bầu: "Anh cũng đã cao như vậy, còn muốn cao thêm hả."
Trong giọng nói có thể rõ ràng nghe ra một chút hâm mộ.
Lục Thức dù cho không nhìn thấy thì cũng có thể tưởng tượng ra cô gái phồng má khi nói lời này, tâm trạng chẳng hiểu sao lại trở nên tốt vô cùng.
"À, hình như tôi thật sự không cần cao thêm nữa." Anh cố ý nói: "Vậy em làm xong bài tập thì đi ngủ sớm một chút, dù sao em còn phải cao thêm nữa.."
Ngu Vãn: "......"
Đây là nói móc cô bây giờ rất lùn có phải không?
Cô cầm một quả dâu tây, cắn một phát lên chỗ nhòn nhọn, định cúp điện thoại với anh.
Lục Thức nói một câu không đầu không đuôi: "Ngu Vãn, điện thoại của tôi không cài chế độ im lặng."
"Dạ?"
Cô khẽ cắn xuống thịt quả dâu tây, nước chua ngọt tràn đầy khoang miệng. Cô trố mắt, nghe thấy anh nói với giọng điệu rất nghiêm túc:
"Lần sau em không gọi được cho nó thì có thể gọi cho tôi."